Mùng mười tháng tám, sắc trời vô cùng tốt.

Hôm nay tửu lầu khai trương, Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai, còn có cặp song sinh bọn họ sớm đã tới tửu lầu, chỉ chờ giờ lành vừa đến liền đốt pháo khai trương.

Tống Tân Đồng nhìn đại trù cùng đám tiểu nhị mặc chế phục thống nhất của tửu lầu, Văn chưởng quỹ mới mời cũng mặc chế phục thống nhất của chưởng quỹ, chế phục của mỗi người đều không khác lắm, đều là áo bông mịn màu xanh đậm, chỉ có ký hiệu thân phận ở vị trí trước ngực không giống nhau, chưởng quỹ thì thêu hai chữ chưởng quỹ, tiểu nhị chạy đường thì thêu hai chữ chạy đường, vừa nhìn liền hiểu sạch sẽ.

Hơn nữa tinh thần mỗi người đều đặc biệt đủ, đều chờ khai hỏa lượt pháo khai trương đầu tiên.

Tống Tân Đồng đơn giản nói với đội ngũ gần hai mươi người này: "Hôm nay mọi người nhanh nhẹn một chút, đem đồ ăn làm hết, nếu kinh ngạch hôm nay vượt qua 500 lượng, ta phát hồng bao cho các ngươi."

Trên bến tàu lúc tình huống tốt nhất thì một ngày cũng có thể kiếm năm sáu bảy chục lượng, lúc kém hơn 10 lượng cũng có, dù sao cộng lại một tháng cũng có ba bốn trăm lượng. Mà ở đây, một ngày nếu vượt qua 500 lượng, đó cũng là cần nỗ lực một phen.

Giai đoạn trước thế nhưng nàng tuyên truyền không lâu, hi vọng đừng để nàng thất vọng.

"Dạ." Mọi người nghe thấy có hồng bao đều cao hứng đồng ý, trái lại quên mất lợi nhuận phải có 500 lượng.

500 lượng a, Trạng Nguyên lâu một ngày đoán chừng cũng là 500 lượng, nếu bọn họ lời hơn được Trạng Nguyên lâu, Cát Tường tửu lâu, tửu lầu này không biết được hoan nghênh bao nhiêu?

Tống Tân Đồng lại nói mấy câu khích lệ, sau đó vỗ vỗ tay, để mọi người tiếp tục làm việc, liền tới giờ lành buổi trưa.

"Tỷ, bên ngoài thật là nhiều người nhìn món kho của chúng ta đâu."

"Tỷ tỷ, còn có nhiều người nói thơm quá."

"Tỷ, Giang Tiểu Nhị nói bọn họ muốn tới, sao còn chưa có đến a?" Cặp song sinh không ngừng nhìn ra ngoài tửu lâu.

"Bây giờ còn chưa đến giờ, mới giờ tỵ, còn có một canh giờ đâu." Tống Tân Đồng kéo cặp song sinh đi hậu viện, trừ mấy gian giường lớn chung cho tiểu nhị, đại trù, người thái rau ra thì vẫn còn dư lại mấy gian phòng, một gian cho chưởng quỹ, còn có hai gian dự phòng cho các nàng bình thường tới chỗ này nghỉ ngơi.

Tống Tân Đồng có chút đứng ngồi không yên, không ngừng uống nước, có hơi khẩn trương nói: "Hôm nay nếu như bán ra 500 lượng, trừ bạc chi tiêu lúc trước mua thức ăn chuẩn bị, còn có thể kiếm một chút bạc."

"Yên tâm đi, mọi người đều nguyện ý mùa nào thức nấy, hơn nữa nàng còn để ta viết nhiều truyền đơn như vậy, hôm nay nhất định sẽ không ít." Lục Vân Khai còn mời Giang Minh Chiêu, tri phủ đại nhân, cùng với thư sinh mấy ngày nay gặp, những người này luôn sĩ diện, nghĩ rằng đã đáp ứng hẳn sẽ đến.

"Ân." Tống Tân Đồng thở một hơi thật dài: "Ta để Vương Tiểu Trúc bọn họ lại đi phố chính phát mấy canh giờ..."

"Chớ khẩn trương." Lục Vân Khai đỡ Tống Tân Đồng ngồi trên ghế dựa, nhẹ nhàng sờ sau lưng nàng: "Yên tâm đi, nhất định sẽ có khách."

"Ân." Tống Tân Đồng vỗ vỗ ngực đập bình bịch, lúc trước cũng đã từng khai trương khách điếm ở bến tàu, sao trái lại tới đây lại khẩn trương? Là cửa hàng này nàng tốn quá nhiều vốn liếng sao?

Sắp đến giờ ngọ, Văn chưởng quỹ chạy vào mời Tống Tân Đồng bọn họ ra: "Đông gia, Giang nhị công tử cùng Giang tam công tử hắn đã tới cửa."

Tống Tân Đồng vội đứng dậy đi ra ngoài, vừa tới đại đường liền nhìn thấy cặp song sinh đã hai tiểu công tử Giang gia bịch bịch chạy lên lầu, trên lầu bày một đài bóng đá, cặp song sinh chơi đến đặc biệt trôi chảy, đây nhất định là muốn đi khoe khoang.

Giang nhị công tử cùng Giang nhị phu nhân: "Chúc mừng Lục công tử, chúc mừng Lục phu nhân."

"Chúc mừng Vân Khai và đệ muội." Giang Minh Chiêu dẫn Cổ thị đứng nghiêng một bên: "Chỗ này đệ muội sửa chữa bày biện một phen, rất không tồi."

"Đa tạ." Tống Tân Đồng nhìn người đã đứng đầy, đại đa số đều là nghĩ đến xem náo nhiệt, bởi vì truyền đơn tuyên truyền lúc trước, bên trên nhưng vẽ không ít thức ăn ngon.

"Giang công tử các ngươi đi lên nhã gian trên lầu trước một lúc đã, chờ giờ lành tới lại gọi món, được chứ?" Tống Tân Đồng nói.

Giang nhị phu nhân nói: "Không cần không cần, lập tức liền tới giờ ngọ, chúng ta ở đây xem xem."

"Vậy các ngươi ngồi trước một chút."

Rất nhanh, giờ ngọ liền tới.

Văn chưởng quỹ dẫn đầu đi đến chỗ đất trống bên ngoài, xả họng hô: "Hôm nay tửu lầu chúng ta khai trương, hôm nay phàm là khách vào tiệm đều giảm tám chiết (20%), còn miễn phí nước trà với trái cây."

"Chúc mừng chúc mừng, khai trương đại cát." Người vây xem nói lời cát tường.

Văn chưởng quỹ nói: "Hiện tại mời hai vị đông gia chúng ta mở biển."

Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai đi tới bên cạnh, đem tấm lụa đỏ phủ trên tấm bảng giật xuống, bốn chữ Đồng Ký tửu lầu rồng bay phượng múa lập tức sáng ra.

Đồng thời, tiếng pháo vang lên.

Bùm bùm, ánh lửa bắn tung tóe, giấy đỏ tung bay.

"Đón khách nào." Văn chưởng quỹ lớn tiếng hô, mấy tiểu nhị chạy đường cũng đứng dậy rất nhanh, vui vẻ ra mặt gọi mọi người: "Các khách nhân mau mau mời vào trong..."

Lúc này vốn đã đến giờ cơm rồi, những khách nhân vốn tính toán đến nếm thử đều quên người làm trong tửu lâu, trong đại đường lập tức ngồi đầy người.

Vương Tiểu Trúc và bọn tiểu nhị cấp tốc báo tên món cho các khách nhân, dùng bút chì viết thành một tời thực đơn rồi đưa ra sau hậu trù, sau đó dán ở chỗ đại trù liếc mắt một cái là thấy.

Đại trù căn cứ vào đơn cấp tốc xào rau, bởi vì mỗi người gọi đều na ná nhau, cho nên ba đại trù mỗi người xào một nồi, mỗi một nồi phân lượng đều là hai, ba bàn, nhanh lại tiện.

Chờ tiểu nhị bưng món đến vị trí tương ứng xong, liền đem thực đơn bỏ vào chỗ chưởng quỹ, để hắn tính sổ. Cách làm không khác quán ăn ở hiện đại lắm, nhanh lại tiện, không cần giống những tửu lầu khác lúc tính tiền phải nhìn kỹ một mâm lại một mâm, tính rất lâu mới có thể tính được kết quả.

Rất nhanh, chỗ Văn chưởng quỹ liền hơn mười đôi giấy.

"Tiểu nhị, lại lấy năm cái vịt giá qua đây cho ta."

"Tiểu nhị, lại cho ta một phần rau trộn bao tử."

"Rồi đây, các khách quan ngài chờ chút." Vương Tiểu Trúc cấp tốc chạy đến khu món kho, cầm đũa gắp vịt giá, đồng thời lại nói với Văn chưởng quỹ: "Chưởng quỹ, bàn số ba năm vịt giá bàn số tám một mâm rau trộn bao tử heo."

Văn chưởng quỹ cười híp mắt ghi lại trên tờ đơn, năm vịt giá lại năm mươi văn tiền, nhiều thêm mấy lần chính là một lượng bạc.

Đã sớm nói với đông gia giá này định quá thấp, mấy ông chủ không tiếc tiêu tiền nơi nào sẽ để ý mấy chục văn tiền như thế a.

Trương Đại Trụ đứng bên cạnh cửa sổ thủy tinh vội vàng bỏ đồ ăn cho khách bên ngoài cũng bận đến mồ hôi đầm đìa, món kho móng heo cùng vịt giá, cổ vịt, còn có các món rau trộn, giá cũng không đắt, đắt nhất cũng chính là móng heo với cổ vịt, một cái cũng mới 30 văn tiền, chặt thành từng khối từng khối nhỏ lấy về nhắm rượu, tuyệt đối ăn rồi còn muốn ăn.

Tống Tân Đồng đang ở trên lầu tiếp đón đoàn người Giang Minh Chiêu, thấy bọn họ ăn món kho ăn đến đặc biệt vui vẻ, liền nói: "Các ngươi muốn ăn cái gì để Đại Bảo bọn họ xuống lầu lấy, không cần khách khí với chúng ta."

"Đệ muội ngươi cũng ngồi xuống cùng nhau ăn."

"Để Vân Khai bồi các ngươi, ta đi xuống lầu xem xem." Tống Tân Đồng đi ra khỏi nhã gian, vừa xuống lầu liền thấy Vương Tiểu Trúc: "Đông gia, lại có mấy vị lão bằng hữu của lão gia tới."

___________

Pen: sau thời gian dài đằng đẵng nghĩ dịch, lịch học bù của mị đập vào mặt tới tấp. Vậy nên mình sẽ chậm trễ một chút trong việc đăng truyện, mọi người thông cảm nhé! Nhưng hãy yên tâm là không quá lâu đâu, mình sẽ cố gắng cho mọi người không chờ quá lâu 😊😊😊😊

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play