Cửa nhà Tôn Bân Úc không đóng, ở cửa thang máy đã nghe được tiếng người nói chuyện và tiếng nhạc cùng với âm thanh xèo xèo trong nhà bếp, rất là náo nhiệt.
Cửa của một căn nhà khác cũng khép hờ, lại cực kỳ an tĩnh.
Ra khỏi thang máy, Lục Cảnh kéo Lương Thần lại hỏi: “Khoai Môn bên kia cũng không vội? Có muốn qua nhà nội anh ngồi một lúc không?”
Lương Thần thoáng nhìn vào trong thăm dò, ánh đèn trong phòng mỏng manh, có tiếng TV rất nhỏ, “Nội của anh đang ở nhà à?”
“Ừ.” Lục Cảnh nói, “Hàng ngày vào giờ này ông bà đều ở nhà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy lần sau đi.” Ngón tay Lương Thần chà xát lên sợi dây xích nơi vạt áo, lành lạnh. Hôm nay vì để thuận tiện, cô mặc một cái áo hoodie có hình đầu hổ cùng với áo khoác ánh kim, tóc vẫn còn nhuộm màu vàng bạch kim của lần biểu diễn trước, bộ dạng như thế này hẳn không thể làm cho người già thích được, “Em mang chút quà gì đó.”
“Chỗ nào yêu cầu em mang quà, ông bà anh nên tặng quà gặp mặt cho em.” Tuy miệng nói vậy nhưng Lục Cảnh vẫn dẫn Lương Thần đi về hướng nhà Tôn Bân Úc, “Lần sau anh sẽ nói trước với ông bà, bà anh nấu ăn rất ngon, sẽ đãi em cả bàn toàn đồ ăn ngon.”
Nói xong, hai người liền vào nhà Tôn Bân Úc.
Mã Sơn Sơn ngồi ở phòng khách, thấy Lục Cảnh, nhàn nhạt cười, nhạt đến nỗi làm người ta không phân biệt được cô có đang cười hay không.
Đinh Gia Vận bưng một mâm đồ ăn từ trong nhà bếp bước ra, nhìn thấy hai người tay trong tay, cũng cười một chút, nhưng lại không nói gì, đặt mâm xuống rồi lại chui vào bếp.
Chỉ có Tiểu Quan, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lương Thần.
“Nhìn ngốc nghếch gì vậy?” Lương Thần đi đến trước mặt anh, vươn năm ngón tay lắc lắc trước đôi mắt kinh hoảng của anh, “Hoàn hồn đi đại ca!”
Tiểu Quan phát hiện ánh mắt Lục Cảnh quét lại đây, mất tự nhiên mà quay đầu đi, “Vậy thì sao, vừa nãy Khoai Môn nói với anh bạn trai em sẽ đến, anh còn tưởng nói giỡn.”
Anh lại trộm nhìn về phía nhà bếp, người bên trong bận túi bụi, không có gì khác thường.
Không biết lát nữa Lão Đinh có ngại không nữa……
“Anh ấy là Lục Cảnh.” Lương Thần nói, “Đàn em của em.”
Nghe thấy hai chữ “Đàn em”, Lục Cảnh nhéo lòng bàn tay Lương Thần một chút, lúc này mới vươn tay với Tiểu Quan nói: “Xin chào, tôi là bạn trai của Thần Thần.”
“Xin chào xin chào.” Tiểu Quan vội vươn tay, “Tôi là Quan Sơn, gọi tôi Tiểu Quan là được, là đồng nghiệp của Khoai Môn ở nhà hát.”
“Đàn em à.” Mã Sơn Sơn nói, “Tôi đây cũng là đàn chị của cậu đấy.”
“À, chào đàn chị.” Lục Cảnh nhìn về phía Mã Sơn Sơn, “Nghe danh đã lâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng bếp, cuối cùng một nồi sườn heo chua ngọt đã xong, Tôn Bân Úc tự vỗ tay, vừa lòng nói: “Hôm nay các người có lộc ăn, đây chính là món tủ của tôi đấy.”
Hai người bưng chén ra, kêu người trong phòng khách lại ngồi vào bàn.
Trên bàn món ăn tràn đầy, màu sắc lẫn hương vị đều có đủ, Tiểu Quan liền nhào lên chộp lấy một cái xương sườn bắt đầu gặm.
Đinh Gia Vận nhìn chằm chằm bàn đồ ăn, sờ sờ cằm.
“Sườn heo chua ngọt này thiếu mè trắng, trước sau không đủ hương, Khoai Môn, cậu đi xuống lầu mua một ít đi.”
Tôn Bân Úc bất đắc dĩ đứng lên, mặc áo khoác vào, vừa đi vừa nói thầm: “Dòng cái thứ sao Xử Nữ đáng chết, đáng bị độc thân suốt đời!”
Anh đi ra cửa, run lập cập chờ thang máy, đột nhiên nhớ tới cái gì, tự cười hắc hắc, lại quay đầu trở về, gõ gõ cửa nhà bà Lục Cảnh.
Cửa không đóng, ông bà ở bên trong nhẹ nhàng lên tiếng, anh liền đi vào.
Bà nội Lục đang ở trong phòng khách lột quýt, ông nội Lục nửa nằm trên sô pha đọc sách.
“Bà nội, có mè trắng không?” Tôn Bân Úc nói, “Cho con mượn một ít.”
“Hình như còn thừa một chút.” Bà nội Lục lập tức đứng dậy đi về phía nhà bếp, “Hôm nay con lại mời khách à? Tiểu Cảnh cũng chạy qua nhà con xem náo nhiệt, cả ngày vẫn chưa quay về.”
Tôn Bân Úc vui tươi hớn hở mà nói: “Đúng vậy, hôm nay mời bạn bè đến tụ tập.”
Anh nhìn bóng lưng của bà nội Lục, lại nói: “Cháu dâu của bà nội cũng ở nhà con ăn cơm đó.”
“Cháu dâu của bà nội.” Tôn Bân Úc nói, “Chính là cháu dâu của bà nội đang ăn cơm ở nhà con.”
“Ai da con đừng gạt nội nha!” bà nội Lục bắt lấy cánh tay Tôn Bân Úc, hai mắt tỏa sáng, “Thật không?”
“Thật.” Tôn Bân Úc nói, “Lục Cảnh không nói cho ông bà sao?”
“Nó nói nó có bạn gái, bà còn tưởng rằng nó nói giỡn.” Bà nội Lục tìm được một bao mè trắng, đưa cho Tôn Bân Úc, “Ai da, thằng nhỏ này cuối cùng cũng thông suốt rồi, mấy năm trước làm bà lo chết, người ta vào đại học ai mà không có bạn gái, nó thì giỏi rồi, cả ngày chỉ biết chơi game, ai da……”
Tôn Bân Úc nói cảm ơn, cười ha ha đi ra ngoài.
Về đến nhà, một bàn người vẫn đang đợi anh.
Đinh Gia Vận từ trong tay anh lấy mè trắng, rải lên trên sườn heo chua ngọt, cũng hỏi: “Sao đi nhanh vậy?”
“Hắc hắc.” Tôn Bân Úc nói, “Bởi vì tôi có thể bay.”
Trên bàn cơm chỉ có Lục Cảnh nhìn anh một cái, cười mỉa mai.
Tôn Bân Úc thấy cậu như vậy, cũng không nói lời nào, cười hì hì ngồi xuống ăn cơm.
Lương Thần ngồi bên cạnh Lục Cảnh, chỉ trong chốc lát, đồ ăn trong chén chất đống như một cái núi nhỏ.
“Nhiều vậy em ăn không hết đâu.” Lương Thần dùng khuỷu tay chọc Lục Cảnh, thấp giọng nói thầm.
Tôn Bân Úc bên cạnh nghe được toàn bộ, trợn mắt, lại trộm nhìn Đinh Gia Vận.
Sắc mặt anh ấy vẫn như bình thường.
Tôn Bân Úc ban đầu còn do dự không biết có nên gọi Đinh Gia Vận đến không, tất cả là vì sợ anh ngại, nhưng giờ thì tốt rồi, tố chất tâm lý người ta thật mạnh mẽ.
“Ai Lão Đinh, mở rượu nha.” Tôn Bân Úc chỉ chỉ rượu trắng trên bàn, “Đồ quý của tôi, hôm nay mấy người coi như được lợi rồi.”
Đinh Gia Vận nghe vậy liền mở rượu, đứng lên rót rượu cho từng người trên bàn.
Khi đến phiên Lục Cảnh, anh đột nhiên dừng lại, hỏi: “Cậu uống rượu được không?”
Ngón tay Lục Cảnh hơi cong lại, đẩy ly rượu về phía trước, “Cảm ơn.”
Sắc mặt Đinh Gia Vận không thay đổi, rót đầy ly cho Lục Cảnh.
Lục Cảnh nhìn ly rượu, không nói gì mà liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, “Nếu hôm nay anh uống nhiều, em sẽ quản anh chứ?”
“Để xem anh uống bao nhiêu.” Lương Thần không để bụng, nhấp một ngụm, nhe răng trợn mắt, “Rượu mạnh thật.”
Lục Cảnh ừ một tiếng, nâng ly lên một hơi uống cạn, có hơi giống uống nước lọc.
Sau đó, cậu nhìn Đinh Gia Vận, trong mắt mang ý tứ “Tới phiên anh”.
Mã Sơn Sơn và Tiểu Quan là người ngoài cuộc, tuy rằng không tham dự, nhưng ít nhiều có thể cảm giác được không khí quái dị.
Giữa đàn ông với nhau sẽ luôn tranh cao thấp những việc nhỏ nhặt như vậy.
Đinh Gia Vận khẽ cười một tiếng, rót một ly.
Tôn Bân Úc lúc này mới cảm thấy đau đầu, anh còn tưởng rằng Đinh Gia Vận bình tĩnh như vậy, hóa ra trong lòng lúc này cũng bắt đầu so đo.
“Ai! Hôm nay là lần đầu gặp mặt bạn trai của Cam, mọi người ở đây cùng nhau cạn ly nào!"
Anh nâng ly rượu lên, những người khác cũng tự nhiên đón ý hùa theo.
Trong bữa tiệc, Lương Thần thấp giọng hỏi Lục Cảnh: “Anh có thể uống bao nhiêu?!"
Lục Cảnh nói bên tai cô: “Yên tâm, anh có chừng mực.”
Một màn này lọt vào mắt của Đinh Gia Vận, đặc biệt chói mắt.
Anh dùng ngón tay gõ gõ vào cái ly rỗng, đề nghị chơi trò chơi, không ngờ Tôn Bân Úc là người đầu tiên đứng ra phản đối.
“Đừng! Ngàn vạn lần đừng!” Tôn Bân Úc nói, “Đừng ở trước mặt Lục Cảnh đề nghị chơi trò chơi, chỉ cần trò nào có hắn, bất kể là trò gì hắn cũng thành trùm trường.”
“Không sao đâu.” Đinh Gia Vận nói, “Dám chơi không?”
Lục Cảnh lắc đầu, “Nhưng mà tốt nhất đừng để tôi học được.”
Cậu nghiêng đầu nhìn Lương Thần, câu khóe miệng cười, “Tôi sợ về sau sẽ không ai dám cùng tôi uống rượu.”
Lương Thần nhéo nhéo cánh tay cậu, thấp giọng nói: “Chỉ số thông minh cao thì ghê gớm lắm à?”
“Quả thật là ghê gớm.” Lục Cảnh nói, “Ít nhất cấp 4 chỉ cần một lần là qua."
Lương Thần: “…… Uống! Khoai Môn, các người chuốc anh ấy chết cho em!”
“Ha ha ha ha tuân mệnh!” Tôn Bân Úc nói, “Nhóc con, hôm nay cậu chạy không thoát đâu!”
Sau hai ba câu, không khí quái dị trên bàn kia cũng bị đè xuống, lúc này, chuông cửa bỗng vang lên.
Tôn Bân Úc chạy tới mở cửa, nhìn thấy bà nội Lục và ông nội Lục đứng ở cửa.
“À, bà tới mượn chút gạo.” bà nội Lục vừa nói vừa hướng về bên trong nhìn xung quanh.
Tôn Bân Úc để cho hai người vào, lại nhìn thoáng qua ông nội Lục.
Bà nội Lục hiểu ý, nói: “Bà không khiêng nổi."
Tôn Bân Úc:???
“Bà nội Lục, bà đây là tính lấy toàn bộ gạo ở nhà con mang đi sao?”
Bà nội Lục gượng cười hai tiếng, “Ông già, mau đi mượn chút gạo đi, buổi tối còn nấu cháo nữa.”
Tôn Bân Úc hừ hừ hai tiếng, dẫn ông nội Lục đi lấy gạo, nghĩ thầm: Quả nhiên là người một nhà.
Bà nội Lục yên tĩnh đứng ở hành lang nhìn người ở phòng khách, trong chốc lát, Lục Cảnh quay lại nhìn, gọi một tiếng bà nội.
Người con gái bên cạnh Lục Cảnh kia cũng lập tức quay đầu lại, trong mắt chợt lóe lên tia kinh ngạc, sau đó lập tức đứng lên sửa sang lại tóc một chút, có chút trúc trắc.
Lục Cảnh còn nắm tay cô gái kia, “Bà nội, sao bà ở đây?”
Bà nội Lục hướng tới cái bàn đầy người, cười nói: “Các con cứ ăn tự nhiên đi, bà qua đây mượn chút đồ thôi, ăn đi, các con ăn đi”
Lúc này, ông nội Lục cầm một chén gạo đi ra.
Ánh mắt bà nội Lục vẫn còn dừng lại trên người cô gái bên cạnh đứa cháu nhà mình, “A…… Gạo này lớn lên cũng thật xinh nha”
Ông nội Lục:???
Ông theo ánh mắt của bà nội Lục nhìn qua, lập tức ngơ ngẩn, “Gạo này, cũng thật đẹp à……”
Tôn Bân Úc:???
Anh sao lại không biết gạo nhà mình có thể đa dạng như vậy chứ?
Nhìn thấy Lục Cảnh và Lương Thần có vẻ sắp đi qua, bà nội Lục lập tức kéo ông nội Lục ra ngoài, “Các con ăn đi, ăn đi, đừng quan tâm bọn ta, các con ăn vui vẻ, nếu mà không đủ thì nhà bà còn có đồ ăn, vịt tương hầm giò đều có!”
Cậu ngồi lại chỗ cũ, cầm đũa gắp đồ ăn cho Lương Thần.
Lương Thần có chút bất an, “Chúng ta có nên đi qua không anh?”
“Không vội.” Lục Cảnh nói, “Em để cho ông bà có chút thời gian chuẩn bị.”
“Chuẩn bị cái gì?”
“Lễ ra mắt.”
Đột nhiên, ly rượu của Đinh Gia Vận rơi xuống đất, anh bực bội khom lưng nhặt cái ly, khi ngồi thẳng dậy thì sắc mặt không tốt lắm.
Rượu trong chai còn hơn một nửa, anh tự rót cho mình một ly rồi uống, trên mặt đã vương mùi rượu.
“Uống nào, sao mọi người lại bất động vậy?” Đinh Gia Vận nói, “Tiểu Quan, cậu cũng rót đầy đi.”
Tiểu Quan đáp lời hai tiếng, rót rượu, lại hướng mắt về Tôn Bân Úc ra hiệu.
Mã Sơn Sơn chẳng hiểu sao lại cười một chút, nâng ly nói: “Tôi uống với anh.”
Sau một vòng rượu, trên mặt Lục Cảnh cũng bắt đầu nóng lên.
Lúc nghỉ mệt, cậu hơi nghiêng đầu, dựa vào vai Lương Thần, hơi thở vương vấn trên cổ Lương Thần.
Ngứa, nóng rát.
Lương Thần đẩy đẩy cậu, cậu lại duỗi tay ôm eo Lương Thần.
Không biết có phải hay không sau khi uống rượu lòng bàn tay trở nên nóng hơn, cách cái áo hoodie thật dày, Lương Thần vẫn như cũ cảm thấy nóng đến nỗi mặt đỏ tai hồng, rõ ràng chỉ là ôm eo mà cô lại cảm giác giống như đang làm chuyện xấu hổ giữa ban ngày ban mặt.
May mắn lúc này di động của cô vang lên, bằng không tâm tư cô không biết muốn bay tới đâu nữa.
Là Mã Minh Huy gọi tới, Lương Thần đi ra ban công phòng khách nhận điện thoại.
“Alô, đạo diễn Mã, sao vậy?”
Giọng Mã Minh Huy mang theo chút nóng nảy: “Tôi vừa mới nghe ca khúc cô gửi, là Mã Sơn Sơn cải biên đúng không?”
“Ca khúc cải biên rất tốt, chỉ là cô……” Mã Minh Huy đang nói thì dừng.
Lương Thần nghe thấy sốt ruột, “Làm sao vậy? Là tôi hát không tốt sao?”
“Cũng không phải không tốt, chính là…… Tôi có cảm giác cô chưa thể hiện được hết tinh túy của bài hát này. "Vũ Điệu Của Nữ Thần" rất thú vị, nó là sự sắp xếp để tạo thành sự hài hòa âm dương, đoạn dạo đầu phải gợi cảm để làm nổi bật chất "dương" của bài hát, tôi lại thấy ngoài phần giọng nữ cao không tồi thì những chỗ khác không thể hiện ra được sự gợi cảm."
Lương Thần thở dài: “Đạo diễn Mã, ông có ý kiến gì không?”
“Tôi còn có thể có ý kiến gì không hả?” Mã Minh Huy nói, “Gợi cảm chính là thứ có trong xương tủy phụ nữ các cô, người khác không thể dạy được.”
Lương Thần nghe ra ý tứ của Mã Minh Huy, hỏi: “Chính là…… Tôi chưa từng đi trên con đường này, tôi thật không biết thể hiện sự gợi cảm trên sân khấu như thế nào cả.”
“Gợi cảm không cần cô thể hiện ra ngoài.” Mã Minh Huy nói: “Gợi cảm là cái gì? Là hormone nữ tính, là thứ trời cho, là bản năng của con người! Không, là bản năng của tất cả các sinh vật, là khiêu khích trêu ghẹo tự có, cô hiểu không?”
Lương Thần ngượng ngùng nói: “Tôi…… Đại khái hiểu rồi.”
“Ừ ừ.” Mã Minh Huy nói, “Vẫn còn thời gian, cô suy xét một chút kiến nghị của tôi, hy vọng kỳ này cô có thể giành được hạng nhất.”
“Vâng, cảm ơn đạo diễn Mã.”
Cúp điện thoại, trong đầu Lương Thần vẫn còn quanh quẩn lời Mã Minh Huy nói.
Gợi cảm? Thứ này hình như trước nay chưa từng gắn liền với cô.
Quay lại phòng ăn, cô phát hiện không có Lục Cảnh, Tôn Bân Úc nói cậu bị đổ rượu nên đang đi rửa tay.
Tâm trí Lương Thần đều bị lời Mã Minh Huy nói kéo đi mất rồi, cũng không còn tâm trạng ăn cơm nên muốn đi vào bếp lấy một chén canh.
Khi bước qua buồng vệ sinh, cô thấy Lục Cảnh đang cúi đầu rửa tay.
Dòng nước róc rách chảy trên ngón tay cậu, trắng trẻo, khớp xương cân đối chắc khỏe chạm vào gân cổ tay. Tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay với cơ bắp rắn chắc, lại không thô to mà ẩn hiện sức lực.
Cậu đứng trước bồn rửa, chân hơi cong, ngay cả chiếc quần cũng không che lấp được đôi chân thẳng.
Người đàn ông sau khi uống rượu, ánh mắt không hề ôn hòa giống ngày thường mà mang theo sự công kích.
Nhưng Lương Thần thích sự công kích này, cô bất tri bất giác nhìn đến ngây người.
Lúc này, trong đầu cô tất cả đều là lời Mã Minh Huy nói, lặp đi lặp lại.
Giống như bị một thế lực nào đó mê hoặc, Lương Thần lặng yên không một tiếng động mà bước vào, ôm lấy Lục Cảnh từ phía sau.