Dịch: LTLT

Mạnh Quốc Vĩ vừa rồi vội vã gọi Thiệu Trạm đến chính là vì chuyện này, đại diện học sinh đã được chọn trước đó đúng lúc bị tiêu chảy, khi đổi quân phục thì bị hành một trận, bản thảo cũng không biết giao cho ai quăng ở chỗ nào. Lần này, sau khi kết thúc màn phát biểu lễ khai mạc của ban giám hiệu, đại diện học sinh lên trên sân khấu phát biểu đầu tiên chính là trường Lục trung bọn họ.

Khiến các giáo viên trường Lục trung gấp muốn chết.

Mạnh Quốc Vĩ: “Phải làm sao đây?”

Chu Viễn: “Thứ tự của đại diện học sinh có thể đổi ra sau không? Tìm người khác xem.”

Cảm giác vẻ vang cực mạnh của chủ nhiệm Cố trào dâng: “Lần này nhiều trường cùng học như vậy, phải thể hiện được phong thái của trường chúng ta!”

Nhưng mà lễ khai mạc sắp bắt đầu rồi! Làm gì có thời gian viết một bản thảo phát biểu ngay tại hiện trường nữa chứ?

Tình huống cực kỳ nguy cấp, các giáo viên nghĩ đến nghĩ lui, trong đầu óc chỉ xuất hiện một ứng cử viên: Đó chính là niềm tự hào của Lục trung Lâm Giang, thiếu niên thiên tài của họ – Thiệu Trạm!

Nếu như muốn tìm một học sinh chưa chuẩn bị gì nhưng có thể phát huy ngay tại chỗ ở trong trường, ngoại trừ Thiệu Trạm ra thì không còn ai nữa.

Cũng chỉ có Thiệu Trạm có thể kiểm soát được tình cảnh như này.

Bàn bạc xong phương án, chủ nhiệm Cố nói: “Đến lúc đó tôi cố gắng kéo dài thêm một lát, để Thiệu Trạm tranh thủ thời gian, cho em ấy thêm chút thời gian chuẩn bị dưới sân khấu.

Thế là Thiệu Trạm vừa thay xong quần áo thì bị Mạnh Quốc Võ kéo đi mất.

“… Cho nên tình hình bây giờ là như thế, phát huy tại chỗ, em không có vấn đề gì chứ?” Mạnh Quốc Vĩ hỏi.

“Thời gian.” Thiệu Trạm chỉ hỏi trọng điểm, “Nói bao lâu ạ?”

Mạnh Quốc Vĩ tính toán thời gian: “Một bài phát biểu hai ngàn chữ, chừng tám đến mười phút.”

Toàn bộ quá trình Thiệu Trạm không có biểu cảm gì, ngay cả kinh ngạc với bất ngờ cũng chẳng có, chỉ khi nghe thấy mười phút thì mới hơi nhướng mi mắt lên, không hỏi gì nữa, sau khi hỏi xong thời gian phát biểu thì nói: “Được ạ.”

Một chữ “được ạ” này nghe thì có hơi lạnh nhạt nhưng lại giống như một viên thuốc an thần, trái tim treo trên cuống họng của Mạnh Quốc Vĩ cuối cùng cũng rơi xuống.

“Ý nghĩa của việc học giáo dục quốc phòng ở chỗ.” Thiệu Trạm đứng trên sân khấu, sau khi nói xong câu nói giống như “mẹ nó đừng ồn nữa” thì bắt đầu phát biểu, “Kiến thiết, củng cố cơ sở quốc phòng, nâng cao ý thức và tinh thần bảo vệ quốc gia của toàn dân.”

“Bên cạnh đó còn là đường lối quan trọng để tăng cường sự đoàn kết của các dân tộc.”

Thiệu Trạm nói mạch lạc rõ ràng, chia quốc phòng thành ba phần lớn, bắt đầu từ ý nghĩa, sau đó đến làm thế nào thực hiện.

Gương mặt thiếu niên bởi vì khoảng cách quá xa mà trở nên hơi mơ hồ, nhưng cảm giác áp bách bẩm sinh và cảm giác lạnh lùng khiến người khác không dám ngang ngược vẫn toát ra từ trong giọng nói.

Là ánh nắng quá chói sao?

Ánh nắng chói chang chiếu xuống khiến mọi người gần như không mở mắt được.

Hứa Thịnh nheo mắt, cậu vẫn xắn tay áo lên mấy đoạn, cổ tay lộ ra bên ngoài, có thể nhìn thấy rõ ràng xương cổ tay nhô lên, ở trong một nhóm học sinh ngoan ngoãn cài hết cúc áo ở tay áo, vẫn là học sinh khiến giáo viên thầy huấn luyện thấy đau đầu nhất. Cậu đón lấy ánh sáng chói mắt, ánh mắt vượt qua tầng tầng lớp lớp người ở trước mặt nhìn thiếu niên ở trên sân khấu, trong lúc nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là ánh sáng từ người ai tỏa ra.

Hầu Tuấn: “Đỉnh quá.”

Đàm Khải: “Đúng là đỉnh quá mà, tâm phục khâu rphujc.”

“Rất đỉnh.” Hứa Thịnh thể hiện sự tán đồng, cậu cười nói, “Không hổ là bạn cùng bàn của tôi.”

Từ khoảnh khắc Thiệu Trạm tay không bước lên thì đã có người ở bên dưới thấp giọng nói: “Đậu má, người anh em này không cần giấy nháp?”

“Đỉnh vãi, phải nói mười phút đúng không? Tao không tin là không có một sai lầm nào.”

Có người còn cố ý bấm thời gian nói: “Ba phút rồi, vẫn chưa sai sót thật.” Đừng nói sai sót, ngay cả vấp cũng không hề vấp nữa là.

Nhưng mà những học sinh của các trường khác đều không ngờ rằng, sự thật còn không hợp lẽ thường hơn việc đọc không cần giấy nháp nữa.

Không chuẩn bị gì mà lên nói luôn, dám tin không?

Mạnh Quốc Vĩ, chủ nhiệm Cố xếp thành một hàng cùng mấy vị giáo viên khác, ở dưới bóng cây không nhịn được lộ ra lời nói trong bụng: Xong rồi.

Ngon ghẻ.

Ổn thỏa!

Trường Lục trung Lâm Giang của bọn họ lần này chắc chắn có thể biểu hiện được phong thái của mình, bắn một phát pháo phấn khởi lòng người ở trong mấy ngôi trường, khiến hơn tám ngàn học sinh ở đây nhớ rõ trường Lục tung Lâm Giang của bọn họ là một ngôi trường xuất sắc, phát triển toàn diện “đức, trí, thể, mỹ, lao*”! (*đạo đức, trí tuệ, thể dục, mỹ thuật, lao động)

Mạnh Quốc Vĩ: “Tôi biết là em ấy chắc chắn làm được.”

Cố Diêm Vương: “Trường chúng ta có thể có học sinh xuất sắc như Thiệu Trạm, đúng là phúc phần của mấy khóa tu được.”

Trên gương mặt của hai người tràn ngập ý cười rạng rỡ.

Vào lúc tất cả mọi người đều đang cảm thán “đại diện học sinh của Lục trung lên đó là ai vậy”, Hứa Thịnh cũng cảm thán theo, sau đó cậu loáng thoáng nghe thấy ở chân trời xa xa hình như vang lên một tiếng sấm.

Hứa Thịnh: “…”

Trải qua chuyện hoán đổi cơ thể trước đây, bây giờ Hứa Thịnh nghe thấy tiếng sấm thì không nhịn được có phản ứng hơi kích động, biểu hiện cụ thể là lông tơ dựng đứng, sau lưng lạnh toát, giống như bị điện giật, từ đầu ngón chân đến sợi tóc đều bị điện đi qua, toàn thân cứng đờ, cậu thầm nhủ trong lòng chắc là nghe nhầm rồi.

Mặt trời chói chang này khiến hai học sinh nữa của trường bên cạnh bị say nắng.

Dự báo thời tiết cũng nói tuần này đều là trời nắng, nếu không thì nhà trường cũng sẽ không chọn mấy ngày này để học quân sự.

Chắc chắn là nghe nhầm.

Đổi một lần chưa đủ à, sao có thể còn đổi nữa nữa?

Thế giới khoa học, khoa học thay đổi số mệnh, phải tin tưởng khoa học.

Hứa Thịnh an ủi bản thân mình xong thì tiếng sấm kia từ xa mà đến, lại hùng hồn đánh một tiếng “ầm” ở bên tai cậu.

“Ầm ầm ầm!”

Đậu… má.

Cả người Hứa thịnh suýt nữa bị âm thanh này làm cho giật mình đến ngu người.

Trên sân khấu.

“Liên quan đến việc phổ cập giáo dục quốc phòng cho thanh thiếu niên…”

Thiệu Trạm phát biểu trôi chảy không vấp váp, cũng hiếm khi ngừng lại một chút.

Dù Thiệu Trạm có phát biểu ngập ngừng thì đám Hầu Tuấn vẫn có thể tiếp tục nhắm mắt chém gió: “Tròn năm phút, mới vấp một lần, lão Mạnh nói phát biểu tổng cộng dài khoảng mười phút, đây là trình độ gì vậy? Anh Trạm của chúng ta đúng là đỉnh vãi nồi!”

Hứa Thịnh ở đằng sau Hầu Tuấn vỗ vai cậu ta: “Hầu Tử.”

Hầu Tuấn quay đầu lại: “?”

Hứa Thịnh hỏi: “Cậu có nghe thấy tiếng gì không?”

“Có nghe.” Hầu Tuấn nói, “Là giọng nói của anh Trạm chúng ta đang phát biểu đỉnh cao trên sân khấu.”

“…”

Hứa Thịnh không dám hỏi quá rõ ràng, cậu nói: “Không phải, hình như tôi nghe thấy tiếng sấm. Mấy cậu có nghe thấy không? Có phải hôm nay muốn mưa không?”

Ánh mắt Hầu Tuấn nhìn cậu có hơi ngơ ngác, không biết những lời nói kỳ lạ này của cậu có ý gì, cậu ta nói: “Không có, tiếng sấm ở đâu chứ? Thời tiết hôm nay tốt như vậy, dự báo thời tiết cũng nói tỉ lệ có mưa gần như bằng không.”

Đàm Khải với Viên Tự Cường cũng nói: “Sấm gì cơ? Chắc nghe nhầm rồi.”

Đang nói chuyện, lại một đợt tiếng sấm kêu trời rung đất chuyển.

“Ầm ầm ầm!”

Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đang miễn cưỡng tiếp tục duy trì phát biểu trên sân khấu đều cảm thấy máu toàn thân dần dần lạnh xuống.

Không-phải-chứ?

Mẹ nó, trận sấm khốn khiếp này còn chưa buông tha bọn họ sao?!

Đến một lần là đủ rồi, sao còn đến nữa?

Với lại sao cứ chọn vào lúc này chứ?!!!

Người có tâm trạng toang nhất chính là Hứa Thịnh, Thiệu Trạm đi lên sân khấu, vừa đứng đã có thể nói ra một đoạn văn hai ngàn chữ, cậu thì không làm được như thế, nhiều nhất cậu chỉ có thể nói ra một đoạn văn kiểm điểm hai ngàn chữ thôi, còn là cái kiểu mà tất cả giáo viên và học sinh trường Lục trung Lâm Giang nghe đến mức lỗ tai muốn mọc kén luôn rồi.

Dù tâm trạng Hứa Thịnh bây giờ có muốn chết đến cỡ nào thì tiếng sấm cũng không vì thế mà ngừng lại.

Tiếng sấm càng ngày càng vang dội, cuối cùng giống như nổ tung ở bên tai hai người các cậu “Bùm!”

Hứa Thịnh: “…”

Thiệu Trạm: “…”

Toàn thân Hứa Thịnh cứng đờ.

Trong nháy mắt, dường như tất cả âm thanh đều cách xa bọn họ, thời gian và không gian dường như cũng đứng im, cảnh tượng trước mắt bị gấp thành những mảnh vỡ nhỏ xíu, chỉ có những mảnh vỡ ấy đang chuyển động nhanh chóng trước mặt hai người, rải rác dưới ánh nắng chói chang, xếp lại cảnh vật trước mắt một lần nữa.

Ý thức của Hứa Thịnh có một khoảnh khắc trống rỗng, đến khi cậu phản ứng lại thì chỉ cảm thấy đầu có hơi đau, cậu hoàn toàn không ý thức được bây giờ mình đang đứng ở vị trí nào, cũng không có cảm giác được trong tay mình đang cầm một cái micro.

Hứa Thịnh thấp giọng chửi: “… Đệt.”

Giọng nói của cậu không lớn, nhưng mà kèm theo tiếng ồn dòng điện trong micro, tiếng “đệt” này lập tức bị phóng đại, tám ngàn học sinh giáo viên dưới sân khấu bị tiếng “đệt” này làm cho đứng hình tại chỗ.

Tám ngàn người dưới sân khấu vốn đang nghe Thiệu Trạm của Lục trung Lâm Giang phát biểu, đang nghe rất hay, lần lượt bị thiếu niên đứng trên sân khấu phát biểu không cầm giấy suốt năm phút thuyết phục, nhưng mà khi người đại diện học sinh này lạnh nhạt nói đến “cho nên chúng ta phải tích cực hành động”, sau hai giây ngập ngừng vậy mà lại là một câu “đệt” giọng điệu uể oải.

Tình huống gì thế này?

Đại diện học sinh của Lục trung Lâm Giang đỉnh đến thế sao? Còn chửi người khác?

Không chỉ tám ngàn người này mà cả Hứa Thịnh cũng bị âm thanh vang vọng này làm cho giật mình: “…”

Lúc này cậu mới nhìn rõ trong tay mình đang cằm một cái micro, thùng điện đặt ở sau lưng cậu, biểu ngữ màu đỏ tươi của lễ khai mạc cũng đang dựng ở sau lưng cậu, dưới chân đang giẫm lên sân khấu phát biểu ở trung tâm quảng trường.

Rất rõ ràng, cậu – Hứa Thịnh bây giờ đang là đại diện học sinh của Lục trung Lâm Giang.

Cậu đang đứng phát biểu trên sân khấu.

Hứa Thịnh lại nhìn xuống dưới khán đài, nhìn thấy Mạnh Quốc Vĩ đứng chắp tay sau lưng, trong tay học sinh bên cạnh Mạnh Quốc Vĩ giơ một cái bảng trung đội 7*, thế là cậu thuận mắt nhìn về phía người đứng cuối hàng, quả nhiên nhìn thấy “bản thân” sắc mặt tái mét đang đứng cuối hàng. (*gốc là liên đội 7, nhưng tui dò theo cách chia của bên mình thì thấy trung đội hợp hơn nên để là trung đội)

Bốn mắt nhìn nhau, hai người hiển nhiên nhìn thấy cùng một cảm xúc ở trong mắt đối phương.

Tâm trạng bây giờ của Thiệu Trạm cũng không tốt hơn chỗ nào.

Thậm chí hắn còn đau đầu hơn Mạnh Quốc Vĩ khi biết sức khỏe của đại diện học sinh trước đó không tốt lại còn không tìm thấy bản thảo phát biểu nữa.

Hai người thật sự không nghĩ đến sẽ có khả năng bị hoán đổi lần nữa, nếu không thì chắc chắn hắn sẽ bắt Hứa Thịnh luyện chữ rồi.

Thời khắc huyền ảo này trải qua một lần thì cũng thôi đi, sao có thể có lần thứ hai vậy?

Nhưng mà linh hồn di chuyển lần hai đúng là cứ thế mà xảy ra không kịp chuẩn bị gì.

Đại diện học sinh trên sân khấu biến thành Hứa Thịnh, Hứa Thịnh làm gì biết phát biểu, bảo cậu lên đọc bản kiểm điểm thì còn được… Thiệu Trạm bỗng nhiên không dám nhìn màn này nữa, cũng không dám dự đoán chuyện sắp xảy ra tiếp theo.

Bản thân Hứa Thịnh cũng không dám nghĩ.

“Đệt… Hướng* về lời kêu gọi của Đảng và nhà nước.” (*đệt (操) đọc gần giống với từ hướng (朝))

Trong tình huống cấp bách Hứa Thịnh đã bẻ cua một trăm tám mươi độ: “Tích cực triển khai giáo dục quốc phòng.”

Vừa nói xong câu này, tiếng xì xào bên dưới ngừng lại: “Làm tui giật mình, tui còn tưởng anh đẹp trai của Lục trung điên rồi chứ.”

Thiệu Trạm coi như phát hiện, tên Hứa Thịnh này lần nào cũng có thể khiến hắn thấp tha thấp thỏm.

Luôn khiến hắn lo lắng tột cùng.

Hành động này của cậu thật sự là đang không ngừng cố gắng bên bờ vực lật xe, cậu miễn cưỡng túm câu chửi thề kia về… Sau đó thì sau đây? Phải nói gì nữa?

Khi sấm đến, Hầu Tuấn từng nói, Thiệu Trạm đã phát biểu được năm phút rồi.

Hoặc nói cách khách, bây giờ còn lại năm phút phát biểu.

Đứng trước mặt nhiều người như vậy, Hứa Thịnh không khẩn trương, dù sao cậu cũng là người từng nhìn thấy cảnh tượng này rồi, nếu tính số lần đứng phát biểu trên sân khấu thật thì không chừng cậu còn nhiều hơn cả Thiệu Trạm nữa, chỉ là khoảng cách giữa hai lĩnh vực này quá lớn.

Rốt cuộc nên nói gì đây?

Thế là người đứng gần sân khấu nhất nhìn thấy anh đẹp trai dáng vẻ lạnh lùng tạm ngừng phát biểu, bỗng nhiên đưa tay lên, cởi một cúc áo quân phục vốn đang được cài vô cùng nghiêm chỉnh.

Vào lúc Hứa Thịnh làm động tác này, bên dưới sân khấu lại không ngừng xôn xao.

Hứa Thịnh không hề biết bản thân đang mang gương mặt lạnh lùng vật sống chớ đến gần của Thiệu Trạm, làm động tác quyến rũ như này thì lực đánh vào thị giác mạnh cỡ nào. Cậu buông thõng tay, ngắn ngủi mấy giây đồng hồ trong đầu cậu cuối cùng cũng có suy nghĩ rồi, trước tiên cậu thuận theo lời nói của Thiệu Trạm trước đó trông mong tương lai: “Tin rằng thông qua hoạt động giáo dục quốc phòng lần này có thể khiến mọi người thật sự nâng cao ý thức quốc phòng. Tương lai chắc chắc càng tốt đẹp hơn, chúng ta phải nắm chắt hiện tại, dùng hành động để mong chờ tương lại.”

Thiệu Trạm hơi nhíu mày, câu nói trông mong tương lai này cứ cảm thấy đã nghe ở chỗ nào rồi.

Mạnh Quốc Vĩ và chủ nhiệm Cố cũng hơi giật mình: Có… có hơi quen tai.

Câu nói xằng bậy nhìn về tương lai này của Hứa Thịnh đại khái kéo được hai ba phút.

Lặp đi lặp lại hai lần nhưng mà vẫn không gom đủ thời gian.

Ngay sau đó Hứa Thịnh chuyển hướng, rất thuần thục cua đến một chỗ khác: “Có thể có người vẫn chưa biết về Lục trung Lâm Giang lắm. Trường Lục trung Lâm Giang là một ngôi trường vô cùng có trật tự, khuôn viên trường xinh đẹp, khẩu hiệu của trường Lục trung Lâm Giang là văn minh, hài hòa…”

Cuối cùng Thiệu Trạm cũng biết nghe ở đâu rồi.

Lần trước, ngày đầu tiên hoán đổi, Hứa Thịnh đập xấp giấy A4 trước mặt hắn, Hứa Thịnh từng nói với hắn bên trong văn mẫu bản kiểm điểm có một đoạn như này.

“Bình thường, kết cấu của bản kiểm điểm có ba phần, nhận sai, nịnh nọt, và mong chờ ở tương lai.”

“Nịnh nọt là khen giáo viên với trường, Lục trung Lâm Giang là gì đó…”

“…”

Đoạn nịnh nọt này của Hứa Thịnh tròn ba phút, khen Lục trung Lâm Giang lên tận trời, khen đến mức trên mặt ban giám hiệu trường Lục trung Lâm Giang vui như nở hoa.

Hầu Tuấn nghe đến nỗi trợn mắt há mồm: “Anh Trạm của tao bị sao thế? Sao còn chém dữ vậy?”

Đàm Khải: “Mày hiểu vậy nè, lần này có nhiều trường như vậy, chắc chắn phải thể hiện đầy đủ phong thái của trường chúng ta! Mặt mũi đó có biết không? Chiêu này của Trạm ca cao tay, đúng là cao tay! Mà mày có cảm thấy, mấy câu này quen tai không?”

Đâu chỉ quen tai.

Vô số lần Hứa Thịnh đứng lên trên sân khấu đọc kiểm điểm, kết bài tiêu chuẩn đều là mấy câu này, chẳng qua mọi người nhất thời không thể liên hệ bài phát biểu của học thần với bản kiểm điểm của anh đại lại với nhau mà thôi.

Hai người vừa nói vừa quay đầu, muốn cùng Hứa Thịnh thảo luận một chút, “Hứa Thịnh” trông như tâm trạng không tốt, khiến Hầu Tuấn không dám nói chuyện với hắn vào lúc này, cứ cảm thấy lạnh đến buốt người.

Nhưng mà Hầu Tuấn đang định quay đầu về lại thì bất ngờ bắt gặp nụ cười thoáng qua liền mất nơi khóe miệng của “Hứa Thịnh”.

Nụ cười ấy thật sự không rõ ràng.

Phản ứng đầu tiên của Thiệu Trạm không phải sợ thiết lập nhân vật của mình bị sụp đỗ, cũng không phải sợ buổi phát biểu này bể dĩa.

Thời gian và không gian giống như nối liền từ ngày hoán đổi đầu tiên, từ lúc Hứa Thịnh dạy hắn viết bản kiểm điểm thế nào cho đến bây giờ.

Dáng vẻ Hứa Thịnh đứng trên sân khấu, giả vờ bình tĩnh, miệng toàn nói bậy… bất ngờ rất thú vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play