Khi Cố Cách Cách đang ra sức nhét mình vào chiếc đầm dạ hội màu đen, Miêu Tư Lý vẫn ngồi trên giường nhìn cô, đột nhiên nói: "Chị có biết mục đích của ông ta tổ chức bữa tiệc đêm nay là gì không?"

"Là gì?" Cố Cách Cách cũng không ngẩng đầu, chỉ hỏi.

Miêu Tư Lý đáp: "Ông ta muốn công bố, em là con gái của ông ta."

Cố Cách Cách dừng lại động tác trên tay, nhìn Miêu Tư Lý: "Em thấy thế nào?"

Miêu Tư Lý bước tới, giúp cô kéo lại khóa sau lưng, từ phía sau ôm cô: "Em không muốn làm cho mẹ em buồn. Đây là tâm nguyện của mẹ, thừa nhận em cũng như thừa nhận mẹ em."

Cố Cách Cách đưa tay vuốt mặt cô: "Em đó, luôn phân chia quá rõ ràng giữa yêu và hận. Có nghe một câu gọi là "theo dòng thời gian" không? Trước kia có thể bố em đối với em không tốt, không có nghĩa sau này cũng sẽ như thế. Đương nhiên quan trọng nhất, tôi muốn em hoàn toàn thoát khỏi ám ảnh của hai chữ con rơi kia."

Miêu Tư Lý "Ừm" một tiếng, đồng thời nghĩ đến một người, chậm rãi nói: "Em muốn thay Ngôn Ngôn xin lỗi chị. Nếu không phải vì em, cậu ấy cũng sẽ không làm mấy chuyện như vậy."

Cố Cách Cách nghe xong, cảm thấy không thoải mái, xoay người, cau mày nhìn Miêu Tư Lý: "Cô ta là gì của em? Vì sao em phải thay cô ta xin lỗi?"

Miêu Tư Lý thấy cô mất hứng, vội vàng giải thích: "Chị đừng hiểu lầm ý em, chỉ là em và Ngôn Ngôn cùng nhau lớn lên, em rất rõ cách làm người của cậu ấy. Tuy đôi lúc làm việc có chút cực đoan, nhưng bản chất vốn không xấu. Việc chụp ảnh lần này hoàn toàn là thói xấu do cậu ấy gia nhập giới giải trí mà ra, vì cậu ấy thường xuyên bị chụp ảnh. Có lẽ ở trong mắt cậu ấy, chụp ảnh vốn cũng không phải là chuyện gì quá đáng."

Cố Cách Cách lạnh giọng ngắt lời Miêu Tư Lý: "Đúng là ở trong mắt cô ta, chụp ảnh không phải việc gì quá đáng, hơn nữa còn là ngựa quen đường cũ."

Miêu Tư Lý không biết gì về đoạn video dơ bẩn năm xưa, nên không nghe ra được ý khác thường trong lời Cố Cách Cách: "Cậu ấy làm vậy chỉ vì muốn khiêu khích em, muốn phá hỏng mối quan hệ giữa em và chị. Chân chính mà nói, nguyên nhân mọi chuyện cũng là từ em, là em không dứt khoát chặt đứt hy vọng của cậu ấy."

Hàng lông mày của Cố Cách Cách càng nhíu chặt: "Miêu Tư Lý, em luôn bảo vệ cô ta như vậy, sẽ làm tôi cảm thấy trong lòng em có cô ta. Tôi ghen đấy."

Miêu Tư Lý hôn môi cô, nói dịu dàng: "Sao có thể thế chứ? Trong lòng em chỉ có mình chị." Ngồi xuống chiếc giường phía sau, đồng thời kéo Cố Cách Cách vào lòng, "Em đã hứa với dì sẽ để ý chăm sóc Ngôn Ngôn."

Cố Cách Cách không nói thêm nữa, nhưng trong lòng lại nghĩ. Cô ta lớn như vậy mà còn cần em chăm sóc sao?

Miêu Tư Lý nhìn thấy sự bất mãn trên mặt Cố Cách Cách, biết suy nghĩ trong nội tâm cô, nhẹ nhàng nói: "Ngôn Ngôn là con gái, trong hoàn cảnh không có ai chống lưng một mình xông pha vào giới giải trí. Mấy năm qua cậu ấy đã chịu những khổ sở không phải người đứng xem như chúng ta có thể cảm nhận được. Chị đừng nhìn cậu ấy như bây giờ mà lầm, thật ra tất cả cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Người đàn ông kia chỉ cần nói một câu, Ngôn Ngôn liền trở nên trắng tay. Cậu ấy chỉ là rối gỗ bị người điều khiển, thậm chí không có tự do. Lúc bệnh tình của dì nguy kịch, cậu ấy đang quay ngoại cảnh ở Tây Tạng, mọi người nói cậu ấy có trở về cũng không kịp gặp mặt mẹ lần cuối, nên không để cậu ấy về. Cho đến khi cậu ấy quay xong chạy về, dì cũng đã nằm yên nghỉ ở nghĩa trang. Cảnh cậu ấy khóc trên bia mộ ngày đó, làm em đến bây giờ mỗi lần nhớ đến cũng thấy xót xa. Trên đời này không có gì thống khổ bằng mất đi người thân duy nhất, thân thích của cậu ấy vốn không nhiều, khi nhà cậu ấy gặp khó khăn đã bị bọn họ đồng loạt cắt dứt quan hệ, cho nên sau khi dì mất, ngoại trừ người bố đang ngồi tù, Ngôn Ngôn chẳng còn ai, thân nhất cũng chỉ có em. Chị nói xem, đã như vậy em có thể không quan tâm đến cậu ấy sao?"

Cố Cách Cách chỉ thốt ra hai chữ "Nhưng mà..." sau đó không còn nói thêm gì nữa.

"Nhưng mà em cũng không thể cứ mãi chăm sóc cậu ấy như vậy?" Miêu Tư Lý giúp cô nói hết, "Thật ra mấy năm nay em cũng không giúp gì cậu ấy hết. Em từng đề nghị sẽ giúp đỡ cho cậu ấy, đáng tiếc cậu ấy lại từ chối. Ngôn Ngôn chính là như vậy, là người cực kỳ kiêu ngạo; ngược lại, cậu ấy còn từng giúp em rất nhiều. Đặc biệt có một lần, mẹ em đi tham dự yến hội về, nhất quyết muốn em mua cho bà một chiếc váy Channel chưa được bán trong nước. Lúc ấy em lại đang vội theo một dự án thiết kế, nào có thời gian rảnh, nên gọi điện hỏi Cao Ngôn có bạn bè nào ở Pháp giúp em mua một cái gửi về. Kết quả cậu ấy lại tự mình bay đi Pháp, làm mẹ em cảm động suốt cả tuần, còn không thèm để ý đến em, muốn nhận Cao Ngôn làm con gái nuôi nữa."

Cố Cách Cách nghe Miêu Tư Lý nói nhiều ví dụ như vậy, thật không muốn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng vẫn không nhịn được cảm thán. Thủ đoạn của Cao Ngôn thật là cao thâm.

"Ngôn Ngôn nói, người đàn ông kia gần như khống chế cậu ấy hết thảy, chỉ duy nhất không khống chế được trái tim cậu ấy. Cậu ấy nói, em có thể không thích cậu ấy, nhưng em không có quyền ngăn cản cậu ấy yêu em, ít nhất hãy để cho cậu ấy cảm nhận được trong lòng mình còn có người để yêu." Miêu Tư Lý vùi đầu vào cổ Cố Cách Cách, "Em biết chị không vui khi nghe vậy, nhưng em không muốn giấu giếm chị. Trong những ngày mà chị rời xa em, không phải là em không muốn giữ một khoảng cách với Cao Ngôn, mà là em không đành lòng. Em không thể yêu cậu ấy, không thể cho cậu ấy cái cậu ấy muốn, nhưng cũng chỉ có thể im lặng không nói gì. Nhưng giờ em đồng ý với chị, từ hôm nay trở đi, em sẽ phân giới hạn rõ ràng với cậu ấy, sẽ không để cậu ấy có thêm hiểu lầm nào nữa."

Tuy nhìn Miêu Tư Lý giống như đã giác ngộ, nhưng qua lời của cô, câu nào cũng như bảo vệ Cao Ngôn, xem ra thái độ của cô đối với Cao Ngôn cũng chẳng thay đổi được gì nhiều. Cố Cách Cách thở dài: "Miêu Tư Lý, em thật đúng là một người cố chấp, bất kể đối với bố em hay là đối với Cao Ngôn."

Miêu Tư Lý vô cùng thâm tình: "Đối với chị cũng vậy."

Lòng Cố Cách Cách ấm áp. Trong tim Miêu Tư Lý, làm sao Cao Ngôn có thể sánh bằng cô? Cô cầm lấy tay Miêu Tư Lý, nói như tự nhủ với mình: "Cho nên lúc này đây, bất kể thế nào tôi cũng sẽ không buông tay dễ dàng."

Miêu Tư Lý dùng sức gật đầu: "Ừm, nhất định chị không được tiếp tục bỏ lại em."

Cố Cách Cách xúc động hôn cô, lại bị Miêu Tư Lý phản công áp trên giường. Lúc tay Miêu Tư Lý trượt đến lưng cô muốn kéo khóa xuống, Cố Cách Cách lập tức cảnh giác: "Này, không phải em muốn...?"

Trong mắt Miêu Tư Lý lộ vẻ ham muốn, yếu ớt nói: "Đã mấy ngày rồi."

"Không được." Cố Cách Cách cố gắng đẩy cô ra, "Không còn thời gian."

"Muộn một chút cũng không sao."

"Em đè nhăn váy tôi."

"Thì tí nữa đổi lại bộ khác là được."

"Không cho phép cắn cổ tôi."

"Được rồi, được rồi."

"A ~ Nhẹ chút."

...

Ngay lúc Miêu Tư Lý tiến vào trong thân thể Cố Cách Cách, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Cố Cách Cách, em muốn đêm nay công bố quan hệ của chúng ta trước mặt mọi người. Chị thấy có được không?"

Ý thức Cố Cách Cách đã mơ hồ, sớm quên hết toàn bộ việc của Cao Ngôn, chỉ dùng giọng mũi "Ừm ~" một tiếng đầy câu hồn.

***

Đa số quần áo của Cố Vân còn để ở Thâm Quyến, cho nên trên đường trở về muốn ghé qua trung tâm mua đồ.

Khâu Lộc Minh thật ga lăng đi theo, chẳng những giúp chị chọn quần áo, còn rất phong độ thanh toán tiền đầm dạ hội cho chị.

Cố Vân nhìn cậu cảm thán: "Nếu ai làm bạn gái của em, nhất định là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới. Em tuyệt đối có thể thỏa mãn mọi hư vinh của cô ấy."

Khâu Lộc Minh cười: "Chị đừng chê cười em nữa. Em đã bị Cách Cách cự tuyệt, còn thương tâm đầy máu đây."

Cố Vân thở dài: "Ai... Chỉ có thể nói, em và bé út không có duyên phận, cho nên tình yêu đúng là loại tình cảm khó nói. Cảm giác đến liền yêu không cần lý do gì, nhưng tình cảm thì đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Yêu có thể nhiều, mà chọn một người để gắn bó cả đời thì thật khó. Em cứ nhìn tình cảnh bảy năm qua của chị là biết."

Trái lại Khâu Lộc Minh vui vẻ: "Đó là do anh rể không biết quý trọng, đã bỏ quên cô gái tốt như chị. Đúng là đáng tiếc."

Cố Vân lườm cậu: "Cái tốt không học, chỉ biết học bé út nói dối không chớp mắt. Có điều lời nói cũng rất xuôi tai, cám ơn em. Chị hy vọng sau này chị thực sự gặp được một người đàn ông biết quý trọng mình."

Đa Đa đi ở giữa, mỗi tay nắm lấy một người, đột nhiên ngây thơ cất lời: "Mẹ và anh Lộc Minh thật đáng thương, đều bị bỏ rơi. Nếu không hai người ở bên nhau luôn đi."

Cố Vân cùng Khâu Lộc Minh liếc nhau, nét mặt cả hai đều kinh ngạc như bị điện giật, Cố Vân còn gõ đầu Đa Đa: "Thằng quỷ nhỏ."

Khâu Lộc Minh đưa cả hai về nhà, vừa mở cửa liền thấy một vị khách không mời mà đến trong phòng khách.

Cố Vân vừa nãy còn cười nói vui vẻ với Khâu Lộc Minh, khi nhìn thấy Lý Tư Phàm lập tức lạnh mặt, hỏi: "Anh đến đây làm gì?"

Lý Tư Phàm không nói gì, ánh mắt qua lại đánh giá Cố Vân và Khâu Lộc Minh, sau đó ôn hoà nói: "Tôi đang nghĩ gần đây vì sao cô không có chút tin tức nào? Hóa ra là đang tìm bố mới cho Đa Đa."

Cố Vân hừ lạnh: "Chúng ta đã ly thân, anh quản tôi cùng ai yêu đương sao?" Nhìn thấy túi hồ sơ trên bàn, lòng kinh ngạc, chị biết trong đó là gì, tờ giấy ly hôn lúc trước được gửi qua bưu điện đã bị chị xé thành mảnh nhỏ. Chị nghĩ có thể kéo dài chút thời gian, không ngờ Lý Tư Phàm thậm chí lại tự mình đến đây, xem ra anh rất vội vàng.

Tuy trước đó đã có rất nhiều người khuyên chị ly hôn, chị cũng đã tự mình suy nghĩ cẩn thận, nhưng chính thức ký tên lên tờ giấy đó, lại khiến chị do dự không ngừng, rồi khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Lý Tư Phàm, chị lại càng hiểu rõ nguyên nhân.

Có lẽ đây là thiên tính của phụ nữ Cố gia, đã yêu một người thì thật khó mà dứt bỏ. Không nói đến gia đình của Cố Nguyệt, đó vốn là đôi vợ chồng gương mẫu, mà về tình yêu của bé út, cho dù tình yêu có thăng trầm bao nhiêu cũng chỉ yêu một người, quan trọng hơn, bé út còn yêu một người con gái, mà vẫn quyết tâm như vậy. Còn chị thì sao?

Gạt được người khác không gạt được chính mình. Nhìn người đàn ông đã từng phản bội đang đứng trước mặt, vậy mà vẫn không thể dối được lòng.

Cố Vân thầm tự giễu. Đây có phải cái gọi là "đàn ông không hư, phụ nữ không thích"?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play