Lại hỏi: Nếu không phát tiết được mà còn bị uất nghẹn thì sẽ có hậu quả thế nào?
Đáp: Đứt kinh mạch mà chết.
Vì có trách nhiệm với sinh mệnh như hoa như ngọc, Cố Cách Cách quyết định không nhẫn nhịn thêm nữa. Nếu không vùng lên chỉnh oắt con kia chắc cô sẽ thực sự biến mình thành "thầy nhịn" mất!
Đây là tuần đầu tiên Cố Cách Cách trở thành gia sư của Miêu Tư Lý, sau khi chịu đủ trò đùa dai vô lại nhàm chán, cuối cùng núi lửa phun trào vùng lên phản kháng. Từ trước tới giờ đều là cô đi bắt nạt người khác, chứ bao giờ đến lượt người khác bắt nạt cô? Miêu Tư Lý, em nhất định phải chết!
"Miêu Tư Lý, ra ăn cơm."
Cố Cách Cách ngoài việc làm gia sư còn phải kiêm thêm cả chức đầu bếp cho Miêu Tư Lý. Bởi vì Miêu Nhã không ở nhà, nên nếu không làm cơm thì Cố Cách Cách chỉ có thể hoặc ra ngoài ăn hoặc chịu đói. Cô mà trông cậy vào tiểu thư Miêu Tư Lý "mười ngón chưa từng dính nước dương xuân" kia xuống bếp thì chỉ hại dạ dày của cô.
Thật lâu sau, Miêu Tư Lý với trang phục áo T-shirt ngắn cùng quần bãi biển, dáng vẻ lười nhác, hoàn toàn chẳng giống một cô nhóc mười tám tuổi, mới rì rì từ phòng đi ra.
"Trốn ở trong phòng làm gì lâu thế? Có phải đang lén xem phim người lớn không? Em còn chưa tới sinh nhật mười tám tuổi, vẫn là trẻ vị thành niên đấy." Cố Cách Cách vừa bày bát đũa vừa nói.
Miêu Tư Lý hứ một tiếng: "Chị yên tâm. Nếu tôi có xem cũng sẽ không quên gọi người trưởng thành là cô giáo Cố đến xem cùng đâu." Ngồi xuống, nhìn một bàn đồ ăn, Miêu Tư Lý lập tức choáng váng. Trứng hấp thịt, trứng xào ớt xanh, trứng chiên cuộn, canh trứng cà chua, ngay cả cơm cũng là cơm chiên trứng.
Miêu Tư Lý đen mặt: "Chị có thù với trứng à?"
Mặc dù đang là mùa hè nhưng Cố Cách Cách lại cười dạt dào đầy xuân ý: "Đâu có. Chỉ là tôi thấy trên mạng người ta viết ăn nhiều trứng có thể kích thích thèm ăn, thân thể khỏe mạnh, làm giảm lão hóa. Phải rồi, con gái ăn vào còn có thể chữa trị kinh nguyệt không đều nữa (...Thật vậy ư?)."
Mặt Miêu Tư Lý càng thêm đen: "Tôi không ăn trứng."
Đương nhiên tôi biết em không ăn trứng. Trong thực đơn mẹ em để lại cho tôi, trứng chính là cấm thực hàng đầu, mà ở phía dưới còn cả hàng dài danh sách. Chậc chậc, chưa bao giờ từng gặp người kén chọn đến vậy. Xin hỏi, ngoài cơm ra (cơm còn phải là cơm tẻ, không được pha bất kỳ tạp chất gì), em còn ăn được gì không?
Cố Cách Cách giả vờ kinh ngạc thốt lên: "Hả? Em không ăn trứng á? Sao không nói sớm, tôi lỡ mua cả một thùng về rồi, định cả tuần này chỉ ăn trứng thôi."
Miêu Tư Lý ném đũa cạch một tiếng lên bàn, dỗi: "Không ăn." rồi trở về phòng với tốc độ nhanh gấp nhiều lần lúc ra, sập cửa vang trời.
Cố Cách Cách uống một ngụm canh trứng, cười cực kỳ vui sướng, nghĩ: Nhóc con à, em còn non lắm. Cô còn nói vọng vào cho người bên trong cánh cửa nghe: "Miêu Tư Lý, tối nay chúng ta sẽ ăn cháo trứng đấy."
Rầm! Trong phòng vang lên tiếng động cực lớn. Không biết là tiếng đập đầu vô tường hay là tiếng người lăn từ trên giường xuống đất đây?
Cố Cách Cách cười càng vui vẻ.
Đói bụng một ngày, cuối cùng vào giờ cơm chiều, Miêu Tư Lý đã ra khỏi phòng, khuôn mặt đã muốn biến thành Bao Công, chẳng biết là vì tức giận hay vì đói.
Cố Cách Cách múc một chén cháo trứng đặt trước mặt cô, vô cùng ân cần bảo: "Đói bụng không? Ăn nhiều một chút."
Miêu Tư Lý mới chỉ nhìn thấy vạt trứng trong chén cháo đã cảm thấy buồn nôn từng chập, nhưng cả một ngày chẳng ăn chút gì nên bụng cứ kêu ùng ục, đành cầm lấy thìa đưa cháo vào miệng, nhìn hệt như không phải đang ăn trứng mà là ăn thạch tín. Đương nhiên Miêu Tư Lý thà rằng phải ăn thạch tín chứ chẳng muốn ăn trứng. Sau khi cố nhịn cơn phản cảm uống hết một chén cháo, nhìn lên thấy Cố Cách Cách đang nén cười đến thở không ra hơi, Miêu Tư Lý mới hiểu được, hóa ra là Cố Cách Cách cố ý chỉnh mình.
Đang định phát tác thì cô gái đang cười vô cùng thoải mái đó đột nhiên khóc. Lúc đầu chỉ là yên lặng rơi lệ, sau đó lại thành gào khóc thật to. Miêu Tư Lý nhìn mà choáng váng. Tôi còn chưa tính sổ với chị, tại sao đã khóc trước vậy?
Miêu Tư Lý đứng dậy cầm hộp khăn giấy nhét vào tay Cố Cách Cách, ngập ngừng hỏi: "Chị bị sao vậy?"
Hai mắt Cố Cách Cách đẫm lệ liếc cô một cái, rút khăn giấy ra lau nước mắt nước mũi của mình: "Bị uất ức, khóc không được à?"
Miêu Tư Lý không nói gì, nhìn người kia: "Hôm nay tôi bị chị trêu cợt. Đói bụng cả một ngày còn phải ăn món trứng đáng ghét. Tôi còn chưa khóc, chị khóc cái gì chứ?"
Lời nói đó càng khiến Cố Cách Cách tức giận, liền đứng bật dậy, chọc vào bả vai của Miêu Tư Lý, đằng đằng sát khí nói: "Vốn thất tình đã đủ xui xẻo, thế mà tôi còn bị đồ oắt con chưa dứt sữa như em bắt nạt. Em nói xem tôi có đủ uất ức không? Tôi trêu cợt em cũng chỉ là cho em ăn trứng, còn em trêu cợt tôi thì thế nào hả? Ngày đầu tiên thì thả ếch xanh vào túi xách. Ngày thứ hai thì cắt quần tôi thành váy. Ngày thứ ba thì đêm khuya nhốt tôi ngoài cửa hai tiếng đồng hồ. Hôm trước nữa thì giúp tôi "sửa" computer. Hôm qua lại giúp điện thoại của tôi tắm rửa. Em không thể để tôi sống yên ổn được một ngày sao? Em có nhiều tinh lực biến đổi thủ đoạn đa dạng để dày vò tôi như vậy, sao không đặt phần tâm tư đó lên sách vở đi? Đèn lồng đỏ em cầm mỗi lần thi học kỳ thực sự làm tôi lóa mắt đấy! Còn nữa, nhìn bộ dạng em xem, chán chường như kẻ lang thang, em tưởng đây là trào lưu mới à? Tôi cho em biết, chỉ như vậy mà em đòi lên đại học thì đúng là mơ mộng hão huyền, Đại La thần tiên cũng chẳng cứu nổi đâu. Em đi mà nói cho mẹ em biết, còn chị đây mặc kệ, phần tội này ai thích nhận thì cứ nhận đi."
Mỗi lần Cố Cách Cách chọc vào bả vai, Miêu Tư Lý lại lui về sau một bước, đến khi Cố Cách Cách như súng máy nói liên hoàn xong, Miêu Tư Lý cũng đã bị bức đến góc tường, không còn đường lui.
Tưởng rằng Miêu Tư Lý sẽ thẹn quá hoá giận mắng lại, kết quả cô chỉ cười nói: "Chị thật giống mẹ em."
Cố Cách Cách mới vừa phát tiết xong nên trong lòng cũng đã thoải mái hơn nhiều, tức giận bảo: "Không dám, tôi không lớn tuổi như vậy."
Miêu Tư Lý giải thích: "Ý của em, chị giống mẹ ở chỗ, đều thích nói lời cay độc. Ngày nào đó hai người có thể thử tranh tài."
Cố Cách Cách phất tay: "Tốt nhất là khỏi đi, chỉ cần hơn em là được."
Đến khi hai cô trở lại sô pha, Miêu Tư Lý mới nói: "Chẳng trách ngày đầu tiên tới đây, dáng vẻ của chị như mất hồn lạc vía, hóa ra do thất tình. Thật ra em trêu chị cũng vì muốn chọc chị vui vẻ thôi. Chị có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy mà cả ngày cứ đăm chiêu sầu khổ, đến Tây Thi cũng biến thành Đông Thi* đấy. Nói xem, không phải phí của trời sao?"
(*: Tương truyền một người hàng xóm rất xấu xí của Tây Thi, thấy Tây Thi nhăn mày rất đẹp nên bắt chước nhăn mày, nhưng xấu vẫn hoàn xấu. Từ đó, "Đông Thi" thường ám chỉ người xấu, để đối với người đẹp Tây Thi.)
Lời nịnh nọt ai chẳng thích nghe, tâm tình của Cố Cách Cách lập tức tốt hơn rất nhiều, nên vỗ bả vai cô khen ngợi: "Xem ra em dùng thành ngữ cũng chuẩn xác đấy, đúng là phí của trời, rất thông minh nha. Vì sao lại không chịu khó học tập?"
"Trước đừng nói chuyện của em, nói của chị đi. Thất tình à? Nhìn chị dường như rất đau khổ, là chị đá người ta hay người ta đá chị?" Vẻ mặt Miêu Tư Lý tò mò hỏi.
Nói thừa, tôi đá người ta còn gọi là thất tình sao? Có điều Cố Cách Cách vì mặt mũi, vẫn trợn mắt nói lời bịa đặt: "Theo tư chất của tôi, đương nhiên là tôi bỏ anh ta!"
"Ồ, bạn trai của chị làm chuyện rất có lỗi với chị, nên chị mới chia tay à?"
"Ừ." Nghĩ đến tình cảm hai năm cùng Hứa Minh Huy cứ như vậy mà tan biến, lòng Cố Cách Cách lại buồn.
Miêu Tư Lý đột nhiên hỏi: "Chị và gã đó đã làm tình chưa?"
Cố Cách Cách lập tức dùng ánh mắt đặc biệt khinh bỉ nhìn cô.
Miêu Tư Lý bị Cố Cách Cách nhìn chằm chằm, khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Em hỏi cái gì không đúng à?"
Cố Cách Cách dùng hai ngón tay vẽ ra một khoảng cách nhỏ: "Em có thể nói chuyện kín đáo một chút không, vị thành niên?"
"À." Miêu Tư Lý suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại lần nữa: "Chị và gã ấy đã lên giường chưa?"
Cố Cách Cách phun ra một ngụm máu. Giáo dục bây giờ thật quá kém, dạy dỗ trẻ con thành cái dạng gì đây? Lắc đầu: "Chưa, có điều cái gã đáng chết đó đã lên giường cùng người khác, còn làm con người ta to bụng."
Miêu Tư Lý xoa huyệt thái dương, bình tĩnh nói: "Nhìn bộ dạng muốn chết không muốn sống của chị, em còn tưởng là do tên cặn bã kia sau khi làm chị lớn bụng thì bỏ chị chứ. Thế này không phải xong chuyện rồi sao? Chị cần gì phải vì cái thằng ấy mà buồn lo sầu muộn."
"Em nói nhẹ nhàng thật. Anh ta là mối tình đầu của tôi đấy, chúng tôi yêu nhau hai năm, sao có thể nói quên là quên ngay được? Tôi vẫn còn giữ gìn cẩn thận thơ tình ảnh viết tặng đó nha! Mỗi lần xem đều thấy đau lòng, sau này sẽ chẳng còn ai viết thơ hay như vậy cho tôi nữa." Nét phiền muộn trên mặt Cố Cách Cách càng thêm nhiều.
"Vậy thơ ở đâu? Cho em xem nào."
"Trong điện thoại." Cố Cách Cách đột nhiên trợn to hai mắt, "Điện thoại di động của tôi!" Vọt tới ban công, nhìn chiếc điện thoại đã bị tách thành ba bốn mảnh, rõ ràng là kiệt tác của Miêu Tư Lý. Ngày hôm qua cô bỗng nhiên tâm huyết dâng trào muốn giặt quần áo, kết quả là chiếc điện thoại di động của Cố Cách Cách cũng được giặt theo. Lắp ráp lại, màn hình vẫn đen thui như cũ.
"Em đã đặt mua một cái khác trên mạng cho chị rồi. Ném cái này đi." Miêu Tư Lý cũng đi theo, mở cửa sổ, dựa vào ban công nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Cố Cách Cách khóc không ra nước mắt: "Nhưng thơ của tôi..."
"Người cũng mất, còn cần thơ làm gì?" Miêu Tư Lý vẫn chưa quay đầu lại, giống như đang nói chuyện cùng không khí.
Cố Cách Cách cũng dựa vào bên cạnh cô, ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng kia: "Tuy hành động của em rất trẻ con, nhưng mấy câu nói vừa nãy lại giống như người đã trải qua tang thương. Tuổi còn nhỏ mà hệt như trải qua sóng to gió lớn ấy!"
"Vậy à? Mười tám tuổi đã lớn và cũng có thể làm rất nhiều việc." Giọng nói của Miêu Tư Lý xa xăm và thâm thúy, thể hiện sự già dặn trước tuổi của mình.
Cố Cách Cách thực sự có chút chưa hiểu hết ẩn ý trong câu nói đó, nhưng còn chưa kịp để cô suy nghĩ tiếp thì bàn tay đã bị Miêu Tư Lý nắm chặt.
Miêu Tư Lý giống như được học qua thuật đổi mặt, vừa nãy còn là bộ dạng thế ngoại cao nhân, giờ đã biến trở lại thành cô nhóc mười tám tuổi, cực kỳ hưng phấn nói: "Không phải chị nói mình thất tình à? Em sẽ chỉ cho chị một cách, cam đoan chị có thể quên hết phiền muộn."
"Cách gì?" Cố Cách Cách chỉ ra ngoài cửa sổ, "Đừng nói em bảo tôi nhảy từ nơi này xuống nhé? Như vậy có thể quên phiền não, nhưng mạng nhỏ cũng xong. Thằng khốn đó không đáng để tôi phải tự tử."
Miêu Tư Lý nói: "Những lúc phiền lòng, em thích nhất là chạy lên sân thượng, hét thật to lên trời. Sau khi hét đã đời thì mọi chuyện trong lòng cũng vui hơn đấy."
"Thật không?" Vẻ mặt Cố Cách Cách hoài nghi nhìn cô, "Chẳng phải đứng ở đây hét cũng được sao?"
Miêu Tư Lý nghiêng qua liếc cô: "Chị có gan thì cứ thử đi. Nếu không sợ việc được ăn trứng miễn phí từ mấy người ở tầng đối diện ném đến."
Cố Cách Cách: "..."
* * *
"Dùng thang máy lên sân thượng không tốt hơn à? Tại sao phải đi thang bộ?" Cố Cách Cách bị Miêu Tư Lý kéo đi thang bộ, mới bò lên được hai tầng đã thở dốc bước đi không xong, bất mãn hỏi.
"Chị không thấy đi thang bộ cũng là một cách để phát tiết tâm trạng sao?"
"Tôi chỉ cảm thấy đó là tự hành hạ bản thân."
"Thì giờ đúng là đang cần hiệu quả như thế. Vậy mới có thể càng thêm oán hận kẻ đáng ghét trong lòng chị."
"Hình như vậy, quả thật thấy hận hơn... Có điều, tôi hỏi tí, tòa nhà này có tất cả bao nhiêu tầng?"
"30."
"Nhà của em ở tầng mấy vậy?"
"10."
"..."
Thở hổn hển bò lên sân thượng, quả nhiên có cảm giác vô cùng tuyệt vời, lại vừa được nhìn thấy cảnh vật từ trên cao.
Miêu Tư Lý chỉ vào xa xa, nói: "Chị hét đi. Hét hết những lời trong lòng chị muốn mắng gã bạn trai kia đi."
"Như thế thực sự được à?" Cố Cách Cách vẫn không tin tưởng.
"Thử đi sẽ biết."
Cố Cách Cách làm một tư thế đứng tấn, hai tay tạo thành hình chiếc loa, dồn sức hét to: "HỨA MINH HUY, ANH ĐI CHẾT ĐI!" Những buồn phiền tích tụ trong ngực theo tiếng hét này quả nhiên giảm đi không ít, vui mừng nhìn sang Miêu Tư Lý, "Thực sự có hiệu quả."
Miêu Tư Lý cười: "Không lừa chị mà. Hãy hét hết tất cả những lời chị muốn mắng ra đi. Như vậy ngày mai chị sẽ lại vui vẻ như thường."
Vì thế Cố Cách Cách bắt đầu từ Hứa Minh Huy, cứ như vậy ân cần thăm hỏi hết cả ba đời dòng họ nhà gã, cuộc đời lập tức trở nên tốt đẹp hơn.
Miêu Tư Lý cũng bày ra tư thế, cất giọng: "Vị tiểu thư xinh đẹp bên cạnh của tôi ơi, tâm tình chị đã tốt hơn chút nào chưa ——?"
Cố Cách Cách cũng hét lớn theo: "Tốt hơn nhiều rồi! Oắt con thích giả bộ ngầu bên cạnh tôi ơi, em có điều gì phiền lòng vậy ——?"
"Sau này sẽ nói cho chị biết —— "
Trong màn đêm những giọng hét kéo đi thật dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT