Vừa về tới nhà, Tống Tân Đồng liền vào thư phòng vẽ bản vẽ trang hoàng.

Lúc xế chiều liền đi tìm thợ thủ công cách đó không xa, sư phụ lại đến hiện trường, sau khi đem chỗ cần thay đổi ghi lại thì liền bắt đầu khởi công.

Mấy ngày kế tiếp, Tống Tân Đồng liền nhàn nhã hẳn, thỉnh thoảng đi kiểm tra cửa hàng tu sửa một chút thì chính là ở nhà làm đồ ngon khao Lục Vân Khai.

Sau khi ăn một bữa rong biển nấu canh, Lục Vân Khai liền thích vị này, Tống Tân Đồng lại liền biến đổi cách làm, làm rau trộn sợi rong biển, lại dùng món kho làm rong biển kết (?: editor thật sự không biết đây là món gì +_+), từ đó về sau, trong tương lai cửa hàng bọn họ lại nhiều thêm một món rau.

Ngày này, Lục Vân Khai lại đi chỗ Giang Minh Chiêu cầm một cân rong biển về, đồng thời còn mang luôn Giang Minh Chiêu người này về.

Giang Minh Chiêu còn dẫn theo thiếu niên tuấn tú qua đây.

Tống Tân Đồng kinh ngạc nhìn hai thiếu niên mặt mày khá giống nhau này, hai người đều chừng sáu, bảy tuổi, cùng tuổi với cặp song sinh, nhưng nhìn lớn lên tuấn tú hơn nhiều, môi hồng răng trắng, mắt hoa đào, giữa mày còn có thần sắc kiêu ngạo cặp song sinh không có.

Tống Tân Đồng kinh ngạc hỏi: “Giang công tử, đây là… con trai của ngươi?”

Giang Minh Chiêu phốc nở nụ cười: “Con ta vừa mới có thể nói chuyện, ngày khác mang đến để đệ muội xem một cái.” Nói rồi đẩy hai thiếu niên: “Đây là nhị nhi tử đại ca ta, đây là nhi tử nhị ca ta, chúng ta lúc về thành vừa lúc đụng phải Vân Khai đi cửa hàng mua rong biển, cho nên liền theo qua đây ăn chực, đệ muội sẽ không để tâm chứ?”

“Sẽ không sẽ không.” Tống Tân Đồng nhận lấy rổ trong tay Lục Vân Khai: “Vậy tướng công chàng dẫn bọn hắn vào ngồi một chút, ta đi phòng bếp xem xem.”

Bây giờ mới qua giờ thìn, hiện tại từ từ chuẩn bị bữa trưa thời gian vừa lúc thích hợp.

Hai thiếu niên mặc dù kiêu căng, nhưng hiểu lễ, chỉ liếc mắt quan sát qua tiểu viện nhị tiến này, rất nhanh lại không nhìn qua chỗ khác.

Cặp song sinh nhìn hai thiếu niên lớn lên tuấn tú như vậy, cảm thấy đặc biệt mới lạ, Tiểu Bảo chủ động tiến lên hỏi: “Các ngươi tên là gì?”

Thiếu niên lớn hơn chút nhìn nhìn cặp song sinh cơ hồ giống nhau như đúc, kinh ngạc hỏi: “Các ngươi sao lại nhìn giống nhau như đúc?”

“Giống nhau sao?” Cặp song sinh liếc mắt nhìn nhau một cái, tỷ với Thu bà bà bọn họ liếc mắt một cái là có thể phân biệt ra bộ dáng của hai cậu, sao lại giống nhau như đúc chứ?

“Giống nhau, chính là ngươi lùn một chút.” Thiếu niên nhỏ một chút chỉ vào Tiểu Bảo nói.

Bị người ta nói lùn, Tiểu Bảo rất không cao hứng bĩu môi: “Vậy các ngươi nói chúng ta ai là ca ca, ai là đệ đệ?”

Đại Bảo cũng rất mong đợi nhìn hai người, cũng không biết bọn họ có thể đoán được không.

Thiếu niên nhỏ một chút chỉ vào Tiểu Bảo: “Ngươi là ca ca, bởi vì ngươi luôn nói chuyện.”

Tiểu Bảo che miệng hì hì cười rộ lên: “Ngươi đã đoán sau, huynh ấy là ca ca.”

Thiếu niên lớn hơn chút nói: “Khó trách ngươi lùn hơn ca ca  ngươi.”

Trát tâm, lão thiết! (Pen: Chính mình cũng không hiểu là gì nhưng chắc là đau lòng hay đau tim nào ấy)

Tiểu Bảo không muốn phản ứng bọn họ.

Tống Tân Đồng đứng trong bếp nhìn bốn thiếu niên nho nhỏ chơi cùng một chỗ, đáy lòng không khỏi nghĩ thầm: Đại Bảo hai đứa thật giỏi, nhanh như vậy liền tiến công chiếm đóng hai tiểu thiếu gia, chơi được thật tốt.

Nếu như cặp song sinh biết ý nghĩ của nàng, nhất định sẽ nói tỷ nhìn đâu ra thấy chúng ta chơi rất tốt?

Tống Tân Đồng mặc dù lớn bụng, nhưng cũng không gây trở ngại tới hành động, động tác nhanh nhẹn ngâm rong biển, lại đêm thịt gà với xương sườn Đại Nha sớm đã chuẩn bị tốt ướp.

Sáng sớm bọn họ liền tính làm món kho cay, cho nên đã mua nguyên liệu về, hơn nữa đều chặt sẵn rồi.

Có điều giờ lại thêm ba người, những thức ăn này sợ là không đủ.

Nhìn ở phân thượng Giang Minh Chiêu lúc trước dụng tâm giúp nàng chọn cửa hàng, liền lại thêm hai món, “Đại Nha, ta cho ngươi bạc, bây giờ ngươi lại đi chợ mua một con các về, lại mua một khối đậu hủ, còn cần một ít rau xanh.”

“Rau xanh nhớ lấy tươi một chút, mấy lần trước ngươi đều mua thật tốt quá.”

“Cô nương yên tâm, nô tỳ giờ có kinh nghiệm.” Đại Nha rất có tự tin lần này nhất định mua được rau xanh tốt.

Tốc độ Đại Nha rất nhanh, qua lại chỉ tốn chừng hai mươi lăm phút.

Tống Tân Đồng để nàng làm cá, cùng thịt gà khối cùng ướp, đợi một lúc dùng than củi nướng lên, hơn nữa thêm ớt này nọ các nàng mang tới, nhất định sẽ ăn thật ngon.

Tống Tân Đồng lật lật hộp đựng ớt, thở dài một hơi: “Đại Nha, ớt của chúng ta sắp hết.”

“Vậy nô tỳ về Đào Hoa thôn lấy một ít?” Đại Nha rất ngay thẳng hỏi.

“Không cần.” Tống Tân Đồng đã gửi tin về cho Dương Thụ, dự đoán trễ nhất là 5 tháng tám sẽ đem gia vị kho với ớt Vương thị bọn họ làm cùng đưa tới Lĩnh Nam thành, hiện tại đã 28 tháng bảy, chờ không tới mấy ngày.

Bọn họ đến Lĩnh Nam thành cũng được 10 ngày, cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh, chờ chuyện bên này an bày thỏa đáng, bọn họ cũng nên về thôn, học đường cũng nên nhập học, cặp song sinh cũng nên trở về đọc sách.

Thừa dịp chờ ướp, Tống Tân Đồng trở về phòng làm quần áo cho Lục Vân Khai, chờ đến gần giờ ngọ, lúc này mới đến phòng bếp, chỉ huy Đại Nha làm việc.

Rất nhanh, mùi thơm của món kho cay cùng cá nướng liền nhanh chóng lan tỏa khắp nơi, cặp song sinh hỏi mùi này liền không nhịn được nuốt nước miếng, hai cậu đã lâu rồi chưa ăn cá nướng, rất muốn ăn.

Hai thiếu niên hít mũi một cái: “Cái gì thơm như vậy?”

Tiểu Bảo tự hào nói: “Món tỷ ta nấu, đặc biệt thơm.”

Hai thiếu niên nhìn về phía phòng bếp: “Nghe là rất thơm.”

“Nghe rất thơm, ăn cũng đặc biệt ngon.” Cặp song sinh cường điệu: “Ăn ngon đến rụng lưỡi, đợi lát nữa các ngươi nhất định phải nếm thử.”

Hai thiếu niên không tin: “Đầu bếp nhà chúng ta là hậu nhân ngự trù, có thể ăn ngon hơn so với bọn họ làm?”

“Tỷ làm ăn ngon hơn!” Cặp song sinh không biết cái gì mà ngự trù, cũng chỉ biết có tỷ!

Thiếu niên càng lớn một chút hừ một tiếng: “Các ngươi cũng quá khoa trương.”

“Các ngươi ăn rồi biết.” Cặp song sinh cũng không muốn quá mất công giải thích với bọn họ, dù sao ăn qua món tỷ làm đều cảm thấy ăn ngon.

Tống Tân Đồng được tín nhiệm vô hạn đang nhìn Đại nha đảo món ăn trong nồi, nhắc nhở nàng thêm loại gia vị nào, bây giờ xào rau đều là Đại Nha làm, nàng chính là ở bên nhìn chằm chằm, sẽ không đích thân ra tay.

Nếu không phải thế, Lục Vân Khai nơi nào sẽ cho nàng vào phòng bếp a.

Đại Nha đem chút gia vị cuối cùng bỏ vào, Tống Tân Đồng ngửi ngửi mùi: “Không tệ không tệ, có thể bưng ra rồi.”

Nói rồi ra ngoài phòng bếp, hô một tiếng: “Đại Bảo gọi tỷ phu với Giang công tử ăn cơm.”

“Ai.” Đại Bảo giòn tan đáp lời.

Tiểu Bảo thì bịch bịch bịch chạy tới rất nhanh, trước khi ăn cơm phải rửa tay, cậu đã dưỡng được thói quen tốt đẹp.

Tống Tân Đồng đổ nước vào bồn gỗ, gọi hai vị tiểu công tử Giang gia rửa tay.

Rửa tay xong, mấy người liền ngồi vây quanh bàn ăn cơm trong sảnh, không nhiều món, chỉ có mấy món, món kho cay, cá nướng cay, thịt kho tàu, rau trộn rong biển gà xé, cùng với một phần canh rau xanh đậu hủ.

Tất cả đều là món ăn gia đình, phân lượng đầy đủ, nhưng sắc hương vị cũng đều có.

Tiểu Bảo liếc nhìn không chớp mắt hai vị tiểu thiếu niên gắp thức ăn, chờ bọn hắn ăn rồi không thể chờ được lại hỏi: “Vị thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play