Edit: Juri

"Thế nào, ông còn chưa hài lòng hả?" Nghiêm Tử Hàm đập bàn cái rầm, "Tỉ lệ không ông bốc không dính bài lên tới 70%, ông nghĩ tui là ai? Hơn nữa, bọn tui muốn nghe lời thật lòng, thì ông lại chẳng nói.""Anh Ngạn là mùi quả quýt, quýt có chín hay không thì còn tuỳ tâm trạng đó nha." Lạc Tri Dư đã quá quen thuộc rồi, "Tui còn không biết ảnh sao?"Tâm trạng không tốt sẽ là quả quýt xanh lè, tâm trạng tốt sẽ là quả quýt vỏ cam tươi tắn, mấy thứ đó Lạc Tri Dư đều có hết.

Lạc Tri Dư điên cuồng ám chỉ, ví dụ nè, tay Tiêu Ngạn vẫn còn đang khoá chặt trên hông cậu đó.

"Cũng có thể là." Có hợp lý hoá đáp án mà cậu đưa ra, "Hai ngươi đánh nhau nhiều như vậy, tin tức tố cũng chẳng ngần ngại ra battle với nhau luôn, nên giữa hai người với nhau vẫn luôn có sự quen thuộc."

"Khó trách ông không thèm để ý." Nghiêm Tử Hàm cũng gật đầu theo, "Không được, tui nhớ ra rồi, với độ phù hợp tin tức tố thấp tẹt của hai người kia, làm sao mà chả thuần khiết, bằng không đổi người khác đi."

Lạc Tri Dư giãy giụa hai cái, nóng lòng muốn đứng lên chứng minh mình không hề thuần khiết.

"Ngồi yên nào, đừng lộn xộn." Tiêu Ngạn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu, thanh âm đọng lại bên tai cậu nghe khàn hơn so với thường ngày, "Chẳng phải lúc trước anh đã nói với em rồi sao, lúc ngồi trên đùi anh, không được lộn xộn."

Lạc Tri Dư bất động: "Làm gì có......"

Hình như cậu vừa mới hoàn thành nhiệm vụ mạo hiểm lớn nhất đêm nay.

Mà Nghiêm Tử Hàm đang chủ trì nhiệm vụ mạo hiểm bên kia, lại chuyển hướng ngón tay đang chĩa vào Tiêu Ngạn sang Phàn Việt ngồi bên cạnh: "Chúng ta đổi người đi."

"Tôi á?" Phàn Việt đang hóng chuyện đột nhiên sợ tới mức nhảy dựng lên khỏi sô pha, không cần quay đầu cũng biết thằng bạn ngồi cùng bàn mình đang bắn một ánh mắt hình viên đạn về phía này, khiến cậu ta tức khắc lạnh cả sống lưng, "Tôi tôi tôi đau bụng, tôi đi toilet cái nhá, chừa lại cho tôi chút bia."

Phàn Việt trốn đi tè*.

(*尿遁: Ý chỉ hành động trốn tránh trách nhiệm, mỗi lần bị gọi tên thì lấy cớ đi vệ sinh để trốn tránh)

Tiêu Ngạn thủ sẵn tay Lạc Tri Dư, từ đầu đến cuối vẫn chưa hề buông ra một lần nào.

Lạc Tri Dư nói thật thì chẳng ai nghe, làm mạo hiểm cũng không ai xem, lá ba cơ mang đậm ý tình yêu bé bỏng cũng chưa từng quay trở lại tay cậu thêm lần nào nữa, khiến cậu tức tới nỗi phải lên mạng hỏi han.

[ Câu hỏi ]: Trong tình yêu, mọi người đều tin tưởng tin tức tố đến vậy sao?

Đáp án tốt nhất: Không hẳn, nhưng nếu có độ tin tức tố cao, thì sẽ rất sướng, cậu hiểu ý tôi mà.

Đáp án khác 1: Không nhất thiết, tôi và tình cũ của tôi có độ xứng đôi 89%, hiện tại chẳng phải đã ly hôn rồi sao, chỉ dựa vào tin tức tố thì chả có ích gì hết.

Đáp án khác 2: Vấn đề là, các cậu chọn người hay là chọn tin tức tố đây.

Đáp án khác 3: Không phải thấp hơn 33%, thì không ảnh hưởng nhiều đến thế đâu.

"Nhìn cái gì vậy? Em đang hỏi mấy thứ linh tinh gì thế." Tiêu Ngạn gỡ từng ngón tay của Lạc Tri Dư ra, đoạt lấy điện thoại cậu, "Gì mà đáp án tốt nhất......"

Tiêu Ngạn: "......"

"Đã hiểu." Tiêu Ngạn trịnh trọng gật đầu, "Là anh vẫn chưa đủ nỗ lực, anh cũng có thể làm em......."

Lạc Tri Dư vỗ cái bép xuống mu bàn tay Tiêu Ngạn: "Anh thôi đi."

Tiêu Ngạn không nỗ lực, thì còn ai nỗ lực nữa chứ, trong khoảng thời gian này độ hảo cảm giữa hai người cũng không phải tự dưng mà có.

"Anh ơi." Lạc Tri Dư nhẹ giọng nói, "Tuổi 18 vui vẻ nhé, em rất nhanh sẽ đuổi kịp anh thôi."

Hôm nay là sinh nhật thứ 18 của Tiêu Ngạn, người lôi kéo Tiêu Ngạn bắt hắn uống rượu rất nhiều. Lạc Tri Dư ngồi trở lại trên sô pha, giúp bọn họ chụp thật nhiều ảnh, sau khi mọi người rời khỏi KTV, đúng lúc đồng hồ điểm 9 giờ tối, cuối tuần này mọi người cũng không ở lại trường học, trực tiếp gọi xe về nhà là được rồi.

Phàn Việt uống say bét nhè, ôm đùi Thang Nguyên khóc lóc, còn bảo bản thân mình đã biết quá nhiều, chỉ mong sau này mọi người sẽ nhìn nhận mình tốt hơn.

"Đm, mày biến xa ra chút coi." Thang Nguyên xả ống quần xuống, "Quần tao là của người yêu tao tặng đó."

"Lạc Tri Dư em đưa Tiêu Ngạn về nhà nhé?" Một đám người nửa tỉnh nửa say, chỉ có một mình Lạc Tri Dư là thanh tỉnh, Trương Thự bèn phân phối nhiệm vụ này cho Lạc Tri Dư, "Dù sao nhà hai người cũng ở cùng nhau."

"Em biết rồi, không ở cùng nhau đâu, chỉ là ở gần đó thôi, đảm bảo sẽ không để anh ấy đêm về không có chỗ ngủ." Nửa người Tiêu Ngạn đều đè lên bả vai Lạc Tri Dư, Lạc Tri Dư phiền muộn thở dài, nhìn theo một đám con ma men đi xa, lúc này mới nói với Tiêu Ngạn, "Đứng thẳng dậy lại cho em, còn giả say thì đừng trách em ném anh lại chỗ này."

"Đây là thái độ em nên có với bạn trai mình sao?" Tiêu Ngạn lười nhác hỏi cậu, "Hình như anh có hơi say thật rồi."

Nhiều hay ít thì vẫn có hơi say, vừa rồi sau khi đám người kia rời khỏi, tin tức tố của Tiêu Ngạn liền hung mãnh vồ lấy toàn thân Lạc Tri Dư, tựa như gấp gáp không thể chờ được nữa mà đánh dấu chủ quyền của mình. Lúc thanh tỉnh sẽ có cảm giác áy náy gây áp lực cho tính chiếm hữu của Alpha, nhưng một khi đã có hơi chút men say vào người, tin tức tố liền lập tức bại lộ ý định của Tiêu Ngạn.

Đôi tay Tiêu Ngạn vờn quanh cổ cậu, đặt đầu cậu lên trên vai hắn, người nào đó đang sinh nhật 18 tuổi rất muốn có được một đặc ân khác so với thường ngày.

Rõ biết người này đang giả say, vậy mà Lạc Tri Dư cũng không vạch trần hắn, hai người hợp mưu, nhận định việc hắn say là sự thật.

"Đào đào." Tiêu Ngạn rúc đầu vào cần cổ Lạc Tri Dư.

"Anh gọi em là cái gì cơ?" Thanh âm Lạc Tri Dư có hơi chút run, không thể nói là do cái tên gọi này, hay là do kẻ mượn rượu giả điên nào đó đang ở sau tuyến thể cậu nhẹ nhàng liếm láp, răng nanh còn đang đặt sau cổ cậu.

Nhược điểm của Omega nằm gọn trong tay đối phương, cũng không biết đối phương có thể đột nhiên há mồm cắn người hay không, Lạc Tri Dư không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

Ở cuộc voice chat lần trước chỉ là ngẫu nhiên nghe được cái biệt danh này, vậy mà Tiêu Ngạn lại nhớ rất kỹ.

"Anh à." Lạc Tri Dư gọi Tiêu Ngạn, "Đào đào thì phải là người nhà mới được gọi, anh gọi em nhu vậy, là đang muốn trở thành người nhà của em sao? Vậy anh muốn Ve sầu, hay là muốn đào đào đây?"

"Thế ra đây là một câu hỏi trắc nghiệm." Tiêu Ngạn lại sửa đổi quy tắc, "Đáp án là tất cả đều đúng."

Thời gian biểu càng lúc càng bị phủ kín bởi các tiết học và bài kiểm tra, con số đếm ngược kỳ thi đại học của năm ba cũng vì thế mà ít giảm bớt, từ số 3 hàng trăm dần dần biến hành 2, rồi lại dần dần biến thành 1. Năm nay trôi qua có hơi vội vàng, chẳng qua Lạc Tri Dư đã kịp thừa dịp đầu năm, chạy qua nhà Tiêu Ngạn chơi, chúc bạn trai năm mới vui vẻ.

Tiêu Ngạn sáng hôm đó đã thành công đánh lạc hướng được bố mẹ, thế nên trong nhà chỉ còn có mỗi hắn và một chú vẹt.

Chú vẹt này đã rất quen thuộc với Lạc Tri Dư rôi, thấy mặt là liền đọc thơ, nếu không thì sẽ lấy trình độ ngữ văn cấp hai của mình để liều mạng khen Tiêu Ngạn, sau đó bị Lạc Tri Dư bắt sang một bên, dạy thêm ti tỉ thứ khác.

Kỳ nghỉ đông của năm ba rất ngắn, mới đầu tháng tám đã phải khai giảng, bầu không khí của kỳ thi đại học cũng ngày càng trở nên khẩn trương. Dù cách kỳ thi đại học chỉ còn vỏn vẹn hơn bốn mươi ngày, nhưng con số điếm ngược của lớp ba năm ba lại dừng ở ba chữ số, nguyên nhân là do Lạc Tri Dư đã nhận thầu việc vẽ bảng đếm ngược cuối cùng lại bỏ dở nghỉ làm.

Lạc Tri Dư dạo này có hơi cáu kỉnh, cậu quy kết loại cảm giác này thành một loại cảm giác khủng hoảng, cái cảm giác khủng hoảng ấy đã bắt đầu từ hôm sinh nhật 18 tuổi của Tiêu Ngạn rồi. Cậu rất thường xuyên chạy lên lầu chơi, cũng thường xuyên cảm nhận được bầu không khí của mùa tốt nghiệp sắp được diễn ra vào tháng năm và tháng sáu.

Còn chưa đến hai tháng, Tiêu Ngạn đã sắp phải tốt nghiệp, người yêu nhà cậu phải vào đại học rồi.

Cái sự "Yêu xa" cách nhau một tầng này của Lạc Tri Dư sắp biến thành yêu xa thật sự, khiến Lạc Tri Dư tình sầu thiên thu muôn lối.

"Em mà sinh sớm hơn một năm thì tốt biết mấy." Lạc Tri Dư ghé lên mặt bàn Tiêu Ngạn thở dài, "Cùng anh bước vào đại học."

"Bằng không anh học lại để được ở với em nhé." Tiêu Ngạn không nỡ nhìn nữa, chỉ đành thật sự nghiêm túc suy xét về khả năng ở lại lớp của bản thân, "Anh phải tính xem phải thi thế nào mới được học lại, hình như có hơi khó."

Người đang thử tính xem với thành tích trong kỳ thi của mình thì nên theo học ở trường nào như Phàn Việt lúc này đây, cảm thấy bản thân mình như vừa mới trùng một chiêu bạo kích.

"Nghĩ linh tinh gì thế." Lạc Tri Dư gạch một hàng chéo lên tờ giấy nháp của Tiêu Ngạn, từ chối cái đề nghị phi thực tế này, "Anh học lại, em thi vào nghệ thuật, hiệu trưởng và chủ nhiệm chắc chắn sẽ hoài nghi nhân sinh đấy, anh cứ thi của anh đi, bạn trai em nhất định là người ưu tú nhất."

"Quyết định thi vào nghệ thuật rồi à?" Tiêu Ngạn đã nghe Lạc Tri Dư nói qua vài lần, nên cũng không hề ngoài ý muốn cho lắm, "Lúc em còn học năm nhất hình như vẫn còn hơi chút do dự."

Dựa trên thành tích các môn học chính khóa của Lạc Tri Dư cho tới nay cùng với sự kỳ vọng của các bậc cha mẹ dành cho cậu, việc lựa chọn thi vào nghệ thuật đúng thật là có hơi phản nghịch.

"Có phản nghịch hơn nữa em cũng sẽ làm." Lạc Tri Dư dùng bút chì gõ gõ họ tên của Tiêu Ngạn, "Em mà sợ cái này sao?"

Cậu ngay lúc này đây tựa như đang nếm được vị ngon ngọt chôn sâu trong cuộc nổi loạn này.

Tháng sáu, phòng học năm ba lập tức trống không, Lạc Tri Dư thừa dịp cuối tuần, sang ký túc xá Alpha giúp Tiêu Ngạn dọn đồ. Ký túc xá sắp dọn xong, cũng không còn hạn chế người ra vào, Lạc Tri Dư bèn dọn một cái ghế, ngồi bên cạnh cửa như chướng ngại vật, nhìn Tiêu Ngạn tự sửa sang lại chính mình.

"Trả lại cho tao." Thang Nguyên đang tranh giành tấm khăn trải giường có họa tiết bông hoa nhỏ của mình với một chú mèo con.

Trương Thự giúp bốn người bọn họ đăng ký thủ tục rời ký túc xá, Phàn Việt bị dì quản ký túc gọi lên lãnh bốn cái tủ lạnh mini bọn họ bị tịch thu trong vòng ba năm này.

"Đồng phục em anh còn chưa vứt đi à?" Lạc Tri Dư thấy một tấm áo khoác đồng phục màu đỏ quen thuộc, đó là tấm áo bị lùm cây xẻ rách lúc cậu đang nghịch với Tiêu Ngạn hồi năm nhất. Đồng phục được giặt rất sạch sẽ, treo ở trong tủ quần áo Tiêu Ngạn, "Em cứ cho rằng nó đã sớm không còn nữa rồi."

"Cũng được đó." Lạc Tri Dư đẩy ghế tới chắn đi tủ quần áo trước mặt, còn làm bộ làm tịch cầm một cuốn sách từ vựng trong tay, "Ngày nào cũng mắng em nhóc lưu manh, đừng nên quá phận như thế chứ."

"Tránh ra tránh ra, không hỗ trợ cũng đừng thêm phiền phức." Tiêu Ngạn dọn chiếc ghế đẩu cùng với Lạc Tri Dư sang một bên, lấy một lon nước ngọt từ trong tủ lạnh mini ra, nhét vào tay Lạc Tri Dư.

Lon nước ngọt vị đào, Lạc Tri Dư như đang nghĩ tới thứ gì đó, lộ ra nụ cười vui vẻ nhất hôm nay.

"Em sẽ đi tìm anh." Đại học U ở trong thành phố, Lạc Tri Dư đã nghĩ kỹ phải nên làm như thế nào.

Nếu Tiêu Ngạn đã lên đến năm nhất đại học, Lạc Tri Dư cảm thấy vẫn còn một điều gì đó mà cậu có thể mong chờ được.

Thành tích thi đại học của Nhất Trung năm nay vẫn đứng đầu như mọi khi, điểm thi đại học của Tiêu Ngạn không phụ sự mong đợi của mọi người, hiệu trưởng vội vàng tiếp nhận phỏng vấn, chủ nhiệm Ngô vội vàng phát tin chúc mừng.

"Thật tốt quá." Chủ nhiệm Ngô lau giọt nước mắt cảm động, "Tiêu Ngạn vào đại học, về sau không cần lo lắng em ấy và Lạc Tri Dư lại đánh nhau nữa rồi."

Lúc này chủ nhiệm Ngô cho rằng, đoạn thần kinh luôn trong trạng thái hồi hộp của ông mấy năm nay, rốt cuộc cũng có thể hạ màn.

"Kết thúc." Chủ nhiệm Ngô đánh một dấu chấm câu xuống cuốn sổ giáo dục đạo đức, "Từ nay về sao không cần hai khẩn trương nữa."

Tất cả những quãng thời gian khó khăn khi phải nhìn chằm chằm kim phút đồng hồ chờ tan học, rồi một ngày cũng sẽ phải kết thúc, những tiết tự học buổi tối dài bất tận mỗi ngày ấy, rồi cũng sẽ phải đến hồi kết mà thôi. Lễ tốt nghiệp năm nay được sắp xếp một cách khác biệt mà những năm trước chưa từng có, để đại diện học sinh của khóa tốt nghiệp và đại diện học sinh của các khóa sau gửi đến nhau những lời chúc.

"Ngày trọng đại thế này, hai em sẽ không mắng nhau ngay trên sân khấu đi." Trước khi lên bục, chủ nhiệm Ngô hối hả căn dặn hai vị đại biểu học sinh này, "Nói chuyện vui vẻ với nhau rồi về sau đường ai người nấy đi."

"Chủ nhiệm yên tâm, em sau này sẽ thường xuyên về thăm trường." Tiêu Ngạn an ủi chủ nhiệm Ngô, "Sẽ không đường ai người nấy đi đâu ạ."

"Tới thường xuyên nha." Lạc Tri Dư nói.

Chủ nhiệm Ngô: "?"

Dưới sự chú ý của các phụ huynh, Tiêu Ngạn cầm lấy microphone đứng trên bục phát biểu: "Em rất rất yêu Nhất Trung, yêu tất cả mọi thứ ở nơi đây, thích từ lùm cây đến từng lon nước ngọt và những bộ đồng phục, thậm chí còn có con đường nhỏ đăng sau khu dạy học kia......"

Chữ "Đường nhỏ" làm bọn học sinh dưới đài được một trận cười vang.

"Thích nhất, còn có một người ở nơi đây." Chân Tiêu Ngạn để dưới bàn đá cẳng chân Lạc Tri Dư, "Mau chóng đuổi kịp bước chân anh đi nào, anh chỉ ở phía trước cách em có một bước thôi."

"Vậy rồi sao, em là đại diện học sinh sắp bước vào năm ba trung học, mọi người đều biết em cả rồi. Bây giờ em muốn gửi lời chúc phúc đến các anh chị học sinh năm ba sắp phải rời khỏi ghế nhà trường." Lạc Tri Dư nhận lấy microphone, một chân đá trở về.

"Chúc cho mọi sự nỗ lực cửa bạn đều sẽ được đền đáp, nguyện cho ngày mai của bạn đều sẽ đẹp như mơ."

Đợt huấn luyện quân sự của đại học U bắt đầu vào khoảng tháng tám, liền tù tì suốt một tháng, hôm Tiêu Ngạn báo danh Lạc Tri Dư không tới, lúc Tiêu Ngạn vào ở ký túc xá Lạc Tri Dư cũng không tới, nhắn tin không trả lời, gọi điện thoại thì bảo buồn ngủ, Tiêu Ngạn rầu rĩ thất vọng hết vài ngày trời.

[ Quả quýt ]: Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg

[ Quả quýt ]: Đã hẹn là tới tìm anh rồi mà?

[ Ve sầu ]: Năm ba, học tập nhiều, lại chờ thêm hai ngày.

[ Ve sầu ]: Không cần gấp.

Tiêu Ngạn có một cảm giác thầm kín, Lạc Tri Dư như đang ấp ủ chuyện lớn gì đó, nhưng hắn lại không đoán được nhóc lưu manh này đang tích cóp ý xấu gì.

Cho đến tận một buổi trưa hè cuối tháng 8, đội hình của lớp ba ngành quản lý kinh tế đang ngay ngắn đứng cạnh sân thể dục, nắng hè chói chang mặt trời chói lóa, cơn nóng lên đến hơn ba mươi độ, trên mặt mỗi sinh viên năm nhất đều che kín mồ hôi.

Huấn luyện quân sự của đại học không hề giống với hồi cấp ba, đương nhiên sẽ nghiêm khắc hơn nhiều, không dễ dàng cho phép nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều trầm mặc không lên tiếng, chờ đến một khắc khi tiếng chuông giải tán vang lên.

Sân cờ không có gió, đôi giày thể thao màu trắng dẫm lên bậc thang, có người ngồi xuống ngay bên cạnh sân cờ.

Bộ đồng phụ xanh lục xen trắng của Nhất Trung nom rất dễ thấy giữa dàn sinh viên năm nhất đang tập huấn quân sự ——

Lạc Tri Dư đi theo hướng dẫn đến thẳng bên sân thể dục, cuối cùng cũng tìm được đội hình lớp của Tiêu Ngạn. Cậu ném chiếc cặp sách nặng trịch xuống đất, từ trong bao liên tiếp lấy ra mấy chục lon nước có ga, cuối cùng còn móc ra được nửa quả dưa hấu.

Cậu chỉnh chỉnh tề tề xếp đống này lên trên bậc cầu thang, rồi chụp một tấm ảnh gửi lên vòng bạn bè.

Tiêu Ngạn: "......"

Đám người bắt đầu xôn xao.

"Ối đệt? Đây con mẹ nó là người làm à?"

"Làm gì?"

"Học sinh cấp 3 ở đâu ra vậy? Đây là đồng phục trường nào? Làm gì thế, nước có ga, dưa hấu với kem, tuyệt đối là cố ý!"

"Này hình như là đồng phục của Nhất Trung thành phố mình thì phải."

"Chỗ này sao lại xuất hiện học sinh cấp ba?"

"A a a a điên rồi điên rồi, lớn lên nhìn đẹp kinh khủng, vậy mà lại ác độc thế này."

"Qua bên kia đi, sao lại chọn lớp chúng ta kia chứ, mấy cậu có phải có ai quen cậu ấy không vậy?"

"Quá đáng! Năm ba không phải học tập à?"

"Khóc, quá thiếu đạo đức, này chẳng phải hơi bị thiếu đánh rồi ư?"

"Im lặng!" Huấn luyện viên rống lên một tiếng, "Sinh viên hết cả rồi, còn ríu rít cái gì hả."

Đội hình dần dần an tĩnh lại, ai oán nhìn Lạc Tri Dư phía trước cách đó không xa.

Lạc Tri Dư chẳng hề để ý, nhìn chằm chằm Tiêu Ngạn đang đứng trong đám người, trên mặt ẩn giấu sự khinh thường với ý cười xấu xa. Cậu học từng động tác lúc trước Tiêu Ngạn đã làm, nhẹ nhàng hướng về phía đám người lắc lắc lon nước ngọt đang cầm trong tay, bật mở lon nước.

- ------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play