Quả đúng như Cố Cách Cách tưởng tượng, hoàn toàn không có cảnh tượng xung đột vũ trang, mà cả nhà ba người đều tỏ ra hòa thuận vui vẻ. Chị hai Cố Vân và anh rể Lý Tư Phàm ân ái hệt như cửu biệt thắng tân hôn.
Lý Tư Phàm ôm Đa Đa ngồi trên ghế sô pha, dạy cho cậu bé cách chơi cờ, còn Cố Vân thì ngồi kế bên hai bố con với vẻ mặt tươi cười nhẹ nhàng. Hình ảnh đó thực sự đẹp đến nỗi có thể chụp làm ảnh quảng cáo.
Đến Cố Cách Cách cũng có ảo giác, liệu có phải trước kia cô đã hiểu lầm hai người họ, nói chi đến người hoàn toàn không biết rõ mọi chuyện như Miêu Tư Lý.
"Người đàn ông ngồi kia là anh rể sao?" Miêu Tư Lý nghi ngờ hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Miêu Tư Lý, Cố Cách Cách không biết nên giải thích thế nào. Người đàn ông đó rõ ràng được khắc trên mặt sáu chữ người chồng tốt, người bố tốt làm sao có thể giống kẻ cặn bã "trong nhà cờ đỏ không vẫy, ra ngoài phất phất cờ màu"*. Nếu Cố Cách Cách nói rằng phải, chẳng khác nào vu oan người tốt, hơn nữa nhìn biểu hiện của chị hai cô, thì càng giống như cô trợn mắt nói lời bịa đặt.
(*: Câu này có nghĩa tương tự với câu "chán cơm thèm phở")
Cố Cách Cách nhẹ nhàng "Ừ." một tiếng, nắm tay Miêu Tư Lý bước vào nhà, dùng âm lượng đến ngay cả người trong bếp cũng nghe thấy, nói: "Chúng con đã về."
Miêu Tư Lý vui sướng nhìn Cố Cách Cách, vì Cố Cách Cách nói là chúng con chứ không phải con, hơn nữa còn rất tự nhiên, tựa như đây chẳng phải lần đầu tiên cô tới mà là lâu ngày mới quay về thăm nhà. Kỳ thật cô không biết trong lòng Cố Cách Cách có bao nhiêu hồi hộp cùng căng thẳng, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi.
Cố Cách Cách không dám tưởng tượng đến việc ông bà Cố sẽ có biểu cảm kinh thế hãi tục thế nào khi nghe đến việc con gái bảo bối của hai người họ đem lòng thích phụ nữ. Hy vọng không đến mức dọa hỏng hai vợ chồng chung sống hơn ba mươi năm trong tư tưởng chỉ biết đến nam nữ mới có thể yêu nhau này.
Cố Vân là người đầu tiên thấy hai cô bước vào, biểu cảm của chị liên tục thay đổi chỉ trong nháy mắt. Đầu tiên là mỉm cười ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng Cố Cách Cách, đến khi thấy Miêu Tư Lý đứng bên cạnh chuyển thành kinh ngạc, sau đó lại như chợt nhớ ra điều gì đó thì nét mặt biến thành hoảng hốt.
Thậm chí Cố Cách Cách còn nghe thấy chị hai nói hai chữ không xong, lòng càng thêm căng thẳng. Nếu ngay cả người biết rõ mối quan hệ của cô và Miêu Tư Lý như chị hai cũng không ủng hộ, vậy đêm nay có rất nhiều khả nảng sẽ xảy ra chuyện không thể ngờ, như là bà Cố có thể xách dao phay chém cô hoặc là bưng cả bát canh nóng tạt thẳng lên mặt cô.
Có điều Cố Cách Cách rất nhanh hiểu được hai từ Cố Vân nói kia là ám chỉ điều gì, bởi vì Khâu Lộc Minh đang bưng đồ ăn bước ra từ trong bếp. Bộ dạng của cậu không hề có chút buồn cười, tuy trên tay đang bưng đĩa thức ăn bốc khói bằng vóc dáng cao lớn một thước tám với khuôn mặt anh tuấn, tóc ngắn gọn gàng cùng bộ quần áo xa xỉ trên người. Lúc này, cậu chẳng khác một người mẫu đang đứng trong tủ kính.
Cố Vân đưa lưng về phía Khâu Lộc Minh, dùng khẩu hình nói với Cố Cách Cách: "Mẹ."
Cố Cách Cách lập tức hiểu được, đây nhất định là do mẹ cô biết tối nay cô sẽ về nhà, nên tự mình muốn làm bà mai, mời Khâu Lộc Minh đến, giúp bọn họ nuôi cấy tình cảm. Trán xuất hiện đầy đường vạch đen, đồng thời cũng cảm thấy tay Miêu Tư Lý nắm chặt thêm, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Miêu Tư Lý đang nhìn chằm chằm Khâu Lộc Minh, bộ dạng như gặp đại địch.
"Không sao đâu." Cố Cách Cách dùng giọng chỉ Miêu Tư Lý nghe thấy được an ủi cô.
Lúc này đôi lông mày cau chặt của Miêu Tư Lý mới hơi thả lỏng, lại nghĩ tới quan hệ thân mật đã có giữa cô cùng Cố Cách Cách, thì Khâu Lộc Minh kia làm gì có thể so bằng? Lòng đang căng như dây đàn cũng buông bớt xuống, rồi nở một nụ cười ngọt ngào, đứng bên Cố Cách Cách, chờ cô giới thiệu mình với người nhà.
Bà Cố cũng bước ra từ trong phòng bếp, nhìn khuôn mặt đầy khói dầu liền biết đêm nay bếp trưởng là bà. Đương nhiên điểm chính không phải vậy, mà điều quan trọng lúc này chính là bà đang cầm trên tay một con dao sáng bóng, loe lóe ánh sáng đầy chói mắt.
Cố Cách Cách không tự chủ được rùng mình một cái, sau đó mới ôm ngực nói ra: "Mọi người đều đã gặp qua Miêu Tư Lý, cô ấy là..." Dừng lại một chút, do dự có nên nói tiếp hay không thì nhìn thấy chị hai lắc đầu với cô, dù rất nhẹ nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được, đây vốn là sự ăn ý của hai chị em cô từ nhỏ đến giờ. Vì vậy, trước khi từ girlfriend được thốt ra đã được nhẹ nhàng chuyển sang thành bạn.
Khi nghe thấy lời Cố Cách Cách nói, bàn tay luôn nắm chặt cô chợt buông lỏng. Một lòng chờ mong của Miêu Tư Lý cũng rơi rụng, có chút không dám tin nhìn Cố Cách Cách, sau đó cúi đầu.
Cố Cách Cách cảm nhận được mất mát của cô, đầu ngón tay khẽ động nhưng chẳng dám nắm lấy, trong lòng âm thầm thở dài. Chỉ với một ám chỉ nhỏ của chị hai mà cô đã không có dũng khí thẳng thắn quan hệ cả hai trước mặt người nhà, không biết đến thời điểm mấu chốt lại lâm trận bỏ chạy đến đâu? Không đợi những người khác kịp hỏi Miêu Tư Lý, trước chuyển đề tài, không khách sáo hỏi Khâu Lộc Minh: "Thằng nhãi con này sao lại tới đây?"
"Dì nói tối nay sẽ tự mình xuống bếp làm món thịt heo sở trường. Nhiều năm qua tôi luôn nhớ hương vị này, nên tới đây ăn chực ấy mà." Khâu Lộc Minh cười xán lạn lộ ra hàm răng sáng bóng trắng đều, đến ngay cả Cố Cách Cách cũng thấy ghen tị. Đáng tiếc MUMU làm mỹ phẩm trang điểm, không làm kem đánh răng, nếu không Cố Cách Cách chắc chắn sẽ kéo cậu đến làm người mẫu miễn phí cho sản phẩm của mình. Đương nhiên Khâu Lộc Minh cũng rất thích hợp làm người mẫu quảng cáo cho sản phẩm dưỡng da dành cho nam, bởi vì làn da của cậu đẹp đến mức khiến cho người ta phải đố kị.
Bà Cố cười tươi như hoa: "Lộc Minh à, nếu ngày nào con thích, thì cứ tới đây dì làm cho ăn. Sau này muốn ở lại luôn nhà dì cũng được."
Cố Cách Cách nhìn hình ảnh "mẹ hiền con thảo" trước mắt mà cảm thấy da đầu run lên bần bật, liền bĩu môi: "Với tài nấu nướng không ai dám khen của mẹ, cũng chỉ có cậu mới dám khen thôi. Chẳng thể trách sao mẹ tôi thường xuyên oán hận trước mặt ba chị em tôi, nói nuôi ra ba đứa con bất hiếu, không tri kỷ bằng một góc Lộc Minh." Nói xong, chống tay lên hông, chỉ vào Khâu Lộc Minh, chất vấn bà Cố, "Mẹ nên thành thật khai báo đi. Có phải Khâu Lộc Minh là con trai riêng của mẹ không?"
Ông Cố cầm trên tay một tờ báo, đeo kính lão bước từ phòng sách ra, không nghe thấy mấy lời trước, chỉ kịp nghe được ba chữ con trai riêng. Nhìn Cố Cách Cách rồi lại nhìn Khâu Lộc Minh, có chút khiếp sợ hỏi: "Cái gì? Cả hai đã có con trai riêng rồi? Chẳng phải Lộc Minh mới trở về sao? Làm gì nhanh vậy!"
Cố Vân phốc cười ra tiếng. Đây đúng là cảnh tượng chỉ thấy được ở nhà. Chỉ cần bà Cố và bé út đứng chung một chỗ thì nói chuyện chẳng khác gì như hát hài kịch, hơn nữa còn có ông Cố vô ý pha trò, luôn có thể khiến chị cười không ngừng nghỉ, nhưng như thế mới giống một gia đình! Nghĩ như vậy, chị không nén được nhìn thoáng qua Lý Tư Phàm, đúng lúc Lý Tư Phàm cũng vừa nhìn sang chị, chỉ trong giây lát rồi quay mặt đi, Cố Vân nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt anh.
"Bố." Cố Cách Cách đi đến bên cạnh ông Cố, kéo cánh tay ông, dùng giọng điệu như tên trộm báo cáo, "Con hoài nghi Khâu Lộc Minh là con trai riêng mà mẹ trộm sau lưng bố sinh bên ngoài."
Ông Cố nâng mắt kính lên một chút, chẳng những không tức giận mà còn cười: "Được vậy thì thật tốt. Bố không để ý có thêm con trai ưu tú như Lộc Minh đâu."
Cố Cách Cách lập tức bắt ngay cơ hội: "Nếu không, bố nhận Lộc Minh làm con nuôi đi?"
"Đương nhiên không được!" Bà Cố tức thì phản bác, còn nói to đến mức vang vọng. Con nuôi làm sao thân bằng con rể? Việc này bà không thể để xảy ra, cho dù biết là chàng có tình nhưng thiếp vô ý, tuy nhiên việc thành là do người khéo sắp xếp. Con gái đã hai mươi tám cái xuân xanh mà ngay cả đối tượng hẹn hò cũng không có, Lộc Minh lại ưu tú như vậy có lý do gì không kết cả hai thành một đôi (...)? Dù sao Lộc Minh giờ đã trở về, việc này cũng không cần vội, bà sẽ dần dần tìm ra đối sách. Thấy con gái dẫn bạn về, chỉ luôn đứng đó cúi đầu không nói, vội vã tiếp đón nhiệt tình, "Cách Cách, sao con lại để bạn đứng mãi thế?"
Miêu Tư Lý ngẩng đầu, mỉm cười lễ phép với bà Cố.
Bà Cố lúc này mới nhận ra cô: "A, cháu không phải người lần trước cùng tới dùng cơm sao? Tên là..." Tên Miêu Tư Lý đọc rất khó, bà Cố nhất thời không thể nhớ.
Miêu Tư Lý mỉm cười nói: "Miêu Miêu ạ."
"À, đúng rồi, Miêu Miêu!" Một người bạn mà con gái có thể dẫn về liên tục hai lần chắc chắc không phải tầm thường, hơn nữa lần trước Miêu Tư Lý cũng để lại cho bà Cố ấn tượng cực tốt, vì vậy bà càng tỏ ra nhiệt tình, thân thiện kéo tay Miêu Tư Lý, "Mấy hôm trước dì còn nhắc tới cháu với Cách Cách đấy, bảo con bé sao không đưa Miêu Miêu về nhà chơi. Hôm nay quả thật đã đến, mau đi rửa tay, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện."
Bà Cố nói dối không cần suy nghĩ, như đã ở sẵn trong đầu chỉ cần mở miệng cũng có thể nói thành văn. Mẹ bao giờ thì nhắc qua? Đến ngay cả tên Miêu Tư Lý còn không nhớ được mà! Cố Cách Cách không nói gì chỉ liếc mắt, đồng thời thầm nghĩ trong đầu, Không biết khi mẹ biết quan hệ giữa mình và Miêu Tư Lý, có phải ngay cả cửa chính cũng không cho Miêu Tư Lý bước vào hay không?
Cố Cách Cách không nhìn Miêu Tư Lý, chỉ nhẹ giọng nói một câu: "Tôi đưa em đi toilet."
Miêu Tư Lý: "Vâng." sau đó yên lặng theo sau.
* * *
Sau khi đóng cửa phòng vệ sinh, Cố Cách Cách mới bảo: "Vừa rồi tôi định nói cho cả nhà biết quan hệ của hai chúng ta, nhưng chị hai lại ra hiệu, nên... "
Cố Cách Cách cố gắng giải thích, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ưu thương của Miêu Tư Lý, không thể nói tiếp điều gì, chỉ vuốt ve mặt cô, khẽ nói: "Thật xin lỗi."
Miêu Tư Lý biết hàm ý của câu "Thật xin lỗi" đó, cũng muốn đáp trả lại bằng nụ cười "Em hiểu mà", nhưng dù thế nào cũng chỉ kéo ra được một nụ cười gượng gạo, trong đầu lại nhớ tới cuộc trò chuyện năm năm trước đây.
Cô: "Chị có định nói chuyện của chúng ta cho người nhà biết không?"
Cố Cách Cách: "Mẹ em thì tôi không biết, nhưng nếu để mẹ tôi biết mối quan hệ này, bà sẽ tức giận đến chảy máu não."
Cô: "Ý của chị là gạt bọn họ, sau đó cứ lén lút qua lại với nhau như thế này?"
Cố Cách Cách: "Dù có muốn nói cũng không phải bây giờ."
Cô: "Vậy là khi nào?"
Cố Cách Cách: "Chờ đến lúc mà tôi thực sự xác định muốn cùng em sống với nhau cả đời."
Thế cho nên, lúc này Cố Cách Cách không chịu thẳng thắn với người nhà là vì Cố Cách Cách vẫn chưa xác định muốn cùng cô sống với nhau cả đời sao?
Tình yêu có thể khiến cho người ta suy tính thiệt hơn. Lời này nói không chút sai, dù cho Cố Cách Cách có chính miệng nói yêu cô, thì cô vẫn chưa thể xác định rõ tâm ý của Cố Cách Cách. Nhớ lại lời mấy ngày trước cô nói, "Bé yêu, nếu không thương em, tôi sẽ chạm vào em sao?" Nghe câu này giống như lời khiêu khích dành cho Miêu Nhã, hoặc dành cho tình địch Cao Ngôn mà cô luôn nói trên miệng. Còn lý luận chịu trách nhiệm, kỳ thật việc lên giường cũng chẳng phải chỉ dành riêng cho tình yêu, mà đôi khi còn bởi vì dục vọng sẽ khiến nó xảy ra không chút báo trước, giống như lần đầu having sex của cả hai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT