Lương Thần thấy tin nhắn của Ôn Đế nhưng không trả lời mà mở khung chat với Lục Cảnh ra.
Quả Cam: “Bạn học cấp ba của anh vừa đến đã muốn gặp giám đốc của em.”
Đại Thần: “Hả?”
Quả Cam: [hình ảnh]
Lương Thần chụp màn hình tin nhắn gửi cho cậu, vài giây sau, cậu trả lời: “Ha ha.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả Cam: “Cười gì đó?”
Đại Thần: “Hồi cấp ba, bọn anh cũng chủ động giúp đỡ nhưng cô ấy chưa bao giờ tiếp nhận, làm cho anh còn nghĩ cô ấy mắc bệnh tự kỷ.”
Quả Cam: “Thật đáng thương.”
Đại Thần: “Nhưng mà bây giờ cô ấy như thế này, giống như đã thay đổi nguyên con người vậy.”
Lúc này, nhà tạo mẫu tóc yêu cầu Lương Thần nâng cằm để làm xoăn phần đuôi tóc, vì vậy cô đặt điện thoại xuống bàn rồi ngẩng đầu lên hợp tác với nhà tạo mẫu tóc.
Ôn Đế đứng sau lưng thấy Lương Thần gõ chữ nhưng hồi lâu không trả lời, mà bây giờ Lương Thần đặt thẳng điện thoại xuống bàn.
Ôn Đế đã hiểu, cô ủ rũ nói: “Thực xin lỗi, là do em đường đột.”
Sau đó xoay người bước ra ngoài.
Mặc dù Lưu Dĩ Tình đang nghịch điện thoại ở phía sau nhưng cô vẫn luôn chú ý về hướng này.
"Có chuyện gì vậy?" Lưu Dĩ Tình bước đến và hỏi: "Hai người nói chuyện bằng sóng điện não à?"
Lương Thần cười cười, mở khóa di động rồi đưa cho Lưu Dĩ Tình.
"Cô ta đang nghĩ gì vậy? Em chắc ngốc lắm mới để cô ả giật dây?”
“Đúng vậy.” Lương Thần nói, “Em cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì.”
Vốn dĩ thị trường hiện tại có giới hạn, Lương Thần sao có thể chủ động kéo thêm người tới chia phần với mình chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Dĩ Tình lại nói: "Với lại công ty của cô ta rất tốt nha, chị cũng quen giám đốc bên đó, người dưới trướng cũng rất tốt, em xem Ôn Đế mới về nước mấy năm nay, tài nguyên tốt như vậy, nếu không thì làm sao cô ta có thể tham gia chương trình này chứ?”
Lương Thần dang hai tay tỏ vẻ bản thân cũng không hiểu.
*
Một giờ sau, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Lần này Lương Thần bốc trúng thứ tự thứ tư, xem như là một thứ tự tốt, trong khi Ôn Đế bốc được thứ tự cuối cùng.
Lương Thần cố tình để ý biểu cảm của cô ấy, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết khi cô cười. Nhưng Lương Thần đứng bên cạnh có thể cảm giác được dường như cô ấy hơi run lên, nhưng khi nhìn kỹ lại thì dường như cô ấy thực sự rất vui vẻ.
Có lẽ là do quá phấn khích, Lương Thần nghĩ.
Sau khi bốc thăm thứ tự, Lương Thần trở lại hậu trường tập trung chờ lên sân khấu.
Người biểu diễn đầu tiên là Chúc Tự Vân, cô ấy vẫn hát bài hát sở trường như thường lệ, khi nhạc vừa phát ra, cả khán phòng reo hò.
Lương Thần đã quen với Chúc Tự Vân nên đối với kỹ thuật của cô ấy thì không có gì mới lạ, vì thế dành thời gian nhìn di động.
Đại Thần: “Cố lên.”
Lương Thần cười cười.
Quả Cam: “Lần trước em không thấy anh đặc biệt cổ vũ cho em.”
Đại Thần: “Bởi vì em lợi hại nhất, không cần anh cổ vũ.”
Quả Cam: “Thế sao hôm nay lại cổ vũ cho em.”
Đại Thần: “Hôm nay đặc biệt hơn.”
Quả Cam: “Có gì đặc biệt?”
Đại Thần: “Bí mật.”
Quả Cam: “Giả thần giả quỷ.”
Lục Cảnh không trả lời, Lương Trần lại chú ý lên sân khấu.
Trương Dịch là người thứ ba lên sân khấu, Lương Thần bước đến khu vực chờ ngay khi anh ấy bước lên sân khấu. Năm phút chờ đợi như cả thế kỷ, đến phiên Lương Thần lên sân khấu, khán giả bên dưới hò reo cổ vũ.
Cô nhắm mắt hít sâu, điều chỉnh tốt tâm thái rồi cúi đầu về hướng của ban nhạc.
Khi âm nhạc vang lên, cô từ từ phiêu.
Là bài “Vũ Điệu của Nữ Thần” nhưng lúc cải biên đã lồng ghép ca khúc này với ca khúc khác là “Thương Nữ”. “Thương Nữ” là một vở hát bội với những giai điệu xen lẫn với nhau không rõ ràng. Vở hát bội là tiếng lòng của một kỹ nữ Tần Hoài “không biết đến nỗi hận mất nước” trong bối cảnh đất nước điêu tàn.
Bài hát êm dịu và gợi cảm, bởi vì bối cảnh dựa trên “những cô gái biết hát” này; nhưng bên trong là chồng chất đau thương, ai nói kỹ nữ thì không biết đến nỗi hận mất nước, chỉ là họ bị số phận ràng buộc và không thể thoát khỏi gông xiềng lấy sắc thờ người mà thôi.
Vì vậy, dùng giọng hát gợi cảm quyến rũ để hát lên nỗi hận mất nước, bề ngoài là sang trọng xa hoa, nhưng bên trong thì suy đồi đến đau thương và thối nát.
Nhưng khi chuyển đến phần điệp khúc, Lương Thần đột nhiên xoay người.
Dưới khán đài im lặng như tờ.
Sau bất ngờ lần đầu kia, khán giả dường như đã đi đến một thống nhất: Lương Thần xoay người tức có biến.
Quả nhiên, cô không làm cho khán giả thất vọng.
Ngay khi giai điệu quen thuộc của "Vũ điệu của Nữ Thần" cất lên, khán giả đã sôi sùng sục.
Một đoạn có ba lần lên cao đến mức 8 liên tiếp biến nỗi đau của cảnh nước mất nhà tan thành sự sôi sục của cuộc chiến, với cách hát giọng nữ cao đã huy động tất cả sự phấn khích của khán giả. Khung cảnh hào hùng của cuộc chiến được thể hiện trong bản nhạc kết hợp hài hòa với nỗi đau buồn của “Thương Nữ” dường như cho khán giả thấy được sự suy tàn của thời kỳ thịnh vượng mà đất nước nào cũng sẽ gặp, giọng giả thanh thay đổi liên tục làm cho khán giả trải qua những cung bậc lúc thì trong thời kỳ thịnh vượng xa hoa, lúc thì trong cuộc chiến tàn khốc. May mắn là khi cảm xúc của khán giả sắp sụp đổ thì giọng nữ cao đột ngột kết thúc và trở lại với sự nhẹ nhàng của lối hát opera.
Lúc gợi cảm đầy duyên dáng, lúc bi tráng như khi Vạn Lý Trường Thành bị xóa sổ trong tro tàn.
Toàn bộ bài hát dường như được sinh ra từ sự bàng hoàng và giãy giụa tột độ.
Bàng hoàng và giãy giụa, gợi cảm và bi tráng được kết hợp hết sức khéo léo.
Lương Thần hát xong, cầm microphone thở hổn hển.
Khi hơi thở nặng nhọc của cô trong loa cũng biến mất, khán giả dường như mới phản ứng lại, bất ngờ đứng dậy hò reo.
Vỗ tay kéo dài không ngừng.
Lương Thần nhìn khán giả, đột nhiên xuất hiện cảm hứng.
Cuối cùng cô cũng vượt qua được nút thắt của chính mình, và trước mắt cô dường như đã mở ra một con đường hoàn toàn khác.
Cái kén dày cuối cùng cũng bị cô phá vỡ.
Khi thoát khỏi cảm xúc của bài hát, Lương Thần đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô nhìn khán phòng, nhìn fans của cô đang la hét khản cổ cùng với những biểu ngữ cổ vũ. Cô còn nhận thấy trong đó có một cô bé vì quá thấp nên luôn bị đám đông lấn át trong khi giơ bảng hiệu đã bật khóc. Lúc này, một ông chú cao lớn bên cạnh cầm lấy tấm thẻ của cô bé, chỉ cần giơ tay một chút đã vượt qua chiều cao của người khác. Ông cũng tự biết ưu điểm này của mình, bằng cách nào đó, ông cầm đèn bài và bắt đầu xoay vòng vòng làm cho tất cả khán giả đều thấy được bảng cổ vũ này.
Lương Thần gần như không nhịn được cười.
May mắn là cô vẫn kiềm chế được khi người dẫn chương trình bước lên.
Người dẫn chương trình nói: "Tôi được biết người cải biên bài hát ngày hôm nay là Mã Sơn Sơn, có phải là Mã Sơn Sơn mà chúng ta biết không?"
“Chính là cô ấy.” Lương Thần nói.
Sau đó, dù người dẫn chương trình có thể hiện sự ngạc nhiên như thế nào, Lương Thần cũng không để ý đến, bởi vì cô đã nhìn thấy một người đang ngồi trong góc khán phòng.
Thảo nào, cậu ấy nói rằng hôm nay thật đặc biệt.
Tim Lương Thần đập thình thịch, không phải vì yêu, mà là vì muốn chạy như bay đến bên cậu để cùng cậu chia sẻ cảm giác phấn khích vào lúc này.
Tâm trạng tự đột phá ấy phải chia sẻ với người khác mới có thể được giải tỏa hoàn toàn.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Lục Cảnh chỉ sang bên trái.
Lương Thần hiểu ý, cậu đi đến phòng nghỉ chờ cô.
Sau khi bước xuống, Lương Thần quả thực muốn chạy như điên qua nhưng nhân viên hậu trường và Chúc Tự Vân lại đến nói chuyện với cô nên cô không thể từ chối.
“Lương Thần! Quá tuyệt vời!” Chúc Tư Vân vừa bước đến liền cho cô một cái ôm nồng hậu, “Cậu đã làm rất tốt!”
“Cảm ơn cảm ơn!” Lương Thần liền nói cảm ơn hai lần, “Mình đi trước.”
Cô vội vàng đi về phía phòng nghỉ, trên đường lại gặp Trương Dịch và Chung Hồng.
Hai lão tiền bối nói chuyện với cô, cô càng không dám qua loa có lệ.
Trương Dịch vẫn như cũ cầm bình giữ nhiệt, nói: “Tốt lắm, quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, hậu sinh khả uý hậu sinh khả uý!”
Chung Hồng bình tĩnh hơn rất nhiều, liếc Trương Dịch một cái, nói với Lương Thần: "Năng lực của em tốt như thế, xem ra chiến lược của công ty em không tốt rồi, đã bị trì hoãn nhiều năm."
Cũng chỉ có tên tuổi lớn như Chung Hồng mới dám ngang nhiên nói "những điều không hay" về công ty cô.
Lương Thần mỉm cười cúi đầu, sau vài câu hàn huyên, cô vội vàng đi đến phòng chờ.
Cô vừa tháo hoa tai vừa tháo vòng tay, chỉ muốn vứt bỏ tất cả những trói buộc này ra. Viên Kha Kha vội vàng đi theo phía sau cô nói: "Đừng lo lắng, đừng lo lắng, Tiểu Vũ đã đưa bọn họ tới phòng nghỉ đợi chị."
Lương Thần không nói chuyện, vừa mở cửa phòng nghỉ liền thấy Lục Cảnh, vội vàng đi tới.
Lục Cảnh dang hai tay đón lấy cô đang cực kỳ phấn khích.
Lúc này, Lương Thần lại không biết phải nói gì.
Cô cực kỳ phấn khích. Khoảnh khắc nghe khán giả cổ vũ, cô biết rằng cuối cùng mình đã thoát khỏi tình trạng mất tinh thần kéo dài một năm. Tâm trạng không nói nên lời này chỉ có thể được phản ánh qua cơ thể cô.
Lục Cảnh ôm chặt cô nói: "Em lợi hại như thế, có muốn được ban thưởng một nụ hôn không?"
Nếu là ngày thường, chắc chắn Lương Thần sẽ ngượng ngùng nhưng bây giờ cô ấy chỉ muốn thể hiện sự phấn khích của mình bằng tất cả các chuyển động cơ thể của mình. Vì vậy, nhún chân nhảy phốc đu lên trên người Lục Cảnh rồi hôn lên má anh một cách cuồng nhiệt.
Thật rất hạnh phúc.
Gương mặt Lục Cảnh dính đầy son môi, cũng không lau đi, yên lặng tiếp nhận sự kích động của Lương Thần.
Một lúc lâu sau, Lương Thần nói: "Anh biết không? Em nghĩ rằng cuối cùng em đã có thể không chỉ hát những bản tình ca, hóa ra em vẫn còn rất nhiều tiềm năng để khai phá."
Lục Cảnh sửng sốt, "Không hát tình ca?"
Lương Thần ôm mặt cậu, "Hát tất cả thể loại, em cuối cùng cũng đã có những bước tiến đầu tiên!"
Lục Cảnh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ừ, sau này tình ca chỉ hát cho anh nghe thôi."
"Được được được!" Lương Thần lại hôn một cái, "Em là Lương Thần, em sắp chuyển hình!"
Lúc này, người bên cạnh ho khan một tiếng.
Giọng này không phải của Lưu Dĩ Tình, cũng không phải của Viên Kha Kha hay Tiểu Vũ. Đó là một giọng nói xa lạ.
Lương Thần theo tiếng nhìn lại, bên cạnh có một người đàn ông trung niên đang đứng.
Chà, có chút quen mắt.
Lương Thần sững sờ, "Đây là...?"
Giọng nói của Lục Cảnh vang lên bên tai cô: "Đây là ba anh."
Lương Thần: “……!!!”
Cô chợt ngẩn người, chợt nhớ ra mình vẫn còn đu trên người Lục Cảnh, cả người mềm nhũn đến mức suýt ngã xuống.
May mắn là Lục Cảnh nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô, vì vậy Lương Thần vẫn giữ nguyên tư thế quái dị này, sững người ở trước mặt ba của Lục Cảnh.
Lương Thần ngây người nhìn ông nói: "Ba?"
Lời này là nói với Lục Cảnh.
Lục Cảnh còn chưa kịp nói thì ba Lục đã cười toe toét "Ừ!" một tiếng
Một tiếng “Ba” này được ông tiếp nhận rất nhanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT