Trở lại Đào Hoa thôn chẳng qua mới giờ tỵ canh ba.

Các thôn dân biết được Lại Tam đã bị đày đi biên cương làm khổ dịch năm năm thì là vừa cao hứng lại thở dài.

Cao hứng chính là tai họa này cuối cùng cũng có ác báo, thở dài chính là đứa nhỏ lúc trước bọn họ tiết kiệm khẩu phần lương thực nuôi lớn vậy mà biến thành như vậy, cuối cùng còn rơi vào kết cục này.

Chẳng qua, cuối cùng vẫn là cao hứng nhiều hơn thở dài, nhà nhà đều cầm lòng không đậu, nói đến chuyện đêm qua Tống Tân Đồng bắt được ác tặc, chẳng qua thật là càng nói càng thái quá.

Chẳng qua mấy cái này Tống Tân Đồng đều vẫn chưa biết, nàng vừa về nhà liền bắt đầu chế biến thức ăn buổi trưa bán.

“Tân Đồng, Lại Tam Thực sự bị đày đi biên cương làm khổ dịch?” Vương quả phụ kích động hỏi.

“Ân, khấm sai đại nhân trước tiên truyền tin cho huyện nha, sau đó trực tiếp phái người đưa bọn hắn cùng mấy tội phạm còn lại đưa đến Lĩnh Nam thành cùng nhau giải đến biên cương.” Tống Tân Đồng trả lời.

“Vậy thật sự là quá tốt.” Thu bà bà cũng lớn tiếng nói, “Mấy năm này đã gây tai họa không ít nhà, tốt nhất đừng có về!”

“Cũng phải.” Vương quả phụ nhưng rất cao hứng, vốn là trước cửa quả phụ nhiều thị phi, gã Lại Tam kia còn thường xuyên đi qua cửa nhà bà, lại luôn cao giọng ngôn ngữ đùa cợt, vì thế bà chịu không ít khổ, nhưng lại giận mà không dám nói gì.

Trái lại Tống Tân Đồng không có cao hứng giống các bà, chỉ cảm thấy bớt đi một tai họa, bớt chút lo ngại gian nan cùng khổ cực.

Lúc này Tạ thẩm nâng tôm từ bên ngoài về, vừa vào phòng bếp liền nói: “Trong thôn có mấy bà nương miệng thật tiện, lại bắt đầu nói hươu nói vượn.”

Lời vừa dứt thì liền nhìn thấy Tống Tân Đồng đang chà rửa tôm, “Tân Đồng đã về à?”

Tống Tân Đồng thoáng nhìn nét lúng túng trên mặt Tạ thẩm: “Thế nào, thẩm, bên ngoài nói cái gì?”

“Không có chuyện gì.” Tạ thẩm vuốt vuốt tóc, tính toán tránh cái đề tài này, “Bọn họ lại đưa tới năm trăm cân, cái này đã đủ cho chúng ta chà rửa một hồi rồi.”

Thấy bà không nói, Tống Tân Đồng cũng không tiện gò ép nữa, đứng lên nói: “Ta đi tính tiền cho bọn họ.”

Chờ Tống Tân Đồng đi ra ngoài xong, Thu bà bà trừng mắt liếc Tạ thẩm một cái: “Đôi mắt này của ngươi có để không sao? Miệng thì biết nói mà cũng không biết nhìn một chút.”

Vẻ mặt Tạ thẩm đau khổ, vỗ xuống cái miệng rộng này của mình, “Nương, ta không nhìn thấy Tân Đồng về a.”

“Tân Đồng là vòng từ ngoài phòng bếp vào đây.” Vương quả phụ nhỏ giọng nói: “Tạ tẩu tử, chúng ta mới cọ rửa chưa đến một nghìn cân, còn lại có thể làm xong sao?”

Tạ thẩm cũng rất lo lắng, “Bên ngoài còn đang không ngừng đưa tôm tới đây chứ, chờ chút nữa ta hỏi Tân Đồng đi?”

“Ý Tân Đồng là buổi trưa vẫn đi bán thức ăn, thuận tiện nói với mọi người một tiếng là buổi tối hôm nay cùng ngày mai không đi, từ nay trở đi lại đi.” Thu bà bà nói, “Ngươi nhanh đi cắt bỏ đuôi mấy con ốc nước ngọt ấy đi, cũng đừng tới làm cái này.”

“Ai~.” Tạ thẩm tuy lập tức sắp làm bà bà (Mẹ chồng) rồi, nhưng chống lại bà bà nhà mình vẫn là chột dạ.

Tống Tân Đồng phân chia đem tiền đưa người đem tôm hùm tới, “Các ngươi đếm một chút, nhìn xem số có đúng không.”

Có người đếm đếm, “Đúng.”

Mặc dù chỉ một văn năm cân, nhưng trong sông với trong rừng đất ẩm nhiều a, buổi tối chỉ cần thả mấy lồng sắt, ngày hôm đi lấy có thể lấy một hai trăm cân, không cần tiêu hao mấy công sức là có thể kiếm ba bốn mươi văn, đáy lòng bọn họ vẫn rất là cao hứng.

Những người này cầm tiền xong cũng không đi mà là ngồi trên một băng ghế dài, tò mò hỏi: “Buổi tối hôm qua làm sao ngươi bắt được mấy tên trộm kia?”

“Không phải ta bắt được, là Tạ đại thúc bọn họ bắt được.” Tống Tân Đồng nói.

“Ngươi đừng khiêm tốn a, ta nghe các nàng nói mấy kẻ trộm ấy đi vào phòng các ngươi, ngươi ngay cả áo ngoài đều chưa mặc liền cầm gậy gộc đuổi mấy tên trộm ấy, thật lợi hại.”

Sắc mặt Tống Tân Đồng trầm trầm, ngữ khí Tạ thẩm vừa nãy cực kỳ không tốt, kỳ thực chính là muốn nói cái này đi.”

“Cô nương trong thôn chúng ta cũng không có người to gan như Tân Đồng ngươi vậy, còn dám liều mạng cùng kẻ trộm, lá gan thật đúng là quá lớn.”

Tống Tân Đồng nhíu mày, nhìn mấy phụ nhân này, “Mấy vị thẩm thẩm, nếu không có chuyện gì ta liền vào bận việc bên trong.”

“Ai, ngươi cùng chúng ta nói chuyện đêm qua làm sao một chút a? Bọn chúng vào phòng có gì để trộm chứ?”

Tống Tân Đồng lạnh lùng quét phụ nhân tướng mạo xem như cũng khá, không khỏi cười lạnh, “Có cái gì tốt mà nói? Ta nghe nói mấy hôm trước Lại Tam kia lân la vào nhà ngươi đi, hơn nửa ngày mới cười hì hì đi ra, có phải vụng trộm được vậy gì tốt trong nhà ngươi đi?”

Lời này vừa nói ra, những người còn lại đều nhìn về phía phụ nhân này, đáy mắt cùng lộ ra ánh nhìn hoài nghi.

Phụ nhân kia vội lắc đầu giải thích, “Ngươi chớ có nói hươu nói vượn, Lại Tam kia vào phòng ta lúc nào?”

“Không có sao? Nhưng các ngươi ở trong phòng hơn nửa ngày đâu?” Tống Tân Đồng tiếp tục nói.

Mấy người còn lại cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh, sau đó ánh mắt sáng quắc quét tới quét lui trên người phụ nhân kia.

“Ngươi chớ có nói hươu nói vượn phá hoại thanh danh lão nương, có tin ta quất ngươi hay không?” Phụ nhân tức đến giậm chân, bắt đầu mắng to lên, “Tuổi còn nhỏ không học, học người nói thị phi.”

Tống Tân Đồng hừ lạnh một câu, “Xem niên kỷ của ngươi cũng một xấp dày, thế nào cũng không học cho giỏi, cả ngày nói thị phi về ta, hại thanh danh của ta, ngươi đúng thật là rất có bản lĩnh.”

Sắc mặt phụ nhân lập tức trướng đến đỏ bừng, thanh sắc lệ nhiễm phản bác, “Lại Tam vốn là tới nhà ngươi trộm đồ, cái này còn không cho người khác nói?”

Tống Tân Đồng cười cười, “Bọn chúng ngay cả cửa viện nhà ta cũng chưa vào liền bị phát hiện, nhưng Lại Tam thật sự vào cửa phòng ngươi hơn nửa ngày.”

“Ngươi…” Mặt phụ nhân đều biến xanh rồi.

“Ta cái gì mà ta, ta ngồi ngay đứng thẳng*, các ngươi nói lung tung ta cũng không sợ, chẳng qua ta không phải người rộng lượng gì, nếu như lại để ta nghe thấy các ngươi ở trong thôn nói hươu nói vượn, vậy thật xin lỗi, sau này cũng không cần các ngươi đem tôm cùng ốc nước ngọt qua đây nữa, tuy ta thiện tâm nhưng cũng không phải tùy ý để các ngươi bắt nạt.” Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn phụ nhân kia trên mặt mảng xanh mảng trắng, thản nhiên nói: “Trước khi thêu dệt vu tội người khác, phải xem trên người mình có sạch sẽ hay không đã.”

[*Cái câu này gốc không phải vậy nhưng nó lằng nhằng quá nên mình chuyển sang một câu gần nghĩa vậy cho gọn nha.]

Sau đó lại khom người nói với mấy phụ nhân á khẩu không nói được gì: “Mấy vị thẩm thẩm, chúng ta đều là thôn dân của Đào Hoa thôn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, tuy trong thôn có nhiều lời đồn đại không tốt về ta, nhưng cụ thể là chuyện gì xảy ra trong lòng mọi người đều rõ ràng, các ngươi cũng xem hiện tại ta làm một chút sinh ý, nói không chừng sau này còn có thể kiêu ngạo, đến lúc đó khẳng định không thể không nhờ các thẩm các thúc giúp đỡ, cho nên còn nhờ các tẩu tử phân biệt thị phi, đừng trúng gian kế ác nhân.”

Tát một bạt tai lại cho một quả táo ngọt, đại đa số thôn dân nhìn trúng tiền tài lợi ích tự nhiên phi thường cam tâm tình nguyện tiếp thu, “Tân Đồng ngươi nói đúng, chúng ta cũng là nghe người khác nói mê sảng, chúng ta không tin, nếu không cũng sẽ không tự mình đi tìm chứng cứ.”

Nói được thật là dễ nghe.

Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn phụ nhân rất biết nói chuyện này, “Thẩm thật là một người hiểu chuyện.”

Phụ nhân cười đáp lời, “Cái này vốn là một chút hiểu lầm chúng ta đều có mắt nhìn đâu.”

Tống Tân Đồng gật đầu cười, “Vậy các thẩm đi về trước đi, đừng ở cùng ta làm lỡ dỡ thời gian, thời gian còn sớm, còn có thể bắt thêm chút tôm qua đây.”

“Đúng đúng đúng, chính sự quan trọng, vậy chúng ta liền đi về trước.” Mấy phụ nhân vội vã ôm thùng nước của mình đi rất nhanh, rất sợ đi chậm thì bắt không được tôm.”

“Tỷ, các nàng đều là người xấu.” Tiểu Bảo ôm tiểu hắc đi tới, thở phì phì nói.

Tống Tân Đồng nhìn cậu một cái, đem tiểu hắc trong lòng cậu ra thả trên mặt đất, “Nói với đệ bao nhiêu lần rồi, rất bẩn, vạn nhất có bệnh thì làm sao bây giờ?”

Chỗ này cũng không có vắc xin phòng chó dại, bị cắn nhiễm bệnh rồi thì khóc cũng không có chỗ để khóc.

Tiểu Bảo tha thiết mong chờ nhìn nàng, lại cường điệu nói thêm lần nữa: “Tỷ, những người đó đều là người xấu, đánh bọn họ.”

“Quân tử động khẩu không động thủ, có biết không?” Tống Tân Đồng nói.

“Nhưng đệ là tiểu hài, vẫn không phải quân tử, tỷ cũng không phải quân tử.”

Khóe mắt Tống Tân Đồng co rút, kéo Tiểu Bảo vào nhà chính, “Vậy cũng không thể động thủ, không thể cùng làm ầm ĩ, náo cùng mấy người các nàng, lợi dụng lợi ích buộc chặt các nàng, đệ xem tỷ uy hiếp các nàng một chút, các nàng liền không dám nói tiếp nữa.”

Tiểu Bảo nghĩ nghĩ, “Đệ hiểu, chúng ta đánh tiểu mập mạp của Vạn gia kia, sau đó đem đường cho hắn, hắn sẽ không về nhà cáo trạng.”

“…” Khóe miệng Tống Tân Đồng co rút, hình như có thể hiểu như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play