Không biết từ lúc nào Cao Ngôn đã đến bên cạnh Miêu Tư Lý, có chút vui sướng khi người gặp họa nói với cô.
Miêu Tư Lý quay đầu nhìn cô ta, thản nhiên nói: "Bạn gái của mình ưu tú như vậy, mình vui mừng còn không kịp thì làm sao phải ghen?"
"Thật ư?" Cao Ngôn cười lạnh, "Người ta đều nói "trong mắt người tình chẳng thể xen một hạt cát", nhưng cậu thì "trong bụng tể tướng còn có thể chống thuyền", mình cũng phải nói câu bội phục nhỉ?"
"Cho dù có để mình tận mắt thấy người phụ nữ của mình lên giường cùng người khác, thì mình cũng tin cô ấy là bị người ta hãm hại, chứ không phải ngoại tình..." Miêu Tư Lý khi nói lời này, lại lần nữa nhìn về phía sàn nhảy. Lúc này Cố Cách Cách và Khâu Lộc Minh đã nhảy xong, Cố Cách Cách còn nhìn về phía cô, sau đó mới theo Khâu Lộc Minh trở về chỗ Cố Vân.
Cao Ngôn không đáp. Dù Miêu Tư Lý quay đầu đi, nhưng cô ta vẫn có thể cảm thấy được ánh mắt sắc bén của cô, lòng chợt sợ hãi. Từ lời nói của Miêu Tư Lý, không khó nghe ra cô đã biết vụ chụp ảnh Cố Cách Cách ở Tam Á, hơn nữa không chỉ có chừng ấy. Chẳng lẽ Cố Cách Cách cũng đã nói chuyện năm năm trước cho cậu ấy biết sao?
Miêu Tư Lý đột nhiên quay đầu lại, nhìn Cao Ngôn: "Ngôn Ngôn, chúng ta đã biết nhau rất nhiều năm rồi nhỉ?"
"Cái gì?" Cao Ngôn không ngờ được cô sẽ hỏi vậy, có chút mờ mịt gật đầu: "Phải."
"Từ lúc mặc tã chúng ta đã quen biết, có thể nói là thanh mai trúc mã, chơi chung từ thuở nhỏ ngây thơ." Miêu Tư Lý nói xong, nâng ly chạm vào ly của Cao Ngôn, "Nào, cạn ly vì tình bạn của chúng ta."
Cao Ngôn từ lời cảm khái của Miêu Tư Lý, càng thêm xác định cô đã biết mọi việc, thậm chí cả át chủ bài của cô ta. Nghĩ vậy, lòng chợt trở nên yên tĩnh lại, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, cười: "Đúng vậy, đến bây giờ mình vẫn nhớ rõ bộ dạng khóc đầy nước mắt nước mũi của cậu, vừa xấu vừa không có tiền đồ."
"Đúng thật, ký ức của mình về những chuyện của cậu cũng vẫn còn như mới. Không nghĩ tới nhoáng một cái đã trôi qua nhiều năm đến vậy. Ai cũng sẽ thay đổi." Miêu Tư Lý dừng một chút, nhìn Cao Ngôn, thật như muốn từ ánh mắt của cô ta nhìn thấy được đáy lòng, tăng thêm âm điệu, "Cậu cũng đã thay đổi."
Ánh mắt Cao Ngôn lướt nhẹ, quyến rũ động lòng nói không nên lời, nhìn phía Miêu Tư Lý: "Ai cũng sẽ thay đổi, nhưng cũng bởi vì người khác mà thành như thế."
Miêu Tư Lý nói: "Từ nhỏ mẹ của mình đã dạy, làm người phải chân thành, mình thật lòng đối với người ta, cho dù người ta không đáp trả lại mình giống như vậy, ít nhất cũng không phản lại mình. Ai cũng có lương tâm mà, Ngôn Ngôn, cậu nói đúng không?"
Cao Ngôn cười không cho là đúng: "Mẹ của mình lại dạy cho mình một đạo lý, "người hiền bị người lấn, ngựa hiền bị người cưỡi"."
Miêu Tư Lý gật đầu phụ hoạ: "Cái này quả thật cậu làm rất tốt."
Cao Ngôn hoàn toàn bỏ qua lời châm chọc của cô, vẫn cười đầy vẻ xuân ý dạt dào như cũ: "Ế, hôm nay cậu uống lộn thuốc hay quỷ nhập người vậy? Sao đột nhiên lại phát hiện ra mình tốt thế?"
Miêu Tư Lý nhướn mày hỏi: "Một người mất hai mươi năm cũng không nhìn ra được bản chất của người khác, cậu nói người đó là ngốc hay là ngu xuẩn?"
Cao Ngôn thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: "Chứng minh người đó có tâm địa hiền lành."
Miêu Tư Lý nhếch khóe môi: "Thì ra là thế, quả nhiên là người hiền bị người lấn."
"Được rồi, nói nhiều như vậy rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì?" Cao Ngôn hỏi.
Miêu Tư Lý đáp: "Cao Ngôn, mình không còn nợ cậu, chúng ta đã thanh toán xong."
Từ trước đến giờ, Cao Ngôn chưa từng thấy biểu tình của Miêu Tư Lý tuyệt tình đến vậy, cho dù trước đây cả hai cũng khắc khẩu rất nhiều lần, Miêu Tư Lý dù có vô cùng thất vọng cũng không giống thế này. Cô ta biết hai mươi mấy năm giao tình của Miêu Tư Lý và cô ta đã xong, cười lạnh: "Cậu nói xong liền xong?"
Mặt Miêu Tư Lý không chút thay đổi nhìn cô ta: "Không xong thì sao?"
"Nếu cậu đã biết tất cả mọi chuyện, chẳng lẽ không hận mình?"
Miêu Tư Lý lại giống như nghe được một câu chuyện cười, dè bỉu: "Chỉ có yêu một người mới hận người đó. Mình lại không thương cậu, tại sao phải hận?"
Cao Ngôn trầm giọng: "Cậu không nên nói lời tuyệt tình như vậy."
Miêu Tư Lý sắc bén quát: "Chẳng lẽ còn phải tuyệt tình như cậu sao?"
Cao Ngôn lại giả vờ ngu ngốc: "A, mình đã làm gì?" Cô ta vẫn không thể xác định liệu Miêu Tư Lý đã biết hết mọi việc hay chưa? Bởi vì cô ta không tin Cố Cách Cách sẽ nói hết mọi việc cho Miêu Tư Lý, chẳng phải người đàn bà kia vẫn luôn mồm nói yêu Miêu Tư Lý sao?
Trên mặt Miêu Tư Lý lộ vẻ thất vọng: "Chuyện đến nước này mà cậu vẫn cố làm ra vẻ như không có gì trước mặt mình sao? Nghe nói đoạn video kia rất phấn khích, không biết có thể cho mình thưởng thức được không?"
Quả nhiên cậu ấy đã biết! Cao Ngôn cười lạnh: "Là ả phụ nữ ngu xuẩn Cố Cách Cách kia nói cho cậu biết?"
Miêu Tư Lý quát: "Không được phép mắng chị ấy."
Cao Ngôn hừ lạnh: "Nói từ nãy đến giờ cậu còn chưa phát cáu với mình, thế mà chỉ mới nói người đàn bà kia một câu, cậu đã nóng nảy vậy? Coi bộ cậu thật tâm yêu chị ta." sau đó châm chọc nói, "Mình nói sai sao? Mình chỉ mới dùng đoạn video rách nát đó, mà đã hù được chị ta năm năm. Không lẽ người đàn bà kia còn không ngu xuẩn?"
"Năm năm trước, Cố Cách Cách đột nhiên không nói một lời rời xa mình, mình cứ nghĩ bởi vì chị ấy yêu người tốt hơn, cho nên mới vô tình vứt bỏ mình lại. Vì vậy, mình đã hận chị ấy một thời gian rất dài. Mà lúc đó, cậu lại luôn ở xung quanh mình an ủi, hóa ra là bởi vì thấy áy náy."
Cao Ngôn thản nhiên: "Sai. Mình làm thế chỉ là muốn cậu yêu mình."
Miêu Tư Lý lạnh lùng cắt lời cô ta: "Giữa chúng ta xin đừng nói đến từ yêu. Mình cho không nổi cũng chịu không nổi."
Cao Ngôn nhướn mày: "Chỉ Cố Cách Cách có tư cách?"
"Không ai có tư cách hơn chị ấy. Nếu chị ấy không phải thật tâm thật ý yêu mình, chị ấy sẽ không chịu sự uy hiếp của cậu." Miêu Tư Lý nhìn sang phía góc có Cố Cách Cách, "Đồ ngốc ấy, thế nhưng thật tin cậu. Nếu chị ấy nói cho mình biết, làm sao cả hai phải lãng phí đến năm năm."
"Cậu thật không sợ mình tung đoạn video kia ra?"
Miêu Tư Lý châm chọc: "Không uổng công chúng ta biết nhau hơn hai mươi năm, cậu vẫn rất hiểu mình. Nếu mình sợ, cậu cũng sẽ không đi tìm Cố Cách Cách, mà đã trực tiếp tìm mình."
Cao Ngôn cười lạnh: "Bởi mới nói, người đàn bà kia đúng là ngu xuẩn. Chị ta còn tưởng hy sinh của mình là vĩ đại, thật ra ngu xuẩn ngay từ đầu. Mình chỉ muốn thử một chút, kết quả chị ta lại tin, cái này không thể trách mình."
"Cậu không rõ sao? Chị ấy sợ cho dù khả năng đó chỉ là một phần ngàn, cũng không muốn mạo hiểm."
"Vậy còn cậu, với hiểu biết của cậu về mình. Cậu có cho rằng một phần ngàn kia có xảy ra không?"
"Cậu?" Miêu Tư Lý khinh miệt cười, "Cậu sớm đã không phải Cao Ngôn mình biết."
"Cho nên cậu cũng không biết kết quả phải không?" Cao Ngôn cười bí hiểm.
Miêu Tư Lý hừ lạnh, không nói gì.
Cao Ngôn vân vê tay quanh ly rượu thủy tinh rỗng, hỏi Miêu Tư Lý: "Nếu trên diễn đàn lá cải bỗng dưng xuất hiện một topic thế này, "Đây liệu có phải là video tình cảm đầy ướt át của thiên kim chủ tịch MUMU và ngôi sao sáng Cao Ngôn hay không? Mọi người cùng đến nghiên cứu và thảo luận nào." Cậu nói xem, lượng view của nó sẽ thế nào?"
"Nhờ hồng phúc của cậu, chắc chắn sẽ không thấp." Miêu Tư Lý đánh giá Cao Ngôn như với một người xa lạ, hoặc là hôm nay cô mới thực sự quen biết Cao Ngôn.
Cao Ngôn nhận lấy ánh mắt mang theo khinh bỉ kèm coi thường của Miêu Tư Lý, thu lại nụ cười giả dối trên môi, lạnh lùng cất lời: "Miêu Tư Lý, Cao Ngôn này coi như lừa hết tất cả mọi người, cũng sẽ không lừa cậu. Mình đúng là có đoạn video kia, cũng quả thật từng dùng nó để áp chế Cố Cách Cách, nhưng không làm gì khác. Mình nghĩ, chỉ có Cố Cách Cách mới tin như vậy, không ngờ cậu cũng tin. Tin mình bất nghĩa đi hãm hại cậu? Miêu Tư Lý, mình cho cậu biết, mình quen biết cậu hai mươi năm vô ích, cũng yêu cậu một lần vô ích."
Miêu Tư Lý khinh thường: "Vậy thì sao?" Vẻ mặt hiển nhiên là không hề tin lời Cao Ngôn.
Ngay tức thì, Cao Ngôn giống như quả bóng bị xì hơi, không có chút khí lực nào nữa, điềm đạm đáng yêu như đã nhận hết mọi ủy khuất: "Mình không lời nào để nói."
Miêu Tư Lý lặng lẽ lắc đầu, quả nhiên đúng như lời mẹ cô nói, Cao Ngôn là diễn viên bẩm sinh. Vậy mà trước giờ, cô không chút nghi ngờ mà hoàn toàn tin mọi lời Cao Ngôn nói. Miêu Tư Lý ơi Miêu Tư Lý, mày mới đúng là kẻ ngu xuẩn. Nghĩ vậy, lại ngẩng đầu nhìn về phía Cố Cách Cách, Cố Cách Cách cũng ăn ý nhìn qua phía cô, cả hai đối diện dù còn cách rất xa, Miêu Tư Lý chợt rơi lệ không ngừng.
Cao Ngôn thấy Miêu Tư Lý không để ý đến cô ta, lại còn nhìn Cố Cách Cách chảy nước mắt, lập tức như diễn viên nhập vai diễn, biến đổi diễn cảm cười lạnh: "Đâu phải là điều gì đặc biệt, có cần cảm động đến như vậy không?"
Miêu Tư Lý quay đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn cô ta giận dữ nói: "Cô thì biết gì? Nếu không phải vì cô, tôi và Cố Cách Cách làm sao trở thành thế này!" Miêu Tư Lý phẫn nộ đem toàn bộ trách nhiệm trút hết lên người Cao Ngôn.
Cao Ngôn cũng học Miêu Tư Lý nói: "Vậy thì sao?"
"Tôi rút lại lời vừa nói. Cả hai ta, ai cũng không nợ ai nữa, sau này tốt nhất cũng đừng gặp lại." Miêu Tư Lý nói rồi, liền bỏ lại Cao Ngôn, bước đến phía Cố Cách Cách.
Cao Ngôn chợt nhớ đến buổi tối năm năm trước, sau khi Miêu Tư Lý kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, đẩy cô ta ra, liền nặng trĩu mê man ngủ. Và cô ta đã làm chút tiểu xảo, khiến cho Miêu Tư Lý sau khi tỉnh dậy nghĩ cả hai đã quan hệ với nhau. Miêu Tư Lý rất chán nản và hối hận, rồi dưới thế công kích nước mắt của cô ta đã ưng thuận hứa hẹn: "Trước khi cậu tìm được một người yêu chân thành, ngoại trừ việc làm người yêu của cậu, chỉ không cần là yêu cầu vô lý, nhất định mình sẽ đồng ý cậu bất cứ điều gì."
Lúc đầu cô ta còn tưởng Miêu Tư Lý chỉ lừa gạt, lời nói trên giường ai sẽ coi là thật? Quan trọng nhất, tại sao Miêu Tư Lý phải hứa hẹn với cô ta? Không nói đến việc thực tế chẳng có chuyện gì xảy ra, mà coi như có thì sao chứ? Lần đầu của cô ta chính là cho người đàn ông kia, Miêu Tư Lý có chăng chỉ là người cô ta gọi tới để an ủi. Vậy mà không ngờ qua mấy năm, Miêu Tư Lý lại là người nói được làm được, hơn nữa còn chẳng chút nghi ngờ gì về việc ấy. Ngoài chuyện không yêu cô ta, quả thật Miêu Tư Lý đối với người bạn này không tiếc cả mạng sống.
Thật ra cô ta cũng biết, Miêu Tư Lý thật tâm coi cô ta là bạn, thương cho hoàn cảnh mới quan tâm cô ta như vậy. Có đôi khi cô ta cũng tự hỏi mình, Cao Ngôn à, Miêu Tư Lý đối với mày tốt như vậy mà mày không cảm thấy thẹn với cậu ấy sao? Lương tâm để cô ta cúi đầu nhưng sự thật lại khiến cô ta phải ngẩng dậy. Cho dù Miêu Tư Lý có làm vậy thật, thì những cái đó cũng không phải điều mà cô ta muốn!
Cao Ngôn nhìn theo bóng dáng Miêu Tư Lý, nở một nụ cười lạnh lẽo. Bé yêu à, cậu cho rằng chỉ nói vài câu tuyệt tình là xong sao? Bây giờ trò chơi mới bắt đầu.
***
Miêu Tư Lý vốn định chạy đến bên cạnh Cố Cách Cách, nhưng nửa đường lại bị Miêu Nhã chặn.
Bên này Lục Liên Thủy cũng xuất hiện trong đại sảnh, đi tới sân khấu giữa sảnh nhận lấy micro của người dẫn chương trình, trầm giọng nói: "Hoan nghênh mọi người đã ghé thăm tệ xá. Đêm nay tôi muốn long trọng giới thiệu với tất cả mọi người —— "
Ánh mắt của Cố Cách Cách và những người khác đều dời đến hai mẹ con Miêu Nhã.
Lại nghe thấy Miêu Tư Lý rống lớn với Miêu Nhã một câu: "Con không phải đồ chơi của mẹ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT