Tiếng khóc to rõ nỉ non làm toàn thân Lục Vân Khai giật mình, làm hắn cầm lòng không được đi về phía cửa, vội vàng hỏi: “Là sinh sao?”

“Sinh, sinh.” Thanh âm kinh hỉ của Tạ thẩm từ trong phòng vang lên, rất nhanh mở cửa ra, Tạ thẩm ôm một cái gói đồ nhỏ bị bao kín mít đi ra.

“Tân Đồng thế nào?” Lục Vân Khai nói liền đi vào nhà, nhưng còn chưa có vượt qua cánh cửa lại bị Tạ thẩm ngăn cản: “Bên trong còn đang dọn dẹp, ngươi trước chớ vào.”

Nói lời này, bà thuận tay đưa đứa bé bị bao kín mít nhét vào trong tay Lục Vân Khai: “Mau nhìn xem đứa nhỏ Tân Đồng sinh cho ngươi.”

Toàn thân Lục Vân Khai cứng ngắc ôm cái nắm mềm bị bọc thành một cục, không dám dùng sức, rất sợ không cẩn thận làm con bé bị thương.

“Là một khuê nữ xinh đẹp, đẹp như nương nàng.” Tạ thẩm nói.

Lục Vân Khai sửng sốt một chút: “Là nữ nhi?”

Tạ thẩm nhíu nhíu mày: “Trước nở hoa sau kết quả, thân thể Tân Đồng tốt, mấy năm nữa là có thể ôm hai, ngươi đừng nóng lòng.”

“Thẩm, ta không phải ý đó.” Lục Vân Khai vội vã giải thích, hắn không có biện pháp nói cho Tạ thẩm rõ hắn thích đứa bé này bao nhiêu, đây là đứa bé Tân Đồng sinh cho hắn, sao hắn có thể không thích, trước kia nói nếu là một tiểu tử, nhất định phải giáo huấn cho tốt một phen, nhưng hiện tại biết được là một khuê nữ, hắn nỡ nào chứ, thương yêu cũng không kịp.

Lục Vân Khai nhìn đứa bé đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, đáy lòng mềm thành một đoàn. Lông của con bé rất dài, tóc rất dày, là một tiểu mỹ nhân bại hoại, vì bị bó buộc ở bên trong, hai tay hai chân không thoải mái giãy dụa thân thể nhỏ bé, thỉnh thoảng hừ hừ hai tiếng kháng nghị.

Tạ thẩm thấy Lục Vân Khai đích xác rất thích đứa bé này, không giống như nói dối, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tuy bà là người ngoài, nhưng coi như là nhìn Tân Đồng lớn lên, đem Tân Đồng xem như nữ nhi đối đãi, nếu như vì sinh khuê nữ mà bị nhà chồng bất mãn, bà cũng là có một chút đau lòng.

Trong phòng rất nhanh được dọn dẹp xong rồi, Tống Tân Đồng cũng bị dời vào phòng ngủ, đại phu chẩn mạch, sờ chòm râu nói: “Khí huyết có chút thiếu, còn lại không có vấn đề gì, ta khai mấy thang thuốc ôn bổ uống là được, chỉ là lúc ở cữ không thể lười biếng.”

“Tốt đại phu.”

“Ta mang thiếu vài vị thuốc, ai cùng ta tới y quán lấy?” Đại phu mang theo một ít thuốc sản phụ thường dùng, thuốc trợ sản, thuốc cứu mạng, thuốc cầm máu, thuốc ôn bổ các loại, nhưng thuốc ôn bổ vừa rồi dùng một chút đi nấu dùng để giúp sản phụ tăng khí lực, hiện giờ liền thiếu phân lượng.

“Ta tiễn đại phu, thuận tiện đi lấy thuốc.” Dương Thụ lập tức nói.

Lục Vân Khai vội đưa phí đến khám tại nhà cùng một hồng bao 5 lượng bạc cùng nhét cho đại phu: “Đa tạ đại phu.”

Đại phu nhận lấy bạc, cảm thụ trọng lượng một chút, liền biết hôm nay đến đây một chuyến không thiệt, lập tức đến đặc biệt nhiệt tình: “Khách khí, đây là thầy thuốc ta nên làm.”

Chờ sau khi Dương Thụ cùng đại phu cùng nhau bốc thuốc, Lục Vân Khai quay người về viện của mình, hoa tuyết bay tán loạn, sân sớm đã quét sạch trước đó lại dồn lên một tầng hoa tuyết hơi mỏng, Đại Nha đang quét sân, Tạ thẩm các bà đều ở trong phòng, nhỏ giọng nói chuyện với Tống Tân Đồng.

Tống Tân Đồng vuốt bụng bẹp, lại nhìn nữ nhi đặt trong nôi bên cạnh một chút, mặt mày cong cong, ý cười nồng đậm, toàn thân tản ra ánh sáng tình thương của mẹ.

“Ngươi trái lại là đứa có phúc, trước trước sau sau không quá 2 canh giờ liền sinh.” Tạ thẩm cười nói: “Ngươi xem Quyên tẩu tử ngươi, nửa đêm liền đau bụng sinh bảy tám canh giờ đâu, thẳng đến giờ mùi buổi chiều mới sinh hạ.”

“Không phải sao.” Thu bà bà nói: “Có điều ngươi cũng tâm đại, ban ngày sao không có cảm giác?”

“Có chút đau từng cơn, có điều không giống cái loại đau giày vò tâm can Quyên tẩu tử nói đó, ta cho rằng chỉ là lúc ban ngày tính sổ ở xưởng làm mệt mỏi, nghĩ về nhà nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi, đâu biết được…” Tống Tân Đồng thực sự cảm giác mình vận khí thật quá tốt, bản thân không chú ý không nói, còn có thể sinh ra tương đối thông thuận, thật là ông trời phù hộ!

“Ban ngày còn đi đây đi đó, buổi tối liền sinh.” Tạ thẩm không khỏi cười nói: “Cũng thực sự là quá nhanh.”

Tống Tân Đồng hì hì cười cười, nàng nhớ một người bạn kiếp trước đã nói một chuyện xưa thế này, người bạn kia của nàng là người nông thôn, sau đó mới đến thành lớn định cư, mẹ của người bạn kia mang thai, mang thai hơn chín tháng, còn đi trong ruộng cõng rơm rạ, còn đi chỗ đánh gạo cõng gạo đã đánh tốt, kết quả buổi tối liền sinh.

Không kém bao nhiêu với đại đa số nông hộ ở Đào Hoa thôn đâu, người nơi này mang thai cũng xuống đất làm việc, có vài người sinh xong có điều kiện ở cữ, sinh hai ba ngày liền xuống ruộng làm việc.

Nàng sinh thống khoái như thế cũng không tính cái gì, có điều loại đau này còn thật là đau, đau đến nàng cũng muốn bỏ cuộc, nhưng mà nghĩ đến Lục tú tài, hai đệ đệ, còn có mấy vạn lượng bạc trong rương, nàng cắn răng cũng muốn sinh ra đến!

Lục Vân Khai đẩy cửa đi vào, Tạ thẩm các bà đây đó cười cười, liền lặng lẽ không tiếng động đi ra ngoài, lưu lại không gian riêng cho hai người.Uầy, không đúng.

Trong nôi bên cạnh còn có một cục thịt!

Lục Vân Khai ngồi vào bên giường, nhìn Tống Tân Đồng đã chỉnh lý đến khô mát thoải mái, nắm tay nàng, ôn nhu hỏi: “Có không thoải mái ở đâu hay không?”

“Không có.” Ngón tay Tống Tân Đồng nhẹ nhàng gãi gãi trong lòng bàn tay Lục Vân Khai: “Chính là không có sức gì.”

“Vậy ngủ một chút.”

Tống Tân Đồng hé miệng cười cười: “Nương nói trước ăn gì đó một chút rồi ngủ tiếp.” Vừa nãy Vương thị các bà liền đi phòng bếp nấu trứng chần nước sôi rượu nếp than, hẳn là sắp được rồi.

Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn tiểu khuê nữ ngủ trong nôi, ôn nhu hỏi: “Chàng xem nàng chưa?”

“Xem rồi.” Lục Vân Khai theo tầm mắt của nàng nhìn sang, tiểu khuê nữ ngủ rất sâu, cũng không có làm ầm ĩ, đặc biệt lanh lợi: “Mắt con bé giống nàng, miệng cũng giống nàng, tóc rất đậm, sau này khẳng định giống như tóc của nàng, vừa dài vừa đen, có thể phát sáng.”

Nghe hắn hình dung, Tống Tân Đồng cảm giác nữ nhi mình sinh sau này khẳng định cũng là cái tiểu mỹ nhân, “Vậy chàng thích con bé sao?”

Lục Vân Khai giật mình một chút, sau đó đáp: “Thích.”

Trọng nam khinh nữ, ở Đại Chu triều này rất rõ ràng, mặc dù nàng thích nữ nhi, nhưng không biết Lục Vân Khai và Lục mẫu có thể chú ý hay không, bởi vạy cẩn thận từng li từng tí mang tính thăm dò nói: “Chàng nói muốn dạy đứa nhỏ của chúng ta thơ từ ca phú, hiện tại chàng còn dạy sao?”

Lục Vân Khai đưa ngón tay điểm điểm môi Tống Tân Đồng: “Nữ hài cũng có thể học, ta sẽ dạy con bé đọc sách biết chữ, vẽ tranh đánh đàn, hiểu chuyện, nàng dạy con bé nữ công, quản sổ sách xử lý trong nhà.”

“Không cho phép nàng lại suy nghĩ lung tung, chỉ cần là đứa nhỏ nàng sinh cho ta, vô luận nam nữ, ta đều thích. Ta thích nữ nhi trông giống nàng.”

Tống Tân Đồng mím môi cười: “Đây chính là chàng nói.”

“Ân, ta nói.” Lục Vân Khai nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng một cái, vừa chạm vào liền rời đi, không mang theo **, lại tràn đầy cảm kích cùng quý trọng: “Nương nói những vải vóc tươi đẹp bà giữ kia cuối cùng hữu dụng, nếu không phải ta cản, hiện tại bà liền muốn đi làm váy nhỏ cho khuê nữ chúng ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play