Ngày hôm sau.

Giang Minh Chiêu tới cửa, đưa không ít thuốc bổ tới cửa, “Vân Khai ngươi đây vừa bệnh nhưng làm cho đệ muội sợ hãi.”

“Đa tạ ngươi hỗ trợ.” Bị bệnh một hồi, Lục Vân Khai cả người thon gầy không ít, một bộ bạch y ngồi trên ghế, đơn bạc mà mệt mỏi rã rời.

“Nghe nói nội dung lần thi Hội này nhiều mà phức tạp hơn so với năm rồi, ngươi có mấy phần nắm chắc?” Giang Minh Chiêu hỏi.

“Sáu bảy phần.” Lục Vân Khai xoa xoa mi tâm.

“Có cần đại ca ta bọn họ xem giúp ngươi không?”

“Không cần, lười xem.” Lục Vân Khai uống một ngụm nước, “Đợi đến tháng ba yết bảng rồi, liền biết được.”

Nhìn bộ dáng lão thần khắp nơi, Giang Minh Chiêu biết được Lục Vân Khai phỏng chừng có ít nhất tám chín phần nắm chắc, như thế, hắn cũng không nói cái gì nữa, “Sau thi Hội chính là thi Đình, đến lúc đó ngươi lại cố lên, kiếm cái trạng nguyên về.”

“Đa tạ.” Lục Vân Khai chắp tay.

“Thi Hội vừa qua, liền là các loại yến hội, bây giờ ngươi xem như đã lên thuyền thái tử, mấy yến hội đó có thể trốn thì trốn, để tránh vào mắt người có tâm.” Giang Minh Chiêu biết tuy bạn tốt tâm tư thâm trầm, nhưng lại không thích kiểu yến hội biết người này, thà rằng ở nhà trông con cũng không muốn ra uống rượu yến hội.

Lục Vân Khai cầm thiếp mời bên cạnh lên, “Không còn kịp rồi.”

Giang Minh Chiêu nhìn một xấp thiếp mời thật dày kia, “Thế chọn một ít đi cũng được.”

Lục Vân Khai ừ một tiếng, “Hai ngày trước mượn bệnh từ chối mấy trận, sau vẫn là phải đi.” Dừng một chút, “Hoặc là ta đưa thiệp mời mọi người một hồi, sau này thì đều không đi.”

“Này… cũng vẫn có thể xem là một ý kiến hay.” Giang Minh Chiêu bật cười trêu ghẹo nói: “Tốt nhất là tửu lầu của đệ muội đãi khách, cũng có thể kiếm một chút bạc.”

“Có đạo lý.” Tiện tay ném thiệp sang bên cạnh, sau đó hỏi: “Đến kinh thành lúc nào?”

“Hôm 15 kia, vừa lúc bắt kịp tửu lầu đệ muội khai trương, tửu lầu làm ăn rất tốt, nhiều người còn không có chỗ xếp hàng.” Giang Minh Chiêu uống một ngụm trà, lại nói: “Chỉ là ta nghe nói tửu lầu là Vệ công tử tìm giúp, bây giờ tuổi tác kim thượng đã lớn, thế cục trong triều đã là cuộn trào mãnh liệt, ngươi vẫn là cẩn thận mới tốt.”

“Từ lúc ngươi dẫn hắn đến Đào Hoa thôn, chúng ta đã vào cái cục này rồi, dù cho không chịu tiếp nhận chỗ tốt của Vệ công tử, chúng ta còn có đường lui đáng nói?” Lục Vân Khai thần sắc nhàn nhạt nhấp một ngụm trà.

Giang Minh Chiêu giật mình một chút, giây lát sau than thở: “Là lỗi của ta.”

Lục Vân Khai nhìn hắn một cái: “Không liên quan đến ngươi.”

Trầm mặc khoảnh khắc, lại hỏi: “Giang gia thế nhưng một lòng?”

Giang Minh Chiêu và Vệ công tử quen biết, nghĩ đến hẳn là một phe thái tử này, chỉ là Giang gia còn có mấy phòng người, cũng có người làm quan trong triều, hơn nữa dơ bẩn trong đại gia tộc còn muốn phức tạp hơn so với bách tính phổ thông bọn họ nghĩ nhiều lắm, cho nên ở đây, Lục Vân Khai phải cẩn thận.

Giang Minh Chiêu hiểu ý, “Có phúc cùng hưởng.”

Lục Vân Khai nhếc nhếch môi, không nói gì nữa.

Triều đình phong vân biến hóa, loại học sinh còn chưa nhập môn như hắn đây vẫn là đừng nói nhiều mới tốt, thuận theo tự nhiên, người khôn giữ mình.

“Còn chưa chúc mừng ngươi được thiên kim.” Lục Vân Khai biết thê tử đã làm chủ tặng đồ, nhưng trên miệng vẫn là muốn nói cảm ơn.

Nói đến nữ nhi sinh ra vào tháng giêng, trên mặt Giang Minh Chiêu không kìm được tràn ra ý cười: “Một nắm rất nhỏ, đặc biệt ngoan, vốn là muốn mang đến cho ngươi xem một chút, nhưng quá nhỏ.”

“Cho ta xem làm cái gì?” Lục Vân Khai không hiểu.

“Cùng Noãn Noãn nhà ngươi nhiều lần.”

“Noãn Noãn nhà ta tất nhiên là tốt nhất.” Lục Vân Khai không chút suy nghĩ nói.

“Thế thì không nhất định, mắt khuê nữ ta còn lớn hơn so với Noãn Noãn.”

“Vậy cũng không hiếm lạ, vẫn là Noãn Noãn nhà ta là tốt nhất.”

Giang Minh Chiêu thật muốn đánh người, “Ngươi thấy được sẽ biết.”

Lại qua mấy ngày, Lục Vân Khai triệt để khỏi hẳn phong hàn rồi, hắn liền phát thiệp cho toàn bộ những người đã phát thiệp mời hắn, mặc kệ quen hay không quen, đều viết, phát xong một lần, miễn cho sau đó lại tới tìm hắn.

Ngày 25 tháng 2 này, trong nhã sảnh đặc biệt lớn lầu 3 tửu lầu Đồng Ký tới không ít học sinh với khách, bốn năm bàn đều bày đầy.

Sắc mặt Lục Vân Khai tái nhợt như trước, thân hình gầy gò chứng minh hắn đích thực là vừa khỏi phong hàn, hắn chắp tay về phía mọi người nói: “Thi Hội vừa ra liền nhiễm phong hàn, thẳng đến hai ngày này mới khỏi hẳn, vài ngày trước không thể tham gia yến hội của các vị huynh đài, tại hạ rất là áy náy, hôm nay đây lại mở tiệc riêng, mời mọi người đến đây một chữ. Chỉ là vì mới tới kinh thành, trên không có căn cơ, chỉ có thể tìm một chỗ tửu lầu mở tiệc chiêu đãi các vị, còn xin rộng lượng.”

Mọi người đều biết Lục Vân Khai và gia quyến ở trong một tiểu viện, chỗ đó vàng thau lẫn lộn, nhiều là người thường cư trú, suy đoán hắn cũng không có bối cảnh, chỉ là vì tài học văn hoa, lúc này mới đều hạ thiếp mời muốn kết giao với Lục Vân Khai.

Trước đó thấy hắn cự tuyệt, còn tưởng rằng hắn cao ngạo, trong lòng còn có không vui, nhưng hiện tại lại thấy sắc mặt hắn tái nhợt, đích thực là bộ dáng bệnh nặng mới khỏi, chút không vui ở đáy lòng kia cũng liền không có.

“Lục huynh, ngươi khách khí, chúng ta sớm nghe nói thức ăn của tửu lâu này không giống với bản địa kinh thành, rất là mới lạ, đã muốn tới đây tụ họp một lần.”

“Sắc mặt Lục huynh vẫn tái nhợt như cũ, thế thân thể đã khỏe chưa? Có cần ta lại mời một danh y đến thay ngươi chẩn trị một phen chứ?”

“Không cần Trường huynh.” Lục Vân Khai khoát tay áo, “Tu dưỡng tiếp mấy ngày liền ổn.” Nói lại gọi mọi người vào chỗ.

Còn chưa tới quán cơm, vào chỗ rồi tiểu nhị chạy đường đưa mấy thứ trà với điểm tâm đặc sắc lên, còn có ca cơ trợ hứng đánh đàn tấu nhạc, cực kỳ náo nhiệt.

“Hạnh phùng lương yến hội, huống là hai tháng xuân. Xa tụ đối hồ thương, trừng lan ánh trâm phất. Pháo cao bị phong thiện, tập phượng điều minh luật…” Một học sinh tham gia thi Hội gật gù đắc ý đọc lên.

Lục Vân Khai nghe từ này, cong môi nhấp một ngụm trà, rũ mắt che khuất ý trào phúng trong mắt, trong nhã sảnh tuy bố trí lịch sự tao nhã, lại đi phong cách ngắn gọn, trừ bích học với song cửa sổ khắc hoa cùng bình sứ màu xanh ra, không có cái khác, ở nhà vụng trộm làm mấy bài?

Một người cũng thì thầm: “Ban ngày cất cao giọng hát cần quá chén, thanh xuân làm bạn hảo về quê.” Nói xong lại nói: “Muốn ta nói trà này nên dẹp xuống, không bằng lên rượu, cũng tốt mà tiêu dao một phen.”

“Về quê làm chi? Chờ nhận bảng, nếu như lên bảng còn phải đi thi đình?”

“Ta tự biết tài học nông cạn, ngày ấy sách luận ta chỉ đáp hai đạo, không có làm xong, nghĩ đến…” Học sinh thở dài một hơi, “Hôm nay Lương huynh đừng khuyên ta, ta muốn cùng các vị huynh đài nhất say phương hưu[?]”

Lục Vân Khai phân phó một tiếng với tiểu nhị bưng trà, rất nhanh rượu liền lên, hơn nữa đã gần kề giờ ngọ, chưởng quỹ đi lên xin chỉ thị với Lục Vân Khai một phen rồi cũng bắt đầu mang thức ăn lên, tất cả đều là món đặc sắc của tửu lầu, đã bách ăn không nề hà các món kho như vịt giá.

Chỉ mấy món nhắm đặc sắc này, mọi người một chén lại một chén mà uống.

“Ngu đệ kính Lục huynh một chén, vọng ngươi bình bộ thanh vân…”

“Cầu chúc mọi người đỗ cao, bình bộ thanh vân…”

Mấy câu không khác lắm, nói lặp đi lặp lại, uống đến cuối cùng, mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu, cũng không biết sau này có còn cơ hội gặp lại không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play