Tống Tân Đồng bưng canh xương đã nguội đi vào thư phòng: “Ta cố ý hầm canh cho chàng, đã vớt dầu hết rồi, chàng mau uống một chút.”
Không có cách nào, nàng không mua nổi tổ yến, lão tham, chỉ có thể hầm nhiều canh xương một chút, mọi người đều có thể uống một chén, còn rẻ.
“Trong bếp vẫn còn, uống xong ta sẽ múc cho chàng một bát.” Tống Tân Đồng thấy Lục Vân Khai đã uống xong: “Uống nhiều một chút bồi bổ cơ thể.”
“Uống không được.” Lục Vân Khai đặt bát lên bàn: “Lúc tối đã dùng bữa ở Giang gia rồi, bây giờ vẫn còn hơi no.”
“Mấy ngày qua buổi trưa chàng không về nhà dùng cơm cũng được, sao bây giờ ngay cả cơm tối cũng không về? Rốt cuộc chàng bận cái gì?” Tống Tân Đồng bất mãn hỏi.
“Hôm nay bởi vì nhị ca Giang ca ra biển về, cho nên giữ ta lại uống rượu mới về.” Lục Vân Khai đưa hai tấm ngân phiếu cho Tống Tân Đồng: “Đây là ngân phiếu 1800 lượng nhị ca Giang gia bán được trà khổ kiều, nàng thu đi.”
“Nhanh vậy đã về rồi?” Tống Tân Đồng nhớ là tháng tư ra biển, đây là gần bốn tháng rồi, xem ra là đi không xa a.
Lục Vân Khai nói: “Giang gia là đi theo tuyến vận tải đường thủy ra biển, chỉ đi vài quốc gia phụ cận, cho nên về nhanh.”
Tống Tân Đồng ngồi lên một bên ghế: “Giang gia còn có đường thủy lộ của mình? Quốc gia chúng ta ủng hộ bọn họ ra biển?”
“Lợi ích thủy vận lớn, thuế cũng nặng, đương nhiên là quốc gia cam tâm tình nguyện.”
Không nghĩ đến Đại Chu triều còn khai thông như vậy, Tống Tân Đồng nói: “Mặc dù lợi ích lớn, nhưng vạn nhất gặp phải cướp biển thì sao?”
Lục Vân Khai nói: “Ta trái lại không rõ lắm, nghe nhị ca Giang gia nói hai lần rời bến trái lại thuận lợi, nghe hắn nói hiểu biết ven đường, làm ta sinh lòng hướng tới.”
“Chàng hướng tới thì hướng tới, nhưng đừng vác hai mẹ con chúng ta chạy ra biển.” Tống Tân Đồng cảnh giác nói.
Lục Vân Khai yên lặng cười: “Sẽ không.”
“Sẽ không thì tốt.” Tống Tân Đồng dừng hầm, lại cảnh giác hỏi: “Lúc này nhị ca Giang gia có mang chút vật hiếm lạ gì về không?”
“Thấy không ít lưu ly, rất đẹp, còn có một chút đồ trang trí với thức ăn.” Lục Vân Khai dừng một chút: “Giang Minh Chiêu cho ta mang chút đồ ăn về, không dễ ngửi lắm, không biết ăn thế nào.”
“Ở đâu, ta sớm ở trong bếp sao không thấy?” Tống Tân Đồng rất tò mò là vật gì, có phải là đồ hải sản không?
“Ta tiện tay để ngoài viện.” Lục Vân Khai vội đứng dậy đi cầm một cái rổ vào sân: “Nói là có thể nấu ăn, nhưng nhìn thật sự là quá lạ.”
Tống Tân Đồng nhìn vào rổ: “Là rong biển.”
“Đúng, nó tên là rong biển.” Lục Vân Khai nói.
“Nó có thể dùng để nấu canh, ngày mai nếu chàng ăn cơm ở nhà, ta liền làm cho chàng ăn.” Tống Tân Đồng đã rất lâu rồi chưa ăn rong biển, bên Lĩnh Nam này cũng chưa từng thấy qua, chắc là có thể chở về bán, nhưng bởi vì nguyên nhân giá quá đắt, bên Thanh Giang huyện kia không ai biết.
Lục Vân Khai nói: “Ngày mai ta không ra ngoài, đại ca Giang gia phải đi kinh thành, hôm nay hắn đưa ta không hắn sách hắn từng dùng thi cử, ta có thể đọc một thời gian dài.”
“Mấy ngày nay đều nghiên cứu thảo luận học vấn đi?” Tống Tân Đồng nhớ đại ca Giang gia theo đường làm quan, mà lão nhị với lão tam Giang gia đều là buôn bán.
“Ân, được ích lợi không nhỏ.” Lục Vân Khai nói.
“Trước đó không phải Giang công tử nói để chàng đến thư viện đọc sách sao? Chàng có muốn hay không…” Tống Tân Đồng biết nếu hắn vẫn ở Đào Hoa thôn dạy bọn nhỏ đọc sách, học vấn của hắn khẳng định không sánh bằng học sinh được thầy nổi danh dạy.
“Không cần, cho dù không đi thư viện ta cũng vẫn có thể thi đỗ.” Lục Vân Khai rất tự tin nói.
Tống Tân Đồng biết là hắn có nắm chắc, lúc trước tri phủ đại nhân còn từng khen hắn đâu, hơn nữa chuyện hắn đã quyết trong nhất thời cũng không thay đổi được, vẫn là chờ sang năm lại nói.
Tống Tân Đồng thật ra là muốn Lục Vân Khai tới thư viện Lĩnh Nam thành đọc sách, dù sao cùng đi học như họ buổi tối còn muốn đọc sách, là chuyện rất vất vả, hơn nữa sau này trong nhà có trẻ con nhất định sẽ rất ầm ĩ, hắn càng không cách nào an tâm đọc sách.
“Đáy lòng chàng đều biết là tốt.”
“Đều biết.” Lục Vân Khai biết ý nghĩ của Tống Tân Đồng, nhưng hắn không muốn rời khỏi thê tử lúc này: “Hôm nay nó có làm ầm ĩ nàng không?”
“Không có.” Nói đến bé con, Tống Tân Đồng lập tức nhu hòa, sờ sờ cái bụng nhô ra: “Hôm nay trái lại động vài cái, giờ chắc là đang ngủ.”’
Lục Vân Khai sờ bụng của nàng: “Vất vả nương tử.”
“Nó rất ngoan, không vất vả.” Tống Tân Đồng dừng một chút, có chút khó khăn nói: “Ta cảm thấy hẳn là bé gái, thực sự rất yên tĩnh, rất nghe lời.”
Lục Vân Khai trái lại cũng không thèm để ý là nam hay nữ: “Con gái tốt hơn, giống nàng tốt nhất.”
Tống Tân Đồng nhíu mày: “Giống ta dữ như vậy là tốt?”
“Không dữ.” Lục Vân Khai dừng một chút: “Rất tốt.”
“Cũng chỉ chàng nghĩ như vậy.” Tống Tân Đồng đột nhiên nhớ lại mấy gian cửa hàng ban ngày đã xem qua, vội đem mấy trang giấy kia lấy ra, nàng xem cửa hàng xong lại nói thêm chút quan sát của mình ở phía sau: “Chàng xem một chút, so sánh ta muốn chọn gian quán trà kia.”
Lục Vân Khai nhìn kỹ một chút: “So xuống, ở đây không tốt như phố chính, chỉ là giá hơi rẻ chút mà thôi.”
Tống Tân Đồng ừ một tiếng: “Nhưng hắn đang sốt ruột ra tay, ta đang nghĩ nếu có thể mua tới vậy chúng ta cũng không cần đưa địa tô, liền xem như chúng ta kiếm cái gia nghiệp cho con.”
“Để tự bọn nó kiếm.”
“Ta xem cửa hàng khác, lão bản cửa hàng khác có thể sẽ không bán ra, chỉ có một nhà này, bọn họ sốt ruột dùng tiền nhất định sẽ suy xét ra tay.” Tống Tân Đồng dừng một chút: “Hơn nữa ta điểm ta thích nhất ở nó là hai mặt chỗ đó sát đường, đến lúc đó một bên làm cửa, một bên làm cửa sổ, đến lúc đó có thể bán món kho của chúng ta. Như vậy cũng không cần bày lộ thiên như bán ở tửu lầu trên bến tàu vậy.”
Lục Vân Khai hiểu ý của nàng: “Chỗ khác cũng không thể sửa?”
“Cũng không phải không thể, nhưng phải tốn không ít công phu, quá phí tiền.” Tống Tân Đồng chỉ vào gian quán trà này: “Còn cần sửa thêm cầu thanh, lượng công trình không lớn.”
“Nói đến nói đi là nàng nhìn trúng chỗ này, dù phiền nữa nàng cũng nguyện ý chỉnh sửa.” Lục Vân Khai nói.
“Người hiểu ta cũng chỉ tướng công.” Tống Tân Đồng cười nói: “Vậy ngày mai chúng ta liền đi tìm Giang công tử định ra cửa hàng này, thừa dịp đoạn thời gian này chúng ta còn đang ở Lĩnh Nam thành trang hoàng cửa hàng này thỏa đáng, đến lúc đó lại tìm cái ngày lành khai trương.”
“Đến lúc đó nàng phái ai tới đây làm chưởng quỹ?” Lục Vân Khai nhắc nhở: “Bây giờ trong tay nàng cũng không có người.”
Tống Tân Đồng suy nghĩ một chút cũng phải: “Tạ Nghĩa bọn họ bây giờ niên kỷ còn nhỏ, vẫn không thể gánh chuyện nha, ta nghĩ vẫn là thừa dịp này mời một người.”
“Không được, mời một người cũng không biết phẩm hạnh, tướng công chàng có nhở Giang công tử lại giúp chúng ta tìm một người không?”
“Có thể quá phiền hắn hay không?” Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày: “Nếu không gọi Trâu chưởng quỹ đến? Trên bến tàu để mấy người Tạ Nghĩa kiêm nhiệm, trước bồi dưỡng một thời gian?”
“Nàng tin Tạ Nghĩa bọn họ như vậy?” Lục Vân Khai hỏi.
Tống Tân Đồng ngốc một chút, nha nha nói: “Ít nhất bây giờ là tin.”
“Ai da, chuyện này về sau hãy nói, ta nhờ cậy bọn họ làm việc, nếu bọn họ không muốn là cũng được, cũng không khác với mời chưởng quỹ bên ngoài lắm, hơn nữa đáy lòng bọn họ cũng sẽ nghiêng về phía ta.”
Tống Tân Đồng thở dài một hơi: “Ta cũng không thể bảo đảm sau này bọn họ có thể đối đãi như vậy hay không, nhưng ít ra lúc đó, ta đã đem nhân tình đã nợ nhiều năm trả sạch rồi”
Trước kia nếu không phải cả nhà Thu bà bà bọn họ, cha đã sớm chết đói.
Sau đó cũng thua thiệt bọn họ nhiều, nếu không cha không cách nào an táng, ba tỷ đệ các nàng hơn nửa cũng không sống nổi.
Phần ân tình này, ít nhất bây giờ vẫn chưa trả xong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT