*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: LTLT

Thiệu Trạm bỗng nhiên đến gần, vô hình trung ép đến mức phản ứng của Thẩm Văn Hào bắt đầu chậm chạp, cậu ta ngập ngừng nói: “Ở… ở toà ký túc xá của chúng ta… trong con hẻm gần đó…”

Sau đó Mạnh Quốc Vĩ thấy Thiệu Trạm không nói lời nào, lướt thẳng qua cán sự môn của anh tung cửa xông ra ngoài.

Ấn tượng về Thiệu Trạm của Mạnh Quốc Vĩ chính là bình tĩnh, trên sân thi đấu Olympic cũng chưa từng nhìn thấy Thiệu Trạm có tâm trạng căng thẳng.

Mạnh Quốc Vĩ khó hiểu, sao vừa nghe thấy Hứa Thịnh đánh nhau đã sốt ruột thành thế này rồi.

Anh ép bản thân mình tỉnh táo lại, phải tỉnh táo để đối mặt với vấn đề đang xảy ra vào lúc này, chuyện đã xảy ra, việc quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để giải quyết. Anh an ủi cán sự môn đang hoảng sợ, đồng thời cũng tự an ủi bản thân: “Không sao, nếu như Hầu Tuấn đã đuổi theo thì vấn đề không lớn đâu. Thầy tin Hầu Tuấn, em ấy trông thì nghịch ngợm nhưng thật ra bên trong rất chín chắn, em ấy chắc chắn có thể xử lý tốt vấn đề này, thầy có niềm tin với em ấy!”

Thẩm Văn Hào liên tục gật đầu: “Đúng, anh Hầu chắc chắn có thể ngăn cản Hứa Thịnh, dù anh Hầu không được thì vẫn còn Khải Tử và Tự Cường, có ba người họ, nhất định vấn đề sẽ không lớn.”

Mạnh Quốc Vĩ đi theo sát phía sau, đuổi theo bước chân của học sinh xuất sắc Thiệu Trạm, cùng nhau chạy đến nơi xảy ra chuyện.

Thiệu Trạm nhảy ba bước thành hai xuống bậc cầu thang, hắn vịn tay vịn của cầu thang, lúc còn có mấy bậc cuối cùng hoàn toàn mất kiên nhẫn, nhảy thẳng xuống luôn.

Hắn cho rằng điều mình nên lo lắng là Dương Thế Uy có nói gì trước mặt bọn họ hay không, nhưng mà vào khoảnh khắc nghe thấy tin tức này thật, hắn mới phát hiện những điều đó đều không quan trọng.

Gió ở xung quanh quét đến.

Trong đầu Thiệu Trạm đều là: Bây giờ Hứa Thịnh thế nào?

Dương Thế Uy không dễ đối phó.

Cậu ta có bị thương không?

Thiệu Trạm chưa từng chạy nhanh đến như này, khoảng cách chưa đến tám trăm mét, chạy được nửa đường đã cảm thấy tim đập điên cuồng.

Tám trăm năm Thiệu Trạm chưa từng chửi thề, lúc này bị Hứa Thịnh kích thích quay về lại con người trước đây, thấp giọng “đ* má” một tiếng.

Cậu ta bị ngu sao? Xông ra đánh nhau với người khác làm gì?

Thể lực Mạnh Quốc Vĩ không theo kịp người trẻ tuổi, phát tướng tuổi trung niên ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ của anh, bình thường ngồi ở phòng làm việc ngồi đến mức ra ngấn mỡ nhỏ, lượng vận động thưa thớt không đủ chống đỡ cho anh lập tức chạy đến hiện trường xảy ra vụ án.

Sau khi xuống lầu, Mạnh Quốc Vĩ thở hồng hộc nói: “Văn Hào, em chạy trước đi, không cần chờ thầy.”

Thẩm Văn Hào ngừng lại: “Thầy Mạnh?”

Mạnh Quốc Vĩ móc một cái chìa khóa từ trong túi quần ra, khom người mở khóa chiếc xe đạp đang để ở dưới lầu, đây là một chiếc xe ofo mà căn cứ Lục Châu thống nhất đưa cho giáo viên đi theo huấn luyện: “… Thầy tuổi tác lớn rồi, không chạy nổi, thầy đạp xe.”

“…”

Trước khi Thiệu Trạm chạy đến, đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng.

Chỉ là chưa từng nghĩ đến cảnh tượng như thế này.

Cùng lúc đó, sau lưng Thiệu Trạm, tiếng bánh xe lăn từ xa đến gần cũng lập tức im lặng, xe ofo vội vàng gấp rút chạy đến run rẩy thắng gấp một tiếng, phát ra một tiếng “két”.

Mạnh Quốc Vĩ đạp xe ofo đến cũng không ngờ rằng cảnh tượng bày ra trước mặt mình sẽ là cảnh tượng như thế…

Anh đưa mắt nhìn qua thì hoàn toàn không tìm thấy lớp trưởng nội tâm chín chắn của lớp 11-7 bọn họ.

“Tao cho mày nói này! Biết anh Trạm của tao là ai không mà mẹ nó nói bậy bạ?”

“Mày dám nói lại lần nữa không?!”

“Tưởng rằng học sinh Lục trung Lâm Giang tụi tao chỉ biết học thôi đúng không? Tao nói cho mày biết, không chỉ học hành, năng lực đánh nhau của tụi tao cũng rất mạnh. Học sinh trường tao đó giờ đều phát triển toàn diện đức trí thể mỹ lao.”

“Có thể mày không biết mày chết dưới tay ai, thế này đi, tao nổi lòng từ bi nói cho mày biết. Tao, là ông nội Tuấn của mày!”

“…”

Trong con hẻm tối tăm, mười người đang hỗn chiến với nhau, bởi vì người quá nhiều, động tác lại dữ dội, liếc mắt nhìn qua thì hoàn toàn không nhìn rõ rốt cuộc là ai đang đánh nhau với ai. Giữa lúc hỗn loạn, một cái dép lê nhựa màu xanh lam từ chiến trường vèo một cái văng ra ngoài, bay thành một đường vòng cung, thẳng tắp rơi xuống trước mặt đám người Thiệu Trạm.

Thiệu Trạm: “…”

Mạnh Quốc Vĩ: “…”

Thẩm Văn Hào: “…”

Cho đến khi một học sinh trường Hồng Hải mặc quân phục màu xanh lục ở chính giữa vòng đánh nhau bị một bàn tay thon dài, đốt ngón tay gồng cong lên lôi từ trên tường xuống, nhìn dáng vẻ thì vừa rồi bị người ta ném mạnh lên trên tường, cú ném này còn chưa xong, tiếp theo lại bị cái tay kia nhấn xuống dưới đất.

“Rầm!”

Thiếu niên mặc áo thun màu đen vốn bị những người khác cản trở, đến khi mấy người ở bên ngoài đánh nhau di chuyển sang bên cạnh, lúc này mới lộ rõ ở trong đám người. Thiếu niên đưa lưng về phía bọn họ, vì đánh nhau nên cổ áo lệch qua một bên, sợi dây thừng màu đen quấn ở cổ. Sau khi cậu đè người xuống thì chậm rãi ngồi xuống, tay còn lại rất tùy ý đặt lên trên đầu gối, trông giống như không tốn nhiều sức lực vậy.

Những người còn lại đang quần nhau thành một nhóm không nhìn rõ ràng, nhưng cái tên này thì tuyệt đối có thể nhận ra dễ dàng.

Chỉ nhìn bóng lưng thì đã có thể nhận ra.

Mạnh Quốc Vĩ vội vàng bước xuống xe ofo, sau khi chân chạm đất cũng không thèm chống xe, mặc cho xe ofo ngã xuống bên cạnh: “… Hứa Thịnh!”

Tay Hứa Thịnh đang đè Dương Thế Uy ngừng lại.

“Dừng tay lại cho tôi! Tôi xem còn ai dám ra tay!”

Tiếng quát này của Mạnh Quốc Vĩ rất có tác dụng, quát xong thì động tĩnh hai bên lập tức nhỏ đi không ít.

Cũng vào đúng lúc này mới khiến cho bọn họ nhìn thấy rõ ràng lớp trưởng Hầu Tuấn nội tâm chín chắn đánh nhau đến mức dép trên chân cũng bay đi, chiếc còn lại thì cầm trong tay làm vũ khí, đang chân trần đánh người.

Mạnh Quốc Vĩ tức đến mức suýt ngất.

“Tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp 11-7 Lục trung Lâm Giang, mấy em học sinh trường Tứ trung Hồng Hải, mấy em cũng ngừng lại, nếu không ngừng tay thì tôi sẽ thông báo cho ban giám hiệu trường của mấy em! Đánh nhau với người ngoài trường trong thời gian học quốc phòng ở căn cứ Lục Châu sẽ phải bị xử phạt! Mấy em còn nhỏ, đường tương lai còn rất dài!”

“Lão Mạnh?” Lúc này Hầu Tuấn mới nhớ ra mình đã làm chuyện ngu ngốc gì, “Đm, tao quên mất là tao bảo Văn Hào đi tìm thầy Mạnh Đến…”

Đàm Khải: “Sớm biết như thế, tìm lão Mạnh cái gì, đàn ông thì nên dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.”

Hầu Tuấn: “Chiến thuật có sai sót, sao tao biết được người Hồng Hải lại đáng đánh đến vậy!”

“…”

Mấy giây sau, người vốn đang quần nhau đã tách ra, người nằm trên đất cũng bò dậy.

Hứa Thịnh chưa đánh đủ, lúc này còn chưa đâu ra đâu nữa.

Nhưng cậu cũng không thể không buông tay, vừa mới buông tay, ngước mắt lên thì nhìn thấy Thiệu Trạm đi đến trước mặt mình.

Thiệu Trạm ngồi xuống, ánh sáng mãnh liệt của đèn đường chỉ có thể chiếu đến đầu hẻm, vào bên trong nữa chỉ còn lại chút ánh sáng vụn vặt. Thiệu Trạm ngược sáng ngồi đứng trước mặt cậu, giữa lúc ánh mắt giao nhau, không ai chủ động mở miệng.

Hứa Thịnh vốn nghĩ rằng trước khi Thiệu Trạm trở về thì giải quyết đám óc chó Hồng Hải này, thậm chí còn không định nói cho đám Thiệu Trạm đến đây tìm cậu, cuối cùng đang lúc đánh nhau thì bị bắt: “Tôi…”

Hứa Thịnh sau từ “tôi” thì không nói tiếp nữa, vì Thiệu Trạm đã ngồi xuống, nhìn thẳng vào cậu: “Có bị thương không?”

Có thế nào thì Hứa Thịnh cũng không nghĩ được rằng câu đầu tiên của Thiệu Trạm sẽ là câu này, tình huống hiện tại giữa cậu và Dương Thế Uy rất rõ ràng là cậu đang đè Dương Thế Uy đánh, muốn hỏi có bị thương không cũng nên hỏi Dương Thế Uy mới thích hợp: “… Không có.”

Mạnh Quốc Vĩ gọi điện thoại cho người phụ trách của căn cứ Lục Châu, đối phương thông báo là trường Tứ trung Hồng Hải sẽ lập tức cử người đến đó. Anh cúp điện thoại, cũng cắt đứt đoạn đối thoại giữa Thiệu Trạm với Hứa Thịnh: “Hứa Thịnh! Em đứng lên cho thầy, đứng thành một hàng. Lâm Giang đứng bên trái, Hồng Hải đứng bên phải, đứng sát vào tường! Mấy em phản rồi đúng không? Đánh nhau trong căn cứ hả?!”

“…”

“Hầu Tuấn, mang dép vào!”

“…”

Bọn họ đứng chưa bao lâu, chủ nhiệm giáo dục của Hồng Hải đã đạp xe ofo đến, đại khái hiểu xong xuôi chuyện xảy ra, dẫn người của Hồng Hải về lại khu ký túc xá của mình để dạy dỗ.

Người của Hồng Hải không sợ giáo viên, lúc này có thể nghe lời hoàn toàn là do vừa rồi bị đánh đến choáng váng.

“Còn em nữa, Hứa Thịnh.” Sau khi người Hồng Hải đi, Mạnh Quốc Vĩ xoay người về phía trọng phạm bắt được ở “hiện trường xảy ra vụ án”, “Em nhịn cũng giỏi đấy, thời gian hai ngày có thể tự tạo cho mình một sân khấu, còn là đánh nhau với trường khác!!!”

Tóc Hứa Thịnh đã khô rồi, che ở trước trán, người khác đều đứng sát tường, cậu thì đứng không bao lâu dứt khoát dựa vào tường luôn.

Mạnh Quốc Vĩ: “Em đứng thẳng lên cho thầy!”

Hứa Thịnh miễn cưỡng đứng thẳng.

Mạnh Quốc Vĩ: “Mấy em giải thích xem, xảy ra chuyện gì.”

Không ai lên tiếng.

Mạnh Quốc Vĩ: “Vừa rồi ai ai cũng anh dũng đến vậy, sao lúc này câm hết rồi?”

Vẫn không ai mở miệng.

Trong lúc im lặng, vượt ra khỏi dự liệu của Mạnh Quốc Vĩ, Thiệu Trạm từ trong chỗ tối bước ra ngoài, đi đến bên cạnh Hứa Thịnh. Trên người hắn vẫn là bộ quân phục ấy, chỉ là không mặc chỉnh tề như buổi sáng, lúc nãy vừa chạy vừa cởi cúc áo, bây giờ cổ áo mở ra có hơi lộn xộn. Mạnh Quốc Vĩ trợn to mắt nhìn học sinh xuất sắc cũng đứng xếp vào hàng người đã đánh nhau.

“Không liên quan đến bọn họ ạ.” Thiệu Trạm nói, “Đám người đó là nhằm vào em.”

Mạnh Quốc Vĩ: “…?”

Thiếu niên thiên tài của mình, học sinh ba tốt cấp thành phố, niềm tự hào của Lục trung Lâm Giang đang nói gì vậy?

Người là mình đánh, Hứa Thịnh dám làm dám nhận: “Không liên quan đến cậu ấy, người là do em đánh.”

Thiệu Trạm: “Cậu đừng nói nữa.”



Sau khi Thiệu Trạm nói xong thì cơn giận điên người của Mạnh Quốc Vĩ bỗng dưng dập tắt.

Vừa rồi anh giận nóng đầu nên không để ý đến lớp 11-7 còn có các học sinh khác cũng tham gia đánh nhau. Nếu như đây là cuộc đánh nhau bình thường vậy thì một mình Hứa Thịnh đánh là được rồi, đám Hầu Tuấn, Đàm Khải không đến mức làm bậy theo.

Chuyện này bất thường, chắc chắn có nguyên nhân khác.

Đánh nhau với trường khác vốn là nên trừng phạt nghiêm khắc, bởi vì Thiệu Trạm ra mặt cho nên cục diện trở nên phức tạp. Cuối cùng Mạnh Quốc Vĩ xua tay: “Đừng đứng ở đây nữa, về phòng đi, thầy sẽ tính sổ mấy em sau.”

Sau khi đi về, Mạnh Quốc Vĩ gọi một mình Hầu Tuấn đến. Ban đầu Hầu Tuấn ậm ờ không chịu nói, cuối cùng mới khai hết chuyện đã xảy ra, Mạnh Quốc Vĩ sau khi nghe xong thì im lặng.

Hầu Tuấn: “Em vốn dĩ không muốn nói, là bọn họ quá đáng, nghe nói còn là bạn học trước đây của học thần. Bạn học gì kỳ vậy? Có người như thế sao?”

Mạnh Quốc Vĩ đi dạy nhiều năm, chuyện gì chưa từng thấy chứ. Trường hợp vì gia đình, hoặc là vấn đề giai cấp bị người khác chỉ trỏ đã gặp không ít.

Cấp 3 còn đỡ hơn một chút, còn những học sinh cấp dưới vì tâm trí vẫn chưa trưởng thành, có đôi khi thảo luận không có ác ý cũng sẽ tạo thành tổn thưởng cho người khác, huống hồ chuyện có ác ý thế này.

Tuy ngoài miệng Mạnh Quốc Vĩ không nói nhưng trong lòng ít nhiều cũng nhẹ nhõm, cán cân công lý hơi nghiêng, không đành lòng trừ điểm bọn họ: “Vậy cũng không nên đánh nhau! Đánh nhau có thể giải quyết vấn đề sao? Sáng ngày mai thầy muốn thấy bốn bản kiểm điểm, số chữ không được dưới ba ngàn chữ. Thầy mặc kệ tối nay tụi em có thể ngủ hay không, sáng ngày mai phải nộp cho thầy!”

Cuối cùng, Hầu Tuấn ôm một xấp giấy A4 từ chỗ Mạnh Quốc Vĩ về lại phòng của mình.

“Các anh em, lão Mạnh nói rồi, bảo chúng ta viết bản kiểm điểm.” Hầu Tuấn thở dài, phát giấy ra, “Không dưới ba ngàn chữ, sáng ngày mai còn phải ở trước mặt bốn trường đọc bản kiểm điểm…”

Viết bản kiểm điểm đối với bọn họ mà nói vẫn là lần đầu tiên.

Đàm Khải: “Nói chứ, thấy rất kích thích, cuộc đời học sinh cấp 3 của tao coi như viên mãn.”

Hầu Tuấn nhìn một vòng: “Anh Trạm với anh Thịnh đâu rồi?”

Đàm Khải cầm giấy: “Không biết, hai người họ về không bao lâu thì một trước một sau ra ngoài rồi…”

Hứa Thịnh về phòng ngồi được một lát thì lẻn ra ngoài, định đến quầy ăn vặt mua thuốc. Vừa rồi lúc đứng phạt, cậu chú ý thấy đám Hầu Tuấn đều bị bầm tím các mức độ khác nhau. Cuối cùng cậu vừa mới đến cửa quầy bán đồ thì nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.

“Bảy mươi tám.” Ông chủ quầy bán đồ đưa một túi ni lông ra, “Đây là tiền thừa.”

Trong túi ni lông là thuốc sát trùng và băng cá nhân.

Hứa Thịnh sờ mũi, bị người ta giành trước một bước, đành phải đi về cùng Thiệu Trạm: “Tôi định đến mua chút thuốc, trên tay đám Hầu Tử bị thương… Tay chân cậu nhanh nhẹn thật.”

Thiệu Trạm không tiếp lời, hai người sóng vai nhau đi vào tòa nhà ký túc xá.

Phòng ngủ của bọn họ nằm ở cuối hành lang, bên cạnh là vách tường có cửa sổ. Hứa Thịnh định đẩy cửa bước vào thì Thiệu Trạm lại ngừng bước, bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu, kéo cả người cậu qua bên cạnh.

Hứa Thịnh hoàn hồn, sau lưng đã dựa vào chỗ mép bệ cửa sổ.

Thiệu Trạm đặt đồ trong tay lên trên bệ cửa sổ, một tay mở ra túi bông ngoáy tai, tay còn lại cầm tay Hứa Thịnh không buông. Khi cầm tay Hứa Thịnh trong tay, nhìn thử thì chẳng hề nhìn ra đôi tay này đánh nhau lại dữ dội đến thế. Chỗ đốt ngón tay nhô lên của cậu có một vết trầy rất nhỏ, vết thương vô cùng mờ, không nhìn cẩn thận thì sẽ không để ý thấy. Thiệu Trạm thấp giọng nói: “… Bản thân bị thương cũng không biết à?”

——————–

Xe ofo:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play