Trời vào cuối thu, không khí cuối thu thoải mái, vạn dặm không mây.

Hôm nay, Tống Tân Đồng và Lục mẫu ngồi trong sân may quần áo em bé, kỳ thực nàng một chút cũng không muốn làm quần áo, bởi vì đã làm rất nhiều, nhưng Lục mẫu không đồng ý, nói em bé mỗi ngày một bộ dáng, làm để mặc từ mùa đông đến mùa hè, lại làm quần áo từ lúc mới sinh tới bộ dáng hai ba tuổi.

Cũng may bộ dáng quần áo đều là phong cách nam nữ đều mặc được, màu so ra cũng khá nhạt, không có quá phận nam nữ, nếu không còn không biết nên chỉnh thế nào.

Tống Tân Đồng cầm lấy quần lót mặc ngày đông không ngừng nhét vào bông mới nhất, bông được phơi mặt trời rất ấm áp, ngửi lên còn có hương vị ánh nắng: "Nương, là như vậy sao?"

Lục mẫu gật đầu, khoa tay múa chân nói: "Phải đều đều một chút, không thể chỗ dày chỗ mỏng."

"Dạ." Tống Tân Đồng lại tiếp tục nhét bông, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn giày đầu hổ trong rổ nhỏ, đầu hổ trên giày được thêu rất sống động, bên trên còn khâu không ít lông thỏ trắng như tuyết, lông xù xù, nhìn qua đặc biệt dễ nhìn.

Hai người làm một hồi, Dương Thụ thần sắc vội vội vàng vàng đi đến: "Lục phu nhân, cô nương, Giang công tử hắn đã tới cửa."

Bọn họ? Tống Tân Đồng kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn một cái, lại đi ngoài cửa viện nhìn nhìn, bên ngoài cũng không có người: "Ở đâu?"

"Ở xưởng." Dương Thụ nói: "Còn dẫn theo một vị công tử khí thế rất đậm qua đây, đi cùng còn có hai vị tiểu công tử Giang gia."

"Giang Tiểu Nhị bọn họ cũng tới?" Tống Tân Đồng đứng dậy vỗ vỗ vụn bông trên người, nói với Lục mẫu: "Nương, con đi ra xem."

Nói chung, đều là nam chủ ngoại nữ chủ nội, Tống Tân Đồng xuất đầu lộ diện buôn bán gặp ngoại nam, đại thể nhà chồng không đồng ý, nhưng tình huống như Lục gia vậy, Lục mẫu cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ là khoa tay múa chân nói: "Học đường cũng phải tan học, để Vân Khai đi cùng với con đi?"

Tống Tân Đồng giật mình một chút, sau đó gật đầu: "Vậy con đi tìm tướng công đi cùng."

Tống Tân Đồng còn chưa ra khỏi viện, còn đang thương lượng thời gian với Lục Vân Khai bên ngoài học đường, đoàn người Giang Minh Chiêu đã đến trên cầu nhỏ bên mép dòng suối rồi, Giang Tiểu Nhị nhìn viện Lục gia mừng rõ hô to: "Đại Bảo, Tiểu Bảo, ta và ca ca tới tìm các ngươi chơi!"

Nghe thấy âm thanh, Tống Tân Đồng bước nhanh đi tới cạnh tường viện cạnh học đường, nhìn về phía bên dòng suối nhỏ: "Hai vị tiểu công tử Giang gia lên đây."

"Giang Tiểu Nhị?" Tiểu Bảo nhón chân nằm sấp trên tường vây nhìn xuống, nhìn kỹ một chút, quả nhiên thấy được hai thiếu niên nho nhỏ ăn mặc cực kỳ tinh xảo, cũng lập tức mừng rỡ la lớn: "Giang Văn, Giang Tiểu Nhị."

"Ai!" Giang Tiểu Nhị lập tức cao giọng đáp lời, dẫn đầu chạy lên, dọc theo đường nhỏ lót đá xanh uốn lượn chạy tới.

Đại Bảo cũng đặc biệt cao hứng chạy ra ngoài, đi đón bạn chơi của bọn họ ở Lĩnh Nam thành, chạy mấy bước sau lại gọi Cẩu Đản Nhi bọn họ lên: "Bọn họ chính là Giang Văn và Giang Tiểu nhị ta đã nói với các ngươi, bọn họ nhưng chơi vui."

Cẩu Đản Nhi và Vạn Xuân Thụ mấy đứa sợ hãi nhìn mấy tiểu công tử mặc hoa phục đẹp đẽ, người ta nhìn vừa trắng vừa đẹp, chính mình lại đen thùi, lập tức tự ti mặc cảm cúi thấp đầu, không dám tiến lên đi dính líu quan hệ.

Bây giờ là xế chiều, lập tức liền phải tan học, Lục Vân Khai liền về phòng học bố trí việc học với đám học sinh còn ngây ngốc không dám nhúc nhích trong phòng học, sớm thả người về nhà.

Giang Tiểu Nhị bọn họ có lễ hành một lễ thân sĩ với Tống Tân Đồng: "Lục phu nhân."

"Đã lâu không gặp, một đường vất vả." Tống Tân Đồng nhè nhẹ vỗ vai hai người: "Đại Bảo, mấy đứa dẫn hai vị công tử đi trong phòng ngồi, tỷ đi chuẩn bị một chút thức ăn cho mấy đứa."

"Không cần không cần." Giang Văn tuổi lớn hơn một chút, đặc biệt có lễ phép cự tuyệt: "Lục phu nhân, chúng ta muốn đi xem thỏ Đại Bảo bọn họ nuôi."

"Không cần nghỉ ngơi sao?" Tống Tân Đồng cầm khăn tay lau mồ hôi mỏng trên mặt cho hai người, sợ hai cậu cảm lạnh.

"Không cần, bây giờ chúng ta muốn đi xem." Giang Tiểu Nhị nháy mắt ra hiệu về phía Đại Bảo và Tiểu Bảo, ra hiệu bây giờ liền đi.

"Vậy các ngươi đi đi, nhưng đừng chạy quá nhanh, cẩn thận té." Tống Tân Đồng bất đắc dĩ nhìn cặp song sinh bọn họ mang theo hai vị tiểu công tử Giang gia chạy ra sau núi, nam hài chính là một khắc đồng hồ cũng không ngồi yên, thoáng cái liền chạy.

Trong nháy mắt nhìn ra ngoài viện, Lục Vân Khai đã nói chuyện với Giang Minh Chiêu bọn họ đi ở phía sau, nàng cũng ra theo, chờ đến gần mới phát hiện nam nhân theo Giang Minh Chiêu qua đây vậy mà là người quen.

Vị công tử này thấy Tống Tân Đồng vẻ mặt ngạc nhiên, chắp tay cười nói: "Lại gặp mặt, phu nhân."

Tống Tân Đồng có chút không phản ứng kịp, lại nhìn Lục Vân Khai một chút, hắn nói: "Vị này chính là bằng hữu của Giang công tử tới từ kinh thành, Vệ công tử."

Tống Tân Đồng đem lời của Lục Vân Khai nói dưới đáy lòng một lần, kinh thành tới? Hậu trường lớn? Chẳng lẽ là... Có điều giờ cũng không cho phép nàng nghĩ nhiều, trên mặt lập tức treo lên ý cười, hơi nhún nhún người: "Thì ra là Vệ công tử, hai vị tàu xe mệt nhọc, mời mau vào phòng ngồi."

Sau khi mọi người vào nhà, Tống Tân Đồng để Vương thị ngâm trà mới năm nay đưa vào trong sảnh đãi khách, chính mình thì ở bên ngoài an bài thức ăn tối nay.

Hơn nữa hai vị Giang tiểu công tử còn mang theo gã sai vặt, gã sai vặt nói tiểu công tử bọn họ còn mang theo quần áo tắm rửa các loại đồ dùng, nghĩ đến là tính ở Đào Hoa thôn mấy ngày.

Gã sai vặt còn nói Giang Minh Chiêu bọn họ còn chưa đặt khách sạn, xuống thuyền liền chạy tới.

Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, liền thương lượng với Lục Vân Khai một chút, mời Giang công tử bọn họ ở viện của Tống gia bên kia, bên kia còn có viện trống, chuyên dùng để đãi khách.

Giang Minh Chiêu nghĩ nghĩ, rất nhanh đồng ý: "Vậy liền đa tạ đệ muội."

Vệ công tử bên cạnh cũng không ý kiến, lần này hắn đến đây vốn chính là vì cửa sinh ý kia, bởi vậy chắp tay nói: "Vậy quấy rầy phu nhân."

"Khách khí cái gì, ngài là bằng hữu của Giang công tử, cũng là bằng hữu của ta và tướng công, chiêu đãi bằng hữu làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, là chúng ta nên làm." Tống Tân Đồng thối lui ra khỏi trong sảnh, lưu lại không gian cho mấy người nói chuyện, lại phân phó Dương Thụ một chút, để hắn lĩnh bọn sai vặt qua kia, bố trí thỏa đáng gian phòng trước.

Tống Tân Đồng đứng ở phòng bếp chỉ huy Đại Nha các nàng làm việc, Lục mẫu cũng đi ra, khoa tay múa chân hỏi: "Tân Đồng, các con đi Lĩnh Nam từng gặp vị công tử kia?"

Tống Tân Đồng gật gật đầu, đem chuyện gặp phải vị Vệ công tử kia ở miếu đổ đêm đó một lần: "Hắn còn rất thích ăn miến nhà chúng ta."

Lục mẫu nhìn nhìn mấy người ngồi trong sảnh, thần sắc lóe lên, đáy mắt thoáng qua một tia lo lắng, nhưng rất nhanh liền thu lại, cúi đầu quay người ra khỏi bếp, đi ra sân sau.

Tống Tân Đồng vẫn đang bàn thực đơn với Vương Thị vẫn chưa chú ý khác thường của Lục mẫu trong nháy mắt này, chỉ là nhìn bóng lưng Lục mẫu rời đi, chỉ nghĩ là bởi nàng đã an bài thỏa đáng, Lục mẫu cũng không có gì để nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play