Đào Hoa thôn.

Lục Vân Khai nhận được tin tức Chu Tam Nhi đưa tới, biết được hiện trạng của Tống Tân Đồng, không khỏi bật cười, đoán chừng cũng chỉ có nàng mới rộng lòng như vậy, bị giam giữ trong huyện nha còn có thể đấu trí so dũng với huyện lệnh.

“Lục công tử, ngươi có lời gì muốn gửi cho Lục phu nhân không?” Chu Tam Nhi hỏi.

Lục Vân Khai nói: “Ngươi chờ ta một chút.”

Nói xong liền quay người về thư phòng, rất nhanh viết một phong thư đi ra, sau đó giao cho Chu Tam Nhi: “Phiền ngươi chuyển cho nàng.”

“Lục công tử, người khách khí.” Chu Tam Nhi nhận lấy thư, sau đó nói: “Chưởng quỹ chúng ta nói, hiện tại toàn bộ người huyện Thanh Giang ra ngoài đều bị huyện nha ngăn chặn, nếu Lục công tử ngươi muốn đi Lĩnh Nam thành báo tin, có thể còn cần phải nghĩ biện pháp khác.”

Lục Vân Khai gật đầu: “Đa tạ chưởng quỹ.”

Chờ Chu Tam Nhi rời khỏi sau, Lục mẫu đi ra, lo lắng khoa tay múa chân: “Tân Đồng còn tốt?”

Lục Vân Khai nói: “Còn tốt.”

“Sao con có thể nhẫn tâm như vậy, sao có thể để cho nàng một mình ngốc ở loại địa phương đó.” Lục mẫu tức giận mắng.

“Là lỗi của nhi tử.” Lục Vân Khai cũng rất áy náy, rất lo lắng, hôm qua muốn thay Tân Đồng, thế nhưng bị người huyện nha cự tuyệt, sau đó lại muốn mua chuộc nha dịch đưa vài thứ vào, cũng bị cự tuyệt.

Càng kỳ quái chính là ngay cả Trần huyện lệnh luôn luôn không chỗ nào không tham cũng thu bạc của bọn họ, Lục Vân Khai không cho rằng lão cải tà quy chính, nhất định là còn nghẹn một âm mưu lớn hơn nữa.

Còn vì sao, nghĩ đến hẳn có liên quan đến tửu lầu, nếu không sao Tân Đồng có thể đổi từ nhà tù đến phòng khách? Đây nhất định là nguyên nhân để Trần huyện lệnh thỏa hiệp.

Hiện tại thôn dân toàn bộ Đào Hoa thôn cũng không thể rời khỏi Thanh Giang huyện, nhưng không có ngăn cản mọi người hoạt động xung quanh, ngay cả hắn hôm nay đến nhà người chết điều tra cũng không có ai quản, xem ra hết thảy là bởi Trần huyện lệnh không sơ hở chỗ nào, vô luận hắn tra ra chân tướng hay không, cũng không sao cả, bởi vì Trần huyện lệnh lão chỉ thừa nhận cái ‘Chân tướng’ mà lão thừa nhận.

Cũng thật nhờ Trần huyện lệnh không để bụng, hắn tra được chân tướng, hàng xóm của người chết từng thấy nhi tử người chết nói chuyện với một người phú quý ngồi xe ngựa, kết quả ngày hôm sau người chết trúng độc mà chết ngay trong tửu lâu.

Hai ngày nay nhi tử người chết đang làm tang lễ cho người chết, không ra ngoài, cho nên hắn cho người nhìn chằm chằm bên kia, một khi có động tĩnh sẽ liền thông báo cho hắn.

...

Bên kia, đại phu xem mạch cho Tống Tân Đồng: “Phu nhân yên tâm, thân thể ngài đã không có vấn đề gì.”

Nói rồi đồng thời đưa một phong thư cho Tống Tân Đồng, lại nói: “Có điều vẫn là cần tu dưỡng cho nhiều, không nên nổi giận.”

Tống Tân Đồng nhận lấy thư, mở nhìn nhìn, chữ bên trên rất quen thuộc, là bút tích của Lục Vân Khai, trong chớp mắt thấy nét chữ hắn, nàng liền cảm thấy đặc biệt an lòng.

Trong thư nói hắn đã tra được nhi tử người chết từng liên hệ với người khác, chỉ là còn chưa tìm được chứng cứ, để cho nàng chớ sợ, chậm nhất là hai ngày liền tới đón nàng về nhà.

Còn nói nàng cẩn thận hành sự, chớ để Trần huyện lệnh chui chỗ trống.

“Đa tạ đại phu.” Tống Tân Đồng cất thư, sau đó cười cười với đại phu, nói: “Có thể phiền đại phu giúp ta một việc hay không?”

“Phu nhân mời nói.” Đại phu đã lấy được thù lao, nhưng ai cũng sẽ không ngại nhiều tiền.

“Còn nhờ ngài giấu giếm một cái, liền nói còn cần nằm thêm hai ngày.” Tống Tân Đồng nhìn thư của Lục Vân Khai, biết hắn đã có kế hoạch, điều duy nhất nàng có thể làm là giúp hắn tranh thủ thêm hai ngày thời gian.

“Đây là tất nhiên.” Đại phu đồng ý.

Đồng thời thừa dịp đại phu thu thập hòm thuốc, Tống Tân Đồng hỏi: “Đại phu, ngươi có biết trong huyện có một người làm ăn họ Lưu? Nghe nói có một biệt hiệu gọi là Lưu Bái Bì, không biết đại phu ngài có từng nghe qua?”

Bàn tay đang chỉnh lý rương của đại phu tạm dừng một chút: “Trong huyện đích xác có một vị Lưu viên ngoại, chính là nhà giàu nhất Thanh Giang huyện, quan hệ với huyện lệnh đại nhân rất tốt.”

“Nếu như phu nhân đắc tội vị Lưu viên ngoại này, ta xin khuyên phu nhân vẫn là sớm dùng tiền miễn tai mới tốt.”

“Vì sao?”

Đại phu lắc lắc đầu không muốn nhiều lời, xách hòm thuốc liền muốn đi ra ngoài.

Tống Tân Đồng trái lại hít một hơi khí lạnh, Lưu Bái Bì này rốt cuộc là nhân vật nào ngay cả đại phu cũng sợ?

Trước đây vì chỉ là thường nhân, căn bản không tiếp xúc đến mấy cái này, Lưu Bái Bì này rốt cuộc là ai?

Thấy đại phu đi ra ngoài, Tống Tân Đồng vội nói: “Có thể nhờ đại phu ngài báo chuyện này cho chưởng quỹ tửu lầu được không.

Đại phu khoát tay áo: “Phu nhân, sau này ta sẽ không giúp ngươi truyền lời, cũng không qua đây nữa.” Nói xong cố ý nói lớn tiếng, để nha dịch bên ngoài nghe: “Phu nhân, thân thể của ngài lại tu dưỡng hai ngày liền thỏa đáng.”

Chờ đại phu đi rồi Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày.

Đại Nha cũng cực kỳ kinh ngạc: “Cô nương, đại phu này sao sợ Lưu Bái Bì như vậy? Ngay cả thù lao cũng không cần?”

“Không cần thì bỏ đi, đại phu cũng giúp chúng ta không ít việc.” Tống Tân Đồng xoa xoa mi tâm: “Hai ngày này chúng ta cẩn thận điểm này, rất nhanh Trần huyện lệnh sẽ kịp phản ứng.”

Đại Nha gật gật đầu, sau đó nhìn mặt trời ngả về tây bên ngoài: “Cô nương, ta vừa nghe sân bên có động tĩnh, vị huyện lệnh phu nhân kia hình như đang mắng người.”

Tống Tân Đồng cười cười: “Vận khí chúng ta thật tốt.”

May mắn huyện lệnh với huyện lệnh phu nhân cũng không phải loại người tâm cơ thâm trầm tính toán lớn kia, nếu không chút thủ đoạn nhỏ này của nàng đâu thể có hiệu quả.

May mắn, may mắn.

...

Bên kia, Chu Tam Nhi lại lần nữa đi tới Đào Hoa thôn truyền tin cho Lục Vân Khai.

“Lục công tử, đông gia nhà ta nói có thể cần giúp hay không? Đông gia chúng ta nguyện ý giúp.” Kỳ thực Hứa Minh An vốn nói là chỉ phải đáp ứng điều kiện của hắn, hắn liền ra tay giúp, nhưng Chu Tam Nhi chưa nói, cảm thấy nói lời này chính là tìm đánh.

Lục Vân Khai biết đông gia Hứa Minh An của Cát Tường tửu lâu vẫn muốn mua miến còn có ớt từ trong tay Tống Tân Đồng, nhưng vì có Giang Minh Chiêu chặn phía trước cho nên vẫn không thể như nguyện, hôm nay là muốn mưu cầu lợi ích từ chỗ nàng.

“Tạm thời không cần Hứa công tử giúp.” Lục Vân Khai chắp tay về phía Chu Tam Nhi, tỏ vẻ cảm ơn.

Chờ hắn đi rồi, mi tâm Lục Vân Khai nhíu chặt, tựa như rơi vào vây khốn, Lưu Bái Bì vốn tên là Lưu Phú Qúy, là phú hộ Thanh Giang huyện, trong nhà ruộng tốt đếm khoảnh*, hằng năm sản xuất chiếm hơn phân nửa toàn huyện.

*: một khoảnh này bằng 100 mẫu.

Nhưng người này như danh hiệu của hắn, lòng tham không đáy, thủ đoạn cực kỳ ác liệt, nghiệp quan cấu kết, vì đạt được mục đích thề không bỏ qua, trong thị trấn không ít thương hộ đều bị cửa hàng Lưu gia đè ép không cách nào sống, chỉ có thể vứt bỏ.

Bách tính không phải không nghĩ tới biện pháp, nhưng bởi tỷ tỷ hắn là thê tử thông phán Lĩnh Nam thành, nương thanh danh tỷ phu diễu võ dương oai, cấu kết cùng huyện lệnh không việc xấu nào không làm, bách tính bị hại muốn đi cáo trạng Lưu Phú Quý, nhưng còn chưa chạy đến nha môn đã bị đánh trở lại.

Hơn nữa thông phán đại nhân này, là trợ thủ đắc lực của tri phủ đại nhân, rất được tri phủ đại nhân tín nhiệm, bây giờ liên lụy sâu vô cùng, cũng không biết tri phủ đại nhân có thể làm theo lẽ công bằng không?

Hơn nữa Lưu Phú Quý này cực kỳ mang thù, nếu lần này không thể triệt để làm hắn không cách xoay người, hậu hoạn vô cùng.

Lục Vân Khai nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ, quay người đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play