Khi Lục Cảnh đăng tin lên Weibo, nhiều người vẫn không thể tin được Herman lại là nam chính trong vụ việc này.

Vấn đề mà mọi người quan tâm không phải là Lương Thần có thật đang bao nuôi một nam sinh viên đại học hay không, hay hai người có đang yêu nhau hay không, mà là sốc khi biết Herman trông như thế này?

Tác động của chuyện này lớn hơn nhiều.

Trong ấn tượng của mọi người, cao thủ trong game có ngoại hình đẹp rất hiếm, những người không bao giờ lộ mặt như Herman lại càng không dám ôm hy vọng vào ngoại hình của cậu.

Lúc này, tất cả mọi người đều biết "phiên bản cao cấp của Lưu Mậu Ngạn" mà cậu nói là sự thật.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vậy ——  đàn chị mà trêu ghẹo cậu trong lần livestream trước kia của cậu chính là Lương Thần?

Kích thích như vậy sao?

[H văn đâu? Cầu bản gốc của H văn!]

[Mẹ nó, tôi cho rằng loại chuyện này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, 666]

[Không ngờ lần đầu tiên biết mặt chồng tôi cũng chính là lúc tôi bị mất chồng [khóc lớn]]

Vẻ mặt Lương Thần ngưng trọng mà lướt xem bình luận, vẫn còn ổn, bình luận bên dưới Weibo Lục Cảnh hài hòa hơn trong tưởng tượng của cô nhiều.

Đặt di động xuống, Lương Thần nhìn Lục Cảnh, hỏi: “Bình thường fans của anh đều gọi anh là chồng?”

Lục Cảnh: “……”

Mục đích của câu này là gì?

Bên này, Lương Thần chuyển phát Weibo Lục Cảnh, cũng nói “Tôi, Lương Thần. Hôm nay trên mạng có người tung tin vịt là tôi bao nuôi nam sinh viên, tôi đứng ra làm rõ, chuyện này thật sự là tin vịt.”

Hai người nhìn nhau cười, bầu không khí cuối cùng cũng lắng xuống một chút.

Lục Cảnh ôm eo Lương Thần, nói: “Kim chủ thái thái, bây giờ có cần tiểu nhân hầu hạ ngài nghỉ ngơi không?”

Lương Thần đẩy cậu ra, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Còn một chuyện nữa, anh cảm thấy chuyện Ôn Đế là như thế nào?”

Lục Cảnh thở dài, kéo cô đi rửa mặt, “Bây giờ anh chỉ quan tâm em có mệt hay không, anh không hứng thú với chuyện của những người khác.”

Dừng một chút, cậu lại nói: “Một lát nữa anh hỏi cô ấy trước mặt em?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lương Thần lập tức không đồng ý, “Em không có nghi ngờ anh và cô ấy có cái gì…… Haizz, mà thôi.”

Cũng phải nói là lời Ôn Đế nói trong buổi livestream vừa vặn làm tăng thêm độ tin cậy cho lời phát biểu của Lục Cảnh và Lương Thần, đồng thời cũng làm chệch hướng một phần sự chú ý của dư luận.

Ôn Đế vốn là ca sĩ lưu lượng, bất kể cô ấy nói lời ấy là xuất phát từ mục đích gì thì cũng gây ra làn sóng dư luận không nhỏ.

Nhưng lúc này Lương Thần đã không còn tâm tư hay tinh lực để quản những thứ này, hiện tại cô rất mệt, cả ngày dài kiệt sức, lại còn phải đối phó với màn biểu diễn ngày mai, như thể thể lực của cô đã đạt đến cực hạn rồi.

Cô đi tắm rồi từ từ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Lục Cảnh.

Mặc kệ bên ngoài thế giới long trời lở đất, vòng tay của Lục Cảnh ít nhất có thể cho cô đủ sự an tâm vào lúc này.

Màn đêm dày đặc và tiếng đồng hồ tích tắc khiến không khí cực kỳ dịu nhẹ.

Khi hô hấp của Lương Thần dần dần ổn định, Lục Cảnh muốn đứng dậy nhận điện thoại, nhưng vừa nhúc nhích một chút, Lương Thần trong giấc ngủ vô thức siết chặt tay cậu.

Lông mi của cô lúc này phản chiếu trên làn da trắng, gốc ngọn rõ ràng, đuôi hếch lên, giống như hai con bướm.

Tim Lục Cảnh lập tức mềm ra.

Tai tiếng hay không tai tiếng cũng không quan trọng bằng khoảnh khắc an ổn của người trước mặt.

Lục Cảnh vươn tay tắt đèn, ôm Lương Thần chặt hơn, hai người ôm nhau ngủ.

Lúc này, dường như cả thế giới đều ngưng tụ trong vòng tay ôm ấp này.

*

Sáng sớm hôm sau, Lương Thần dậy muộn một chút, Viên Kha Kha và Tiểu Vũ đã chờ cô trong xe.

Lương Thần sửa soạn đơn giản rồi chuẩn bị xuống lầu, trước khi đi, cô hỏi: "Hôm nay anh có đến không?"

Lục Cảnh mờ mịt mở mắt ra nói: "Ừm...  Đến chứ."

Giọng cậu vẫn còn ngái ngủ, mơ hồ và trầm, trộn lẫn sự trong trẻo của một nam sinh. Chăn trượt xuống để lộ cánh tay và những đường cơ bắp cực kỳ mịn màng ——  trong lòng Lương Thần khẽ động không thể lý giải được.

Cảnh này đúng thật là giống với mối quan hệ dựa trên tiền tài nào đó. 

"Ừ." Lương Thần vội vàng đi, đi được hai ba bước, cô lại từ ngoài cửa thò đầu vào. "Anh có vé vào cửa không?"

Lục Cảnh gật đầu, đột nhiên vén chăn đứng dậy, mặc quần vào, tiến đến hôn lên trán Lương Thần.

"Anh sẽ đi cổ vũ cho em."

Lương Thần quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Hiếm thấy nha." Khi cô mở cửa ra ngoài, lại nói: “Anh có định dẫn ba anh đến không?”

Lục Cảnh nói: “Không dẫn.”

Một lát sau, Lương Thần lại hỏi: “Anh sẽ không dẫn mẹ anh đến chứ?”

Lục Cảnh bật cười, “Sẽ không.”

Thấy Lương Thần nhẹ nhõm thở ra, Lục Cảnh nói: “Em lo lắng?”

“Anh đùa à.” Lương Thần nói, “Sao em có thể lo lắng được.”

Sau khi Lương Thần ra khỏi nhà, Lục Cảnh lắc đầu cười, chậm chạp tắm rửa xong rồi mặc quần áo về nhà.

Ba Lục ra ngoài làm việc, trong nhà chỉ có ông bà nội.

Khi Lục Cảnh bước vào, ông bà nội Lục đang đọc báo. Ánh ban mai dịu dàng, trong phòng khách chỉ có hai người già đang lật giở tờ báo.

Thấy Lục Cảnh về, bà nội Lục hỏi: "Con ăn sáng chưa? Bà đi hâm sữa cho con."

"Để con tự làm." Lục Cảnh thản nhiên cầm hộp sữa bước vào phòng.

Sau khi bật máy tính lên, cậu vừa uống sữa vừa gõ tên một người trên trang web.

Càng xem lâu, vẻ mặt cậu càng trở nên ngưng trọng.

Sau một giờ, Lục Cảnh ra khỏi phòng, nói: “Ông bà nội, tối nay con dẫn hai người đi xem cháu dâu biểu diễn.”

Ông nội Lục đẩy kính lão lên và nói: "Con có vé vào cửa không?"

Lục Cảnh thờ ơ đáp, cũng không biết cuối cùng là có vé hay không.

Bà nội Lục truy hỏi: "Ba vé đó, chương trình đó nổi như vậy thì con kiếm vé vào cửa đâu ra?"

Lục Cảnh nhìn họ, cố gắng dùng mắt để đánh thức trí lực lão làng của ông bà.

Nhìn cháu nội một lúc, bà nội Lục vỗ trán nói: “Bà đúng thật già rồi, có cháu dâu ở đó, sao lại không có vé vào cửa”.

Lục Cảnh: “……”

Bỏ đi, không thể cố gắng để ông bà nội tự mình hiểu được.

Lúc này Lục Cảnh mới nghiêm túc trả lời: "Tuy rằng không có vé vào cửa nhưng bọn họ dám ngăn ông bà vào?"

Ông bà nội Lục cuối cùng cũng bừng tỉnh, "Đúng nha, nếu con không nói với ông bà, ông bà gần như quên mất."

*

Trước buổi biểu diễn buổi tối, Lưu Dĩ Tình vẫn luôn làm công tác tư tưởng cho Lương Thần ở hậu đài để cô không vì những chuyện khác mà ảnh hưởng đến màn trình diễn của mình tối nay.

Lúc này Lương Thần đang bận trang điểm, chưa từng có cơ hội nói chuyện, chờ đến khi trang điểm trên mặt xong, stylist bắt đầu làm tóc cho cô, vì vậy cô mới có cơ hội nói chuyện.

“Chị Tình, em biết rồi.”

Cô nâng cằm, phối hợp với động tác của stylist. "Tuy rằng tâm trạng em không đặc biệt tốt nhưng em biết cái gì là trọng yếu, cái gì là thứ yếu." 

Lưu Dĩ Tình cười gật đầu, “Về điểm này chị luôn yên tâm.” Lại nói: “Vậy chị đi ra ngoài xem một chút.”

Lưu Dĩ Tình đi ra ngoài nghe điện thoại.

Sau khi Lương Thần và Lục Cảnh đăng Weibo vào tối hôm qua, cô ở phía sau dẫn dắt dư luận và mọi thứ đang đi theo chiều hướng tốt.

Ít nhất, sau một đêm, có người đào ra được bằng cấ và gia cảnh của Lục Cảnh, hướng gió dư luận chuyển sang chúc phúc.

Rốt cuộc, mọi người đối với học bá lớn lên đẹp trai sẽ luôn khoan dung hơn, những tin nói "quan hệ bao nuôi" cũng không còn thấy bóng dáng tăm hơi chỉ sau một đêm.

Không chỉ vậy, Lưu Dĩ Tình biết được chỉ số phổ biến của chương trình phát sóng trực tiếp tối nay đã tăng vọt và dự kiến rating sẽ phá vỡ kỷ lục của chương trình từ trước đến giờ.

Lưu Dĩ Tình gần như an tâm về chiều hướng dư luận trong tương lai nên giờ phút này đã thoải mái hơn rất nhiều.

Đúng lúc người trong nhà gọi điện thoại đến, cô vừa đi vừa nói chuyện với người thân.

Lối đi trong hậu trường của phim trường không rộng, ban đầu cô ấy đi ở giữa thì nhìn thấy bốn năm người đang chậm rãi đi ở đằng xa, người đứng giữa hình như là hai người lớn tuổi nên cô vô thức bước sang một bên.

Khi cô và người bên kia điện thoại đang trao đổi, cô đứng nép một bên nhường bọn họ đi trước.

Khi bốn năm người này đi ngang qua, cô thấy ngoài hai người già ở giữa, cô nhận ra một người trong số họ dường như là phó giám đốc của đài truyền hình Bắc Nguyên.

Lưu Dĩ Tình không nhìn thấy rõ với lại nhóm người kia cũng đã đi qua rồi. Cô ngay lập tức nhìn lại và xác nhận từ bóng dáng sau lưng của người đàn ông kia đúng là phó giám đốc đài truyền hình Bắc Nguyên. Mặc dù cô và phó giám đốc không quen nhau nhưng cô nhớ dáng đi của ông ấy, lắc lư rất đặc biệt.

Hai người già ở giữa vừa đi vừa chỉ vào tấm biển trong studio và nói gì đó, ông phó giám đốc gật đầu lia lịa.

Sau khi Lưu Dĩ Tình liếc nhìn hai lần thì không quan tâm nữa, nghĩ tóm lại là có hai nhân vật lớn đến chỉ đạo công tác, dù sao cũng không phải việc của cô.

Lưu Dĩ Tình đang nghe điện thoại, vô tình bước đến trước sân khấu.

Cô cúp điện thoại, nhìn về phía khán giả, liền thấy Lục Cảnh đang đứng ở góc trong cùng.

Lưu Dĩ Tình bước đến gần cậu và hỏi: "Đến một mình sao?"

Lục Cảnh hơi ngây người, ừ một tiếng.

Lưu Dĩ Tình lại nói: "Hôm nay khó tìm được vé cho khán giả, sao Lương Thần nhà cậu không kiếm cho cậu một vé vào cửa mà để cậu đứng đây?"

Lục Cảnh cười nói: "Tôi đứng ở đây cũng như nhau thôi."

Lưu Dĩ Tình gật đầu, nhìn sân khấu biểu diễn một lúc, lại nói, "Cậu là bạn học cấp ba của Ôn Đế à?"

Lục Cảnh nói phải.

Lưu Dĩ Tình nói, "Không ngờ trong tình huống đó mà cô ấy còn đi nói giúp hai người, dù sao cô ấy cũng còn trẻ và chưa hiểu chuyện lắm, tôi cũng không biết nói cô ấy sao nữa."

Lục Cảnh quay đầu nhìn cô.

Vẻ mặt của Lưu Dĩ Tình nhàn nhạt, "Nếu cô ấy là nghệ sĩ của tôi, tôi sẽ không bao giờ cho phép cô ấy trong tình huống như thế mà đi khuấy động."

Lục Cảnh hỏi: “Vì sao?”

Lưu Dĩ Tình kinh ngạc nhìn cậu, “Cậu không biết tình hình của Ôn Đế?”

Lục Cảnh không chút để ý mà nhìn sân khấu, lười biếng nói: “Sau khi tốt nghiệp cấp ba cũng không gặp lại, không ngờ cô ấy lại trở thành đại minh tinh.”

Lưu Dĩ Tình trầm mặc một lúc, chợt nghĩ ra điều gì đó, lắc đầu cười.

“Chẳng trách được.”

Ngay cả bạn học cấp ba cũng gần như quên mất Ôn Đế, chẳng trách vỏ bọc mấy năm nay của cô ấy thành công như vậy.

Lưu Dĩ Tình đứng trong góc khán phòng một lúc, đến lượt Lương Thần biểu diễn, cô liền lui vào hậu trường.

Lương Thần đã sẵn sàng và đang đi về phía phòng chờ lên sân khấu.

Khi Lưu Dĩ Tình gặp cô ở nửa đường, liền đi cùng cô, "Chị vừa gặp bạn trai em, cậu ấy đang ở trên khán đài."

Lương Thần cười đến mi mắt cong cong, đôi mắt kiên định lại hạnh phúc như thế này đến Lưu Dĩ Tình cũng cực kỳ hâm mộ.

“Chậc chậc chậc, tình yêu chị em tốt như vậy sao? Hôm nào chị cũng phải tìm một em trai yêu đương mới được."

Lương Thần nói ngay: "Vậy em sẽ để Lục Cảnh giới thiệu cho chị."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lương Thần, Lưu Dĩ Tình cười ra tiếng: "Em hận không thể để cho tất cả mọi người đều quen em trai đúng không?"

"Chị không hiểu." Lương Thần nói được một nửa nhưng bị choáng vì điều mình sắp nói quá trơ trẽn vì thế cố gắng đè nén lại nhưng trên mặt toàn là ý cười.

Tối nay, phong độ biểu diễn của Lương Thần vẫn rất sung mãn, có vẻ như cô không hề bị ảnh hưởng bởi vụ bê bối kia.

Khi đến phần cao trào, cô lại theo bản năng xoay người, Lưu Dĩ Tình đỡ trán thở dài, xoa xoa huyệt thái dương.

Khi cô nhìn lên lần nữa, cô thấy Lương Thần trông thật lạ mắt.

Lưu Dĩ Tình bất đắc dĩ mà nở nụ cười, Lương Thần này, để phá bỏ tin đồn hát nhép của mình cũng rất liều mạng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play