Từ sau đêm đó, quan hệ của Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý càng trở nên rõ ràng. Tuy vẫn chưa chính thức xác định quan hệ, nhưng cả hai đã giống một cặp đôi và thường xuyên hẹn hò với nhau.

Đương nhiên vui vẻ nhất vẫn là Miêu Tư Lý. Không có gì tốt đẹp hơn khi thổ lộ với người mình thích, mà người đó chẳng những không từ chối, lại còn yên lặng chấp nhận. Lịch học cuối cấp ba tuy dày đặc, nhưng cô vẫn có thể tranh thủ thời gian đi tìm Cố Cách Cách, nhìn qua còn có vẻ nhàn rỗi hơn cả người đang là sinh viên kia.

Cố Cách Cách từng dặn Miêu Tư Lý không được đến trường tìm cô, cộng thêm vụ lần trước Miêu Tư Lý từng ra tay đánh Hứa Minh Huy trên sân bóng rổ, khiến gã ta lớn tiếng nói Cố Cách Cách thích con gái trước mặt hàng chục người và biến cô trở thành tâm bão tin đồn ở trường, nên càng thêm lý do để Cố Cách Cách nhất quyết không muốn Miêu Tư Lý tới trường tìm cô. Vì vậy, nơi mà hai cô hẹn gặp nhiều nhất chính là cửa hàng Kentucky Fried Chicken hoặc là McDonald bên cạnh trường Cố Cách Cách (...). Vì sao chỉ đến hai nơi đó? Bởi vì Cố Cách Cách vẫn luôn cảm thấy Miêu Tư Lý còn là trẻ vị thành niên, hơn nữa trong lòng đè nặng cảm giác tội lỗi, mặc dù đêm hôm đó, người bị áp là cô (...). Còn về phần vì sao luôn hẹn cạnh trường Cố Cách Cách, mà không phải cạnh trường Miêu Tư Lý? Đơn giản thôi, bởi vì Cố Cách Cách chưa từng một lần chủ động đến tìm Miêu Tư Lý. Đối với việc này, Miêu Tư Lý hoàn toàn không có chút khó chịu, vì với cô, Cố Cách Cách chịu chấp nhận mối quan hệ này đã là chuyện chẳng dễ dàng, làm sao còn dám tham lam đòi hỏi Cố Cách Cách phải tự thân vận động đến tìm cô chứ? Miêu Tư Lý tự nhận bản thân chưa đạt đến mị lực đó, tuy cô đã rất nỗ lực tu luyện chính mình, cố gắng rút ngắn hết sức khoảng cách chênh lệch giữa cả hai, bằng chứng tốt nhất cho những nỗ lực này, là ở lần thi thứ hai, cô đạt được hạng năm toàn trường.

Chớp mắt lại đến ngày thứ sáu. Bắt đầu từ sáng sớm, Miêu Tư Lý đã suy tính kế hoạch làm sao để có một cuối tuần lãng mạn cùng Cố Cách Cách? Hiện giờ, cô chẳng thể ăn thêm bất cứ một miếng gà chiên nào nữa (...), với lại đã rất lâu hai cô chưa được "tiếp xúc thân mật" với nhau. Trong mắt Miêu Tư Lý, chỉ hôn môi thôi đã chẳng còn được xem là hành động thân mật (...).

Vào tuần đầu tiên, Cố Cách Cách nói chưa thích ứng với hoạt động đó, nên chỉ có thể bỏ qua. Đến tuần thứ hai, Cố Cách Cách phải "chạy đua" với bản thiết kế, đến cả mặt mũi của cô, Miêu Tư Lý còn không thấy được, nên đành tiếp tục bỏ qua. Sang tuần thứ ba, chỉ mới nhìn thấy mặt nhau, vào giữa bữa ăn bỗng dưng Cố Cách Cách nhận được một cuộc gọi khẩn cấp của ban hướng dẫn, yêu cầu cô phải có mặt ngay lập tức, nên việc cũng không thành. Tuần thứ tư, Cố Cách Cách phải trở về thăm nhà, lại đành thôi. Tuần trước, cuối cùng Cố Cách Cách đã không còn việc gì quấn thân, nhưng sau khi cơm nước, tắm rửa xong xuôi, Cố Cách Cách mới nói cho cô biết một tin chấn động, cô đang có nguyệt sự (...), được rồi, vẫn đành phải thôi.

Những ngày cấm dục (...) khiến Miêu Tư Lý vô cùng hoài niệm đêm hôm đó. Cả ngày cô luôn rối bời trong mâu thuẫn, âu lo sầu muộn, bồn chồn không yên, lòng như lửa đốt, đến nỗi sau kết thúc mỗi tiết học, cô đều gọi điện cho Cố Cách Cách, để đảm bảo nghe được sự khẳng định và chắc chắn Cố Cách Cách chẳng bận việc gì. Cuối cùng đã làm Cố Cách Cách nổi giận, dùng giọng quát như phá tan màng nhĩ, hét thẳng vào điện thoại: "Em còn dám gọi đến đây nữa, tôi đảm bảo sẽ khẳng định và chắc chắn nói cho em biết, hôm nay em đừng hòng gặp được tôi!"

Miêu Tư Lý run rẩy cúp ngay điện thoại, rồi mới dám nói vào trong di động: "Hứ, em không tin chị chẳng có ham muốn ấy."

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính. Đến lúc Cố Cách Cách không có việc, thì Miêu Tư Lý lại có việc.

Chuông báo tan học vừa vang lên, Miêu Tư Lý đã sớm thu dọn xong sách vở, chuẩn bị lao thẳng ra ngoài, thì bất ngờ bị Cao Ngôn chặn lại.

Cao Ngôn kéo Miêu Tư Lý tới một góc khuất trong trường, buồn rầu nói: "Người kia lại đến tìm mình."

Miêu Tư Lý nhảy dựng: "Cái gì? Cậu còn dây dưa với thằng chả hả?"

Cao Ngôn nhìn bộ dạng cô như vậy, vui vẻ cười: "Miêu Miêu, cậu đang ghen à?"

Miêu Tư Lý bĩu môi: "Ghen gì chứ? Mình chỉ đang quan tâm cậu thôi." sau đó trở nên nghiêm túc nói, "Nghe mình khuyên một câu, đừng qua lại với gã ta nữa. Loại người đó chỉ thích vẻ bề ngoài của cậu, chứ chẳng thiệt tình thích cậu đâu."

Cao Ngôn cười mỉa: "Thiệt tình thích thì có thể ở bên nhau sao? Mình thích cậu, nhưng cậu cũng đâu chịu ở bên cạnh mình."

Mặc dù biết sẽ khiến người nghe có chút tổn thương, nhưng Miêu Tư Lý vẫn cứ nói ra: "Mình lúc nào cũng thích cậu, nhưng chỉ thích theo kiểu bạn bè, không thể trở thành cái thích kiểu người yêu." dừng lại một chút, nói tiếp, "Hơn nữa mình đã có người thương. Không, nói cho đúng phải là mình yêu người ấy."

Cao Ngôn ngây ngẩn cả người. Miêu Tư Lý đã biết yêu một người? Cô ta vẫn luôn tưởng Miêu Tư Lý vốn không hiểu tình yêu. Lớn lên trong một gia đình không đủ đầy, muốn thật lòng yêu một người chắc chắn là việc rất khó, cho dù có yêu, cũng chỉ sẽ chôn sâu trong đáy lòng. Vì vậy, khi xem qua các loại biểu hiện, Cao Ngôn vẫn luôn cho rằng, trong lòng Miêu Tư Lý có cô ta. Tuy Miêu Tư Lý sống chết không bao giờ chịu thừa nhận, nhưng cô ta cứ nghĩ nhất định trong lòng Miêu Tư Lý có tình cảm với mình. Vậy mà giờ, Miêu Tư Lý lại nghiêm túc nói cho cô ta biết, Miêu Tư Lý đã yêu một người, và người đó chẳng phải là cô ta?!

"Là ai?" Cao Ngôn lạnh giọng hỏi, còn bồi thêm một câu, "Là nam hay nữ?"

Miêu Tư Lý thoải mái thừa nhận: "Là nữ và cậu cũng đã gặp rồi. Cố Cách Cách."

Cao Ngôn càng không thể chấp nhận được. Miêu Tư Lý thích con gái nhưng lại chẳng thích cô ta?! Thật ra lúc Miêu Tư Lý bắt đầu yêu, cô ta cũng mơ hồ đoán được có thể là người đàn bà đó. Lần trước khi cả hai ở khách sạn đã đối xử với nhau rất thân mật.

"Vì sao?" Cao Ngôn hỏi.

Miêu Tư Lý khó hiểu nhìn cô ta: "Vì sao gì cơ?"

Cao Ngôn có chút kích động: "Vì sao cậu thích con gái, nhưng lại không thích mình? Mình với cậu quen biết nhiều năm như vậy, còn cậu và chị ta chỉ mới biết nhau mấy tháng, vì sao cậu thích chị ta chứ không thích mình? Là vì sao hả?"

Miêu Tư Lý thản nhiên nói: "Thích là bằng cảm giác, loại cảm giác này không thể nói rõ được. Có lẽ mình vừa gặp đã yêu chị ấy, lần đầu gặp mặt đã phải lòng mất rồi, chỉ đơn giản vậy thôi."

Cao Ngôn không nói thêm gì, chỉ mở to hai mắt trừng lên nhìn Miêu Tư Lý, trong ánh mắt còn mang theo chút hung ác mà ngay cả bản thân cô ta cũng không nhận ra.

Miêu Tư Lý nhìn Cao Ngôn như vậy, rốt cuộc hiểu vì sao cô chẳng thể thích cô ta. Người này có tính sở hữu quá cao, hoặc có thể nói, ham muốn cá nhân quá lớn, khiến cho người ta cảm thấy, nếu cô ta mà không chiếm được thì nhất định sẽ đạp đổ, và còn điều gì đó khác nữa mà Miêu Tư Lý cũng đọc không hiểu trong ánh mắt của cô ta. Tuy cả hai lớn lên cùng nhau, nhưng Miêu Tư Lý vẫn cảm thấy cô thực sự vẫn chưa hiểu hết Cao Ngôn. Khi bày tỏ tình cảm với người mình yêu, đáng lẽ nên nhẹ nhàng thoải mái, giống cái cách mà Cố Cách Cách vẫn thì thầm bên tai cô mỗi khi đêm khuya thanh vắng, kể cho cô nghe từng ly từng tí về cuộc sống của mình. Mặc dù đôi lúc biến thành nói về điều quá xa vời, một hồi sau còn bước vào cảnh giới chẳng hề có thật (...), nhưng cô thích Cố Cách Cách như vậy, trong sáng đến nỗi có thể hình dung bằng hai từ ngây thơ. Tuy đa số thời gian Cố Cách Cách thường miệng lưỡi sắc nhọn, không kiêng nể gì phun nọc độc, nhưng đó lại là loại độc chẳng đả thương người, nhất là khi nó được phun lên người Miêu Tư Lý, thì hoàn toàn biến thành mật ngọt.

Miêu Tư Lý nói: "Ngôn Ngôn, liệu có bao giờ cậu nghĩ đến chuyện, thật ra cảm giác của cậu đối với mình chỉ là tình bạn, chứ chẳng phải tình yêu không? Bởi vì cậu chưa gặp được người cậu thực sự thích, nên mới lầm tưởng như vậy. Có thể người cậu thích là con trai, mà cho dù cậu thích con gái, thì chắc chắn cũng chả phải kiểu như mình. Sở thích của chúng ta khác biệt, tính cách thì không hợp; tóm lại, giữa hai tụi mình không có điều kiện cần có để nảy sinh tình yêu. Chúng ta thân nhau đến nỗi có thể mặc được áo lót của nhau, nhưng lại chẳng hề có cảm giác xao xuyến. Đây là tình bạn, chứ không phải tình yêu, cậu hiểu không?"

Cao Ngôn hỏi lại: "Vậy cậu có cảm giác gì đối với Cố Cách Cách?"

Miêu Tư Lý muốn dùng ngôn ngữ chuẩn xác nhất để miêu tả cảm giác của mình với Cố Cách Cách. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Mình có dục vọng với chị ấy."

Lòng Cao Ngôn khẽ động: "Ý cậu, hai người đã...?"

Miêu Tư Lý lại lần nữa không e dè gật đầu: "Ừ."

Cao Ngôn trầm mặc cân nhắc những lời Miêu Tư Lý nói. Cô ta không quá hiểu về dục vọng, nhưng lúc người đàn ông kia sắp tiến vào trong cơ thể, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô ta cảm thấy khát vọng, có điều cô ta lại chưa từng chủ động có cảm giác ấy với ai, kể cả Miêu Tư Lý. Chẳng lẽ đó là biểu hiện của việc không yêu? Nhưng rõ ràng cô ta thích Miêu Tư Lý, hay vì cả hai chưa thực sự ăn nằm với nhau nên chưa xuất hiện? Hơn nữa con gái và con gái cũng có thể chiếm hữu nhau? Nghĩ đến đây, rồi nhìn Miêu Tư Lý, quả nhiên sinh ra cảm giác khác thường.

Miêu Tư Lý nhìn đồng hồ. Sắp sáu giờ, Cố Cách Cách nói chiều nay chị ấy chỉ có hai tiết, cho nên hẳn là đang đợi mình. Không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, vội vội vàng vàng nói: "Ngôn Ngôn, cậu không nên đi gặp gã ta. Giờ mình có việc phải đi trước."

Cao Ngôn thấy cô gấp gáp như vậy, biết cô nhất định đang vội vã đi gặp Cố Cách Cách, trong lòng chợt không vui, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, liền kéo cánh tay Miêu Tư Lý: "Được, mình đồng ý với cậu không đi gặp người đó, nhưng cậu cũng phải đồng ý mình một việc, được không?"

Miêu Tư Lý nhăn mày: "Chuyện gì?" Nếu quấy rầy cô hẹn hò cùng người đẹp, chắc chắn sẽ mặc kệ.

Cao Ngôn nói: "Cùng đến nhà mình gặp mẹ đi. Hôm nay mẹ mình mới được xuất viện luôn đấy."

"Hả?" Miêu Tư Lý nhíu mày càng chặt. Việc này đúng là không tiện từ chối. Nghĩ nghĩ nói, "Ngày mai đi, không, ngày mốt được không? Ngày mốt mình đến thăm dì."

Cao Ngôn mím môi: "Mẹ mình cứ nhắc tới cậu, nói đã lâu không gặp cậu. Mình đã hứa với mẹ, hôm nay sẽ đưa cậu đến nhà chơi. Nếu không thấy cậu, chắc chắn mẹ sẽ rất buồn. Mẹ bệnh nặng vừa mới khỏi, chẳng lẽ cậu muốn thấy mẹ vì thất vọng mà bệnh trở nặng vào bệnh viện tiếp sao?"

"Cái này..." Miêu Tư Lý do dự.

Cao Ngôn lại nói tiếp: "Cậu chỉ cần đến nhà để mẹ mình nhìn một chút là được, chắc chắn không làm chậm trễ chuyện của cậu."

Miêu Tư Lý lại nhìn đồng hồ một chút. Từ trường học đến nhà Cao Ngôn, rồi từ đó đến nơi hẹn với Cố Cách Cách, khoảng gần một giờ là đủ, đi muộn một giờ để đổi lấy hai ngày yên bình bên Cố Cách Cách, tính ra vẫn có lợi hơn. Cô gật đầu: "Được rồi, mình đi với cậu, có điều mình phải báo một tiếng cho Cố Cách Cách đã." Nói rồi lấy điện thoại ra, mới phát hiện không còn pin, ban ngày gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy, còn pin mới là lạ, đành phải hỏi mượn Cao Ngôn, "Cho mình mượn điện thoại của cậu với. Điện thoại của mình hết pin rồi."

Cao Ngôn đút tay vào trong túi quần tắt máy điện thoại, sau đó mới móc ra: "Điện thoại của mình cũng hết pin, đến nhà mình gọi bằng điện thoại bàn đi."

Miêu Tư Lý cũng đoán được Cao Ngôn đang cố tình, nhưng cô không vạch trần. Muộn thì cũng đã muộn, dù sao cô cũng đã sắp xếp một kế hoạch cuối tuần hoàn hảo dành cho Cố Cách Cách. Với kế hoạch lãng mạn đến vậy, nhất định Cố Cách Cách sẽ tha thứ cho cô. Nghĩ vậy, cô liền nói: "Đi thôi." Phải đi nhanh để còn về nhanh.

Cao Ngôn cười ngọt ngào với cô, nhiều ít vẫn mang theo ý biết ơn.

Miêu Tư Lý vốn định thúc giục, nhìn thấy nụ cười như vậy, ngược lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

***

Khó được một lần không phải đến tiệm ăn nhanh KFC, còn được sắp xếp vào trong phòng tình nhân kín đáo, Cố Cách Cách ngồi ở bên trong mà giống như được bước vào một thế giới đầy kẹo, trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Lúc nãy qua điện thoại, Miêu Tư Lý còn nói sẽ cho cô một surprise, khiến tâm tình cô càng nhảy nhót mong chờ, vì thế không hề gọi điện thúc giục Miêu Tư Lý, mà chỉ kiên nhẫn im lặng chờ đợi. Nào biết đã vượt qua giờ hẹn nửa tiếng, mà vẫn không thấy bóng dáng Miêu Tư Lý đâu. Gọi điện thoại, không ngờ lại tắt máy, khiến Cố Cách Cách có chút hoang mang. Miêu Tư Lý, em đang làm cái quỷ gì vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play