Đúng vậy, cô thực sự gặp quỷ. Bằng không cô dùng nhiều thời gian như vậy để quên một người, làm sao giờ này người đó lại đang đứng trước mặt cô đây?
Từ nhỏ đến lớn, Cố Cách Cách chỉ chán ghét hai thứ. Một là cái tên của cô, thứ còn lại chính là người phụ nữ trước mặt đây. (Miêu Tư Lý: "... Chị gái à, tôi là người, chứ không phải thứ.")
Không! Phải là oắt con đó chứ! Cô thực sự không thể liên hệ đứa trẻ hư hỏng cột tóc đuôi ngựa chuyên mặc quần jean rách năm năm trước, với người con gái có khí thế bức người trước mắt. Vóc dáng dường như cao hơn trước, khuôn mặt cũng trưởng thành hơn, cả giọng nói cũng đôi chút thay đổi, khó trách cô không thể nhận ra ngay người thiếu nữ đã lột xác trở thành phụ nữ. Lại liên tưởng đến tuổi của mình, trong lòng tràn ngập phiền muộn, Đã hai mươi tám tuổi, năm năm quả thật quá mau.
Hai tay bắt nhau vẫn giữ nguyên trên không trung, Cố Cách Cách cứ vậy nhìn Miêu Tư Lý không chớp mắt.
Qua ánh mắt của cô, Miêu Tư Lý hiểu được người phụ nữ trước mặt đã nhận ra cô. Nhìn cái kiểu thất thần đó, hẳn là đang nhớ lại quá khứ của cả hai, Miêu Tư Lý vui mừng nghĩ. Không biết chị ấy đang nhớ đến hình ảnh ngọt ngào nào?
Tuy nhiên, lúc này Cố Cách Cách lại giống như một tín đồ ngoan đạo, hướng về phía Chúa yên lặng khẩn cầu: "Đây không phải là thật, xin mau mau biến mất..."
Tất nhiên bầy yêu tinh sẽ không bỏ qua cơ hội quý giá khi hai sếp lần đầu giao chiến. Tất cả đều vểnh tai lên, thật hận không thể ngồi xổm dưới chân nghe xem hai cô nói những gì với nhau.
Nơi nhiều con gái, tất nhiên cũng nhiều chủng loại.
Mấy yêu tinh thuộc hệ Bách hợp, dùng ánh mắt trao đổi với nhau: "Có ám muội không? Có cảm giác không? Có tia lửa không?" Ánh mắt đều không hẹn mà dừng ở hai bàn tay vẫn đang nắm giữa không trung, xinh đẹp như nhau, thon dài như nhau, sau đó ngầm hiểu gật đầu: "Rất có!"
Cố Cách Cách rút tay về, cười tươi như hoa, nói: "Không nghĩ tới ngay cả một người răng còn chưa đủ dài đã có thể ngồi lên vị trí trưởng phòng của MUMU, quả thật cửa vào MUMU ngày càng thấp."
"Sinh viên tài năng của ngành kiến trúc mà không tiếp xúc cùng thép và xi măng, lại hứng trí đi làm mỹ phẩm. Tôi cũng muốn thay người tiêu thụ cảm tạ chị đã hạ thủ lưu tình, không lấy phấn, kem, dung dịch dưỡng da trộn thành bê tông, chà lên mặt họ như tường gạch." Miêu Tư Lý khách sáo đáp, nhưng trong lòng vẫn đang lưu luyến cảm giác mềm mại của bàn tay mát lạnh kia.
Trong không khí nồng đậm mùi thuốc súng, bầy yêu tinh thậm chí còn nghe được cả tiếng đùng đoàng, là âm thanh của lửa đạn bắn phá. Hóa ra hai Bạch cốt tinh chẳng những biết nhau, mà dường như còn có thù cũ.
Cố Cách Cách vẫn cười đến xuân ý dạt dào: "Điểm cộng lại năm bài thi mới vừa đủ điểm trung bình một bài, có vẻ đạt được IQ của trưởng phòng Miêu mới khó!"
Người phụ nữ này có phải mỗi ngày đều dùng thạch tín làm cơm ăn không? Bóc gốc gác của mình không nói, lại còn nói chuyện độc địa như vậy. Trong mắt Miêu Tư Lý lóe lên ngọn lửa, có điều rất nhanh kịp đè ép xuống, chậm rãi nói: "Cho nên phải cám ơn sự dạy bảo của cô giáo Cố. Tôi may mắn không làm xấu mặt đã thi đỗ đại học giống chị, còn may mắn đậu vào học cùng một ngành của chị. Đáng tiếc lúc tôi vào trường, cô giáo Cố đã tốt nghiệp, còn đổi toàn bộ phương thức liên lạc, cho nên mới cách biệt nhiều năm như thế, không có cơ hội gặp mặt cô giáo Cố nói tiếng cám ơn. Cứ tưởng đời này cũng không gặp được nhau nữa chứ, không ngờ lại được gặp chị ở nơi này, thật đúng với câu "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ". Tôi với cô giáo Cố quả thật có duyên nha!" Trong lòng bồi thêm một câu. Cố Cách Cách! Chị để tôi phải tìm thật mệt!
Quả nhiên Cố Cách Cách kinh ngạc, cô biết Miêu Tư Lý không phải học sinh ngu dốt bất trị, nhưng cũng không thể tiến bộ thần tốc như vậy. Phải biết rằng ngành kiến trúc của trường cô nổi tiếng khó thi, học sinh giỏi bình thường còn khó đỗ, huống chi là người luôn cầm "đèn lồng màu đỏ"* trong tất cả các môn như Miêu Tư Lý. Quả thật chuyện này so với việc đội tuyển bóng đá của Trung Quốc lọt vào World Cup còn khó tin hơn, nhưng vẫn thản nhiên nói: "Danh xưng cô giáo quả không dám nhận, tôi chẳng qua chỉ là gia sư mấy tháng của cô. Có thể thi đậu, vẫn là do chính cô tự mình cố gắng."
(*: Điểm 0 màu đỏ)
Nói thừa, đương nhiên là dựa vào chính tôi cố gắng! Nhớ lại năm tháng lãng phí của lớp 12, trong lòng Miêu Tư Lý ngập tràn chua xót. Bao nhiêu ngày dài đêm thâu, cô đục vách tường, lấy dây treo cổ, nằm gai nếm mật, mắt cũng đỏ thành mắt thỏ, mới trúng tuyển được vào trong trường. Trong lòng tràn đầy khao khát, nghĩ tới có thể ở một nơi trữ tình như đại học cùng Cố Cách Cách có một hồi lãng mạn yêu đương. Kết quả thầy chủ nhiệm nói cho cô biết, Cố Cách Cách đã hoàn thành xong hết học phần, tốt nghiệp trước hạn một năm! Trái tim thủy tinh rơi trên mặt đất vỡ thành bột phấn, gió thổi qua liền tan biến.
"Nếu không có đàn chị ân cần hướng dẫn, làm sao tôi có được ngày hôm nay, vẫn là phải cám ơn đàn chị." Miêu Tư Lý lập tức sửa lại xưng hô, vẫn duy trì vẻ mặt cảm tạ, giống như thực sự coi Cố Cách Cách là ân nhân.
Đương nhiên Cố Cách Cách không tin dáng vẻ này của cô. Nếu miệng của Miêu Tư Lý nói đúng như lòng cô nghĩ, thì đã chẳng còn là Miêu Tư Lý. Còn cô nếu như tin, thì cũng chẳng còn là Cố Cách Cách. Cố nặn ra một nụ cười khen ngợi: "Vẫn là đàn em trẻ nhỏ dễ dạy."
Các yêu tinh thuộc hệ Bách hợp nghe cuộc đối thoại giữa hai cô, mắt ai cũng hiện lên hình trái tim: "Oa oa, vừa là cô giáo học trò, vừa là đàn chị đàn em, đây rõ ràng là một couple. Thật quá đáng yêu!"
Không khí dường như đã dịu đi nhiều, bầy yêu tinh cũng trộm thở dài nhẹ nhõm, lòng thì vẫn dõi theo xem cả hai giương thương múa kiếm, chỉ sợ một trong hai không nhịn được rồi chửi um lên như người đàn bà chanh chua.
Một phút đồng hồ trôi qua, cả hai vẫn im lặng.
"Miêu Tư Lý, cô đúng là đồ oắt con chưa dứt sữa!"
"Cố Cách Cách, chị đúng là đồ bà cô già chẳng ai thèm!"
Cả hai đều nén một hơi, cuối cùng mới buột miệng nói. Nói xong lại cùng sững sờ, tình cảnh này giống hệt như năm năm trước đây, khi hai cô gặp mặt lần cuối, hai câu nói cuối cũng giống hệt thế này.
Đây là chuyện cũ kéo dài, hay là bước khởi đầu của cuộc tình mới cùng người xưa?
Cả hai đều có cảm giác như xuyên thời gian.
Tuy vậy, không để cho hai cô kịp suy nghĩ, mấy chục yêu tinh trong phòng đã đồng loạt Ồ!!! lên, kéo cả hai ra khỏi suy tưởng. Quay đầu, thấy tất cả đều đang mở to hai mắt và miệng, cùng nhau há hốc thành hình chữ O.
Yêu tinh bên NILE: Trưởng phòng Miêu vừa lạnh lùng vừa ngầu của chúng ta... không ngờ là đồ oắt con chưa dứt sữa?
Yêu tinh bên AK: Trưởng phòng Cố xinh đẹp nhã nhặn của chúng ta... không ngờ là đồ bà cô già chẳng ai thèm?
Sau khi suy nghĩ nát đầu, tất cả đều cảm thán, mộng đẹp tiêu tan.
Cố Cách Cách ghét nhất là nghe thấy ba chữ bà cô già, lại càng không thể chịu được khi người ta nói mình chẳng ai thèm. Miêu Tư Lý đã khiêu chiến đến điểm cực hạn của cô, tuy rằng đó là sự thật. Một người phụ nữ hai mươi tám tuổi còn chưa gả được, chẳng phải đó là một bà cô già chẳng ai thèm sao? Nhưng Cố Cách Cách không để ý được nhiều như vậy, phẫn nộ trừng mắt liếc Miêu Tư Lý, đã sớm quên hết tính nhẫn nại tu luyện nhiều năm.
Miêu Tư Lý cũng nâng cằm lên, coi thường cô, dáng vẻ như muốn nói, Tôi nói thế đấy, chị cắn tôi sao?
Bầy yêu tinh thuộc hệ giữ mình, thì đều dời tầm mắt đi, không dám tiếp tục nhìn hai cô, sợ không cẩn thận lại thành cá chậu chim lồng. Đều nói một núi không thể chứa hai hổ, trừ phi đó là một đực một cái, chứ hai con cọp mẹ thế này, thế nào cũng sẽ cắn xé nhau.
Cuối cùng có một yêu tinh không sợ chết, trong lúc khói lửa nghịt trời đã "dũng cảm" đứng lên. Tống Tiền đến trước mặt hai cô, nơm nớp lo sợ nói: "Tổng giám đốc Diệp gọi điện hỏi, sao giờ hai vị trưởng phòng còn chưa lên?"
Hai Bạch cốt tinh lần đầu trăm miệng một lời: "Đi qua một bên, không phải chuyện của cô." sau đó lại ăn ý nói: "Hỏng bét, quên mất việc này, đều là lỗi của cô!"
Tống Tiền: "..." Hai cô có cần tâm ý tương thông vậy không?
Lần này Miêu Tư Lý không tranh cùng Cố Cách Cách, để Cố Cách Cách đi trước, còn cô theo sát phía sau, hai cô một trước một sau ra khỏi văn phòng.
Hai yêu tinh đứng đầu vừa đi, chúng tiểu yêu tinh lập tức ríu rít.
"Không thể tin được, bọn họ vậy mà quen biết nhau!"
"Không tưởng tượng nổi, cả hai thậm chí có thù!"
"Không hiểu nổi nữa, bọn họ giữa ban ngày ban mặt chẳng coi ai ra gì, tự cao tự đại chửi nhau mất hết hình tượng!"
* * *
Cố Cách Cách nhìn những con số màu đỏ báo số tầng không ngừng nhảy múa, trong lòng rối bời. Lên tầng hai mươi lăm gặp tổng giám đốc nhận công việc mới? Hay là đi xuống lầu dưới lập tức cuốn gói về nhà?
Đúng là cô bất ngờ khi gặp được Miêu Tư Lý, chuyện xưa lần nữa hiện lên từng màn. Tình cảm vốn tưởng đã quên, theo sự xuất hiện của Miêu Tư Lý, ký ức không biết từ đâu ùn về, giống như hình ảnh chiếu bóng từ mờ ảo dần dần trở nên rõ nét. Trong đầu lúc này chỉ có một chữ trốn hiện ra, hệt như năm năm trước.
Đinh cửa thang máy mở.
Cố Cách Cách bước vào, tay không tự chủ hướng nút số 1. Còn chưa đụng tới, tay đã bị giữ lại, ngẩng đầu, là Miêu Tư Lý.
Miêu Tư Lý một tay cầm lấy tay cô, tay kia nhấn nút số 25, nhìn vào đôi mắt cô, trầm giọng nói: "Cố Cách Cách, chị đừng hòng tiếp tục trốn mất tăm mất tích!"
Cố Cách Cách nhất thời hoảng hốt, cảm giác như đây là vận mệnh. Cô tưởng đã chạy rất xa, nhưng kết quả chỉ chạy một vòng lớn, rồi lại trở về đúng vị trí cũ.
Miêu Tư Lý nhìn thấy sự mê man trong đôi mắt Cố Cách Cách, lòng chợt căng thẳng. Chẳng lẽ chị ấy vẫn chán ghét mình như trước sao? Có điều lần này cô nhất định sẽ không buông tay, còn dùng hết sức nắm chặt lại: "Cố Cách Cách, vì sao chị không chịu cho tôi một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội? Chị vốn chưa từng thử qua, làm sao biết là không thể? Nếu không thể, vì sao năm năm rồi chị vẫn cô đơn?"
"Tôi... Tôi chưa tìm được người thích hợp." Cố Cách Cách tìm một lý do hợp lý nhất giải thích. Cửa thang máy mở ra, không đợi Miêu Tư Lý hỏi tiếp, vội vàng rút tay, đi ra ngoài.
Miêu Tư Lý bước nhanh đuổi kịp, cười lạnh nói: "Tôi không tin!" rồi đẩy cửa phòng tổng giám đốc bước vào trước.
Mùi hương Lavender ngay lập tức tràn đầy trong khoang mũi, tâm tình vẫn còn buồn bực vừa nãy, giờ lại lặng yên không ngờ. Đây là lần thứ hai Cố Cách Cách bước vào văn phòng này, lần đầu là khi đến MUMU phỏng vấn, cũng tại chỗ này tổng giám đốc Diệp đã phỏng vấn cô.
Đứng trước cửa sổ lớn đến sát đất, là một người phụ nữ có thân hình duyên dáng, mái tóc dài đen tuyền cuộn thành búi gọn gàng. Nghe thấy tiếng vang phía sau, người phụ nữ ấy xoay đầu lại, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp kiểu cổ điển, khiến cho người ta có cảm giác như mỹ nữ từ trong tranh bước ra, ngay cả tên của cô cũng nồng đậm vẻ trí thức — Diệp Mạn Điệp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT