“Phu nhân Catherine chỉ kích động quá thôi, y tá vừa mới cho bà ấy uống chút nước, đã tốt hơn rồi.” Quan lễ nghi của Alan mỉm cười giải thích với mọi người, “Vết thương trên trán đã được xử lý, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng cả, nhưng bác sĩ cho rằng phu nhân Catherine cần nằm yên tĩnh một lúc, xin hai vị Điện hạ khỏi phải vào phòng thăm hỏi.”
Vừa nãy sau khi bị Bùi Nghiêu phản bác hết câu này đến câu khác, Catherine xuất ra một chiêu bà hay dùng trước mặt chồng: Giả vờ té xỉu.
Nếu là bình thường, Catherine đã sớm ngã vào lòng chồng bà rồi được chồng nhẹ giọng an ủi, nhưng đáng tiếc ba người có mặt lúc đó đều rất không đủ thân sĩ, ngay cả để ý Alan cũng không buồn để ý, kế hoạch của Anthony bị Catherine làm rối tung lên, cũng không kiên nhẫn diễn cùng bà, mà Thiếu tướng Bùi Nghiêu…
Alan quay đầu vừa lòng nhìn Bùi Nghiêu, lúc nãy khi Catherine la lối kêu đau ngực muốn xỉu, Thiếu tướng Bùi Nghiêu chắn bên cạnh mình trước tiên, cũng rút dao quang tử giắt ở bên hông ra, mãi đến khi Catherine không động đậy nữa mới buông lỏng cảnh giác.
Cứ như vậy, phu nhân Catherine đáng thương ngã uỵch xuống đất, còn không cẩn thận bị góc bàn đụng mẻ trán.
Alan thương xót lắc lắc đầu: “Tiếc quá, nói với bác sĩ, không cần đắn đo giá cả bao nhiêu, dốc hết tất cả nỗ lực để phu nhân bình phục.”
Quan lễ nghi phối hợp cúi đầu: “Tôi sẽ chuyển mệnh lệnh của ngài đến bác sĩ.”
Anthony bị hai chủ tớ này làm mắc ói muốn chết, nhíu mày nói: “Nếu phu nhân không thoải mái, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
“Dự toán giai đoạn đầu chắc đã có rồi phải không? Có thời gian gửi cho tôi một bản, phần tiền này sẽ do tôi phụ trách.” Anthony mở máy tính quang, thông qua hình ảnh 3D nhìn kiến trúc trong ngoài của trang viên Alice, lắc đầu nói: “Chiếm diện tích quá lớn, cậu phải cẩn thận chút, lỡ như xảy ra chuyện gì…”
“Yên tâm đi anh Anthony.” Alan lười biếng cắt lời Anthony, “Sau khi khai giảng Quân đoàn Vinh Quang của tôi sẽ đóng quân ở đây, sẽ không có bất cứ vấn đề gì về mặt an toàn.”
Nhắc đến chuyện này Anthony càng bực bội hơn, mấy ngày nay Alan mượn danh nghĩa thành lập quân đoàn mới đã đào đi không ít người mình coi trọng, trong quân lợi ích của rất nhiều người đều gắn liền với nhau, nhưng Alan cứ muốn phá vỡ sự cân bằng này, xây dựng lại trật tự của bản thân hắn.
Anthony hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, cau mày nói: “Vậy Bùi Nghiêu thì sao? Alan… Tôi quả thật không rõ, cậu nhất định muốn cậu ta đến để làm gì? Từ nhỏ Bùi Nghiêu lớn lên trong quân, trước nay chưa từng tiếp xúc với chuyện văn hóa giáo dục, cậu ta có thể giúp cậu chuyện gì?”
“Rất nhiều mà.” Alan thờ ơ nói, “Ví dụ như lúc nãy, khi có người cố tình gây sự, Thiếu tướng Bùi Nghiêu có thể đánh trả mạnh mẽ.”
Anthony mang sắc mặt phức tạp liếc nhìn Bùi Nghiêu một cái, ngưng một thoáng rồi nói: “Alan… Cậu ta là lính gác, để một lính gác độc thân chưa có bạn đời đến làm Hiệu trưởng học viện dẫn đường, sớm chiều ở chung với một đám dẫn đường chưa bị dấu hiệu, có phải hơi không thỏa đáng không?”
“Vấn đề này Hoàng Thái tử Điện hạ càng khỏi phải lo lắng, định lực của Thiếu tướng Bùi Nghiêu thế nào, tôi nghĩ ngài rõ ràng hơn tôi.” Ý cười trên mặt Alan nhạt đi, “Ở trên đảo Tiên Nữ 3 tháng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn kiên định không thay đổi lời khai, cả Đế quốc cũng chẳng có mấy người có thể làm được chuyện này đâu nhỉ?”
Mặt của Anthony đỏ lên vì xấu hổ tức tối, hắn biết ngay mà, ngày đó Alan đến đảo Tiên Nữ nhất định là vì lật lại nợ cũ cho Bùi Nghiêu!
Nói đến chuyện này Anthony cũng rất bực mình, 10 năm trước để điều tra chân tướng chuyện tàu Ngọc Trai bị tập kích, hắn từng giam giữ Bùi Nghiêu một khoảng thời gian, khi đó vì chuyện này Alston mắng hắn một trận xối xả, làm cho hắn trong nửa năm hễ nhìn thấy Alston là nhũn chân, đã qua nhiều năm, Alan cũng muốn đến bất bình thay Bùi Nghiêu!
“Nếu cậu đang nói đến chuyện tàu Ngọc Trai bị tập kích, vậy tôi không có gì để giải thích.” Anthony mất kiên nhẫn phất phất tay, “Liên quan đến an toàn của thành viên Hoàng thất, tôi không thể không cẩn thận, hơn nữa vụ án đó quả thật có rất nhiều chỗ kỳ lạ, nếu không Tòa án cơ mật cũng không thể lập án, về chuyện này tôi không thẹn với lương tâm.”
Alan cười khẽ: “Đương nhiên, ngài không hề làm sai, chẳng qua mọi việc tốt quá hóa dở, lúc đó phản ứng của ngài liên quan đến chuyện tôi bị tập kích có hơi lớn chút, tôi đã bày tỏ rằng không đáng truy cứu, nhưng ngài nhất định phải tra cho rõ, còn nhốt ân nhân cứu mạng của tôi trong đảo Tiên Nữ suốt 3 tháng, tôi hiểu phẩm cách cao thượng của ngài nên sẽ không hiểu lầm, nhưng những người không hiểu rõ ngài có lẽ sẽ nghi ngờ ngài tốn công thể hiện như vậy để che giấu chuyện gì, dù sao… lúc đó ngài vừa thay thế tôi trở thành người thừa kế thứ nhất, nhìn chung sẽ có những người có ý đồ riêng nghĩ nhiều.”
“Ý của cậu là chuyện trên tàu Ngọc Trai do tôi làm?” Anthony không thể tin nhìn Alan, bật cười, “Đến giờ vụ án này vẫn là một câu đố! Cậu cảm thấy lúc đó tôi có năng lực lớn thế à?”
Alan thản nhiên cười: “Tôi đã nói, người không hiểu rõ ngài sẽ hiểu lầm, bản thân tôi trước nay chưa từng nghi ngờ.”
Anthony bị Alan chặn họng đến mức đau ngực, lắc đầu cười khổ: “Tùy cậu nghĩ thế nào cũng được, ha ha… Chính vì chuyện này cậu nhất định phải kéo Bùi Nghiêu về bên cạnh cậu?” Anthony nhìn Bùi Nghiêu, ánh mắt phức tạp, “Thiếu tướng… tôi đã từng cho rằng ngài tuyệt đối trung thành với Đế quốc, mấy năm nay tôi cũng từng nghĩ có nên khôi phục vị trí Quân đoàn trưởng của ngài không, nhưng hiện giờ xem ra…”
“Thiếu tướng Bùi Nghiêu cũng không cô phụ sự tín nhiệm của ngài lúc trước.” Alan nhếch môi cười, “Từ khi từ biệt ở tàu Ngọc Trai đến bữa tiệc sinh nhật của tôi mấy ngày trước, trong 10 năm tôi và Thiếu tướng không hề liên lạc với nhau, đương nhiên, tin hay không tùy anh.”
Anthony do dự nhìn Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu vẫn mang bộ dạng không quan tâm thiệt hơn như mọi ngày, lẳng lặng nhìn Anthony không nói gì, Alan cúi đầu cười châm chọc: “Biết anh sẽ không tin, tôi cũng có câu này để nói với anh, tùy anh nghĩ thế nào cũng được.”
“Tôi không đến nói với cậu mấy chuyện này.” Trong 10 câu Alan nói đã có 9 câu là giả, quanh co vòng vèo, không biết câu nào đang mê hoặc mình, Anthony đau đầu rất không muốn dây dưa với Alan vấn đề này, “Hôm nay tôi đến để truyền đạt kỳ vọng của Bệ hạ đối với cậu.”
Alan nhướng mày, Anthony nói: “Một năm, nếu dẫn đường tốt nghiệp ở đây không mạnh bằng dẫn đường trong Tháp Ngà, vậy Bệ hạ sẽ thu hồi quyết định lúc trước, hủy bỏ “Phương thức tự do” dẫn đường được học, tiếp tục áp dụng hình thức lúc trước như cũ.”
Alan mỉm cười: “Bệ hạ đang tạo áp lực cho tôi sao?”
“Nguồn tài nguyên dẫn đường quý giá bao nhiêu cậu rõ hơn tôi.” Anthony vươn cánh tay để quan lễ nghi mặc áo khoác cho mình, “Có thể phân bổ nhiều dẫn đường như vậy đến để cậu làm thí nghiệm đã là kỳ tích, nếu không thể đạt được hiệu quả gì, tất nhiên Bệ hạ phải thu tay kịp thời, tránh để cậu làm chậm trễ thêm nhiều dẫn đường tiếp nhận giáo dục chính quy.”
Alan mỉa mai: “Giáo dục chính quy, cắm hoa à?”
“Phụt…”
Quan lễ nghi của Anthony nhịn không được cười ra tiếng, Anthony quay đầu trừng mắt nhìn cậu ta, quan lễ nghi đáng thương vội vàng khom người nhận lỗi: “Xin lỗi Điện hạ, tôi thất lễ.”
[=))))))]
Anthony quả thật rất hối hận, để Catherine tới thương lượng với Alan cho xong cho rồi, mình nhất định phải đi theo làm gì? Không nói đến chuyện không tìm lại được mặt mũi, còn tức nghẹn cả một bụng!
“Ngài không đợi phu nhân Catherine à?” Alan có lòng tốt nhắc nhở: “Có lẽ bà ấy còn đang hôn mê… Bà ấy lên tinh hạm của ngài đến đây, ngài đi trước, phu nhân Catherine phải về như nào?”
Hàm dưỡng của Anthony hoàn toàn cạn sạch, nghe vậy cáu kỉnh nói: “Cảm ơn ngài đã nhắc nhở, tôi sẽ phái người đến đón bà ấy!” Anthony không muốn ở lại đây thêm một giây nào, xoay người dẫn mọi người rời đi, Alan tươi cười tiễn Anthony đến cửa, Anthony nhịn không được lại xoay người nói: “Alan… tôi phải nhắc nhở cậu, đừng cho rằng mấy chương trình học trong Tháp Ngà buồn cười, lính gác vĩnh viễn vẫn thích dẫn đường yếu đuối một chút, cậu là người bình thường cậu không hiểu rõ, là một lính gác, tôi rất chắc chắn.”
Alan không mấy để ý cười, hành quân lễ: “Cảm ơn ngài nhắc nhở, tạm biệt.”
Anthony cũng hành quân lễ cho có lệ, xoay người rời đi.
Alan lệnh cho mọi người lui ra, cười nói với Bùi Nghiêu: “Anh nghe rồi đó, Hoàng đế Bệ hạ của anh đã định ra thời hạn cho chúng ta, trong lễ tốt nghiệp một năm sau, học sinh của chúng ta phải mạnh hơn nhiều so với học sinh trong Tháp Ngà mới được.”
Ánh mắt Bùi Nghiêu kiên định: “Tôi tin ngài, sẽ không thua Học viện Tháp Ngà.”
“Đương nhiên.” Alan cười lạnh, “Catherine gấp gáp muốn đến nháo loạn như vậy, chẳng qua vì bà ta sợ rồi.”
Alan khẽ mím đôi môi mỏng, giọng điệu đột nhiên thay đổi, ghé đến bên tai Bùi Nghiêu nhẹ giọng nói: “Với lại em thật sự rất tò mò… Anthony vừa nói lính gác vĩnh viễn thích dẫn đường yếu đuối, là thật à?”
Bùi Nghiêu kinh ngạc nhìn Alan, Alan tiến đến một bước xáp lại gần hơn, nhìn vào mắt Bùi Nghiêu hỏi: “Anh thì sao? Thích dẫn đường yếu đuối hay là thích kiểu giống em?”
Thiếu tướng Bùi Nghiêu – lúc đối chọi gay gắt với Catherine cũng không hề rơi xuống thế hạ phong – lập tức đỏ mặt, xấu hổ lui một bước nói: “Tôi…”
“Nói đi.” Alan cực kỳ yêu thích dáng vẻ nghiêm túc này của Bùi Nghiêu, nhịn cười tiếp tục hỏi, “Anh thích kiểu nào hơn? Thiếu tướng, không phải chính bản thân ngài cũng không tin tưởng vào nền giáo dục của chúng ta chứ? Hiện giờ em cấp thiết cần một lính gác đến phản bác lời của Anthony, mới làm em có lòng tin để kiên trì tiếp.”
Bùi Nghiêu nghẹn lời, tất nhiên anh không thể nói thích kiểu yếu đuối chút, vậy chẳng khác nào tự dội nước lạnh vào mình, đồng ý với quan điểm của Catherine và Anthony, nhưng nếu nói thích…
Bùi Nghiêu ấp ấp úng úng, mãi tới khi bị ép đến góc tường, không cách nào lui được nữa, lúc sắp bị Alan hôn mới ngượng ngùng một lúc lâu nói: “Tôi… thích kiểu của ngài hơn…”
Cơn hậm hực mới bị Anthony quăng cho ban nãy trở thành hư không, trong nháy mắt, bầu trời sao vạn dặm giăng đầy cõi lòng của Alan.
Thiếu tướng Bùi Nghiêu đã nói, tôi thích ngài.
—-
Thằng nhóc này, đừng cắt câu lấy nghĩa có được không =)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT