Lục Vân Khai nhà mình ngâm nước nóng không đủ, còn kéo Tống Tân Đồng cùng ngâm nước nóng, chờ nàng lần nữa lại ra khỏi phòng tắm, hai má hồng hồng giống như phủ một tầng phấn thật dày vậy.
“Tỷ sao mặt tỷ hồng như thế?” Cặp song sinh cũng ngâm nước nóng không hiểu hỏi: “Nóng sao?”
Lục Vân Khai ở bên hàm ý sâu xa nói: “Nước quá nóng.”
Tiểu Bảo rất nhanh tiếp lời: “Nóng đỏ mặt.”
Tống Tân Đồng giận dữ liếc liếc Lục Vân Khai một cái, tận lực giả trang tự nhiên nói với cặp song sinh: “Việc học của hai đứa hôm nay vẫn chưa hoàn thành, mau mau đi vào phòng viết, viết xong cho tỷ phu kiểm tra.”
“Nga.” Tiểu Bảo thoáng cái ỉu xìu, lại phải viết bài, thật đáng ghét.
“Đại Nha đi rửa gà rừng trưa nhặt về, ta đi xem, chàng nhìn chằm chằm hai đứa.” Tống Tân Đồng dừng một chút, “Chàng cũng không cần ra.”
“Vì sao?” Lục Vân Khai ôn nhu hỏi.
“Ta thấy trong viện còn có mấy cô nương, chàng đừng đụng phải người ta.” Tống Tân Đồng đáy lòng lo lắng cô nương người ta nhìn trúng tú tài nhà mình, trừ bỏ dấu vết bên mặt kia, góc nghiêng bên này của hắn thế nhưng rất đẹp mắt, vạn nhất có người thích nét đẹp không trọn vẹn thì sao?
“Được.” Lục Vân Khai không vạch trần nàng: “Bên ngoài mưa lớn, nàng cẩn thận một chút.”
“Ta đều đi dưới mái hiên, không có sao.” Tống Tân Đồng căn dặn xong thì liền ra cửa, đi đến phòng bếp, trong phòng bếp chỉ có bà tử kia rửa nồi bát.
“Ăn rồi, ta rửa xong là các ngươi có thể dùng.” Bà tử dừng một chút, chỉ vào hơn nửa số củi còn lại, “Các ngươi có muốn dùng củi hay không, chúng ta mua một bó lớn, căn bản dùng không hết.”
Tống Tân Đồng minh bạch cười cười.
“Các ngươi nếu như thiếu, đưa hai văn tiền là được.” Bà tử cười đùa nói.
Tống Tân Đồng nhìn nhìn số củi còn lại, gật đầu đồng ý: “Được.”
Bà tử rửa xong rồi, cũng không sốt ruột đi mà là ngồi một bên nói chuyện phiếm: “Nương tử các ngươi là từ đâu đi đâu vậy?”
“Đi châu phủ.” Tống Tân Đồng chưng cơm xong, lại ngâm một cân miến, có Đại Nha vua dạ dày này ở đây, cho tới bây giờ không cần lo lắng có cơm thừa, chỉ lo nàng ấy ăn không đủ no.
“Các ngươi đi đâu a?”
Bà tử nói: “Chúng ta đi kinh thành, lão gia trong nhà làm ăn làm đến kinh thành, cho nên đón phu nhân, các thiếu gia tiểu thư cùng đi, sau này liền ở luôn bên kia.”
“Vậy thì thật là lợi hại, còn ta cho tới bây giờ chưa từng ra khỏi Lĩnh Nam châu.” Tống Tân Đồng cười nói.
“Nghe nói kinh thành rất náo nhiệt, so với Lĩnh Nam thành còn náo nhiệt hơn, cũng không biết là thật không.” Bà tử nói.
“Hẳn là đúng.” Tống Tân Đồng nói xong Đại Nha liền từ bên ngoài đi vào, mỗi tay nàng cầm một con gà rừng đã mổ bụng, hai con gà rừng bộ dáng chừng hơn bốn cân.
“Ôi, các ngươi ra cửa còn mang theo gà ra cửa à?” Bà tử than phục nói.
“Trên đường bắt được gà rừng.” Tống Tân Đồng để Đại Nha làm thịt gà rừng, nàng bỏ vào nước trụng một lần, sau đó mới bắt đầu bỏ dầu xào gà rừng, chờ gần được lại thêm nước tương, miến toàn bộ bỏ vào, đậy vung nấu.
“Các ngươi chuẩn bị thật đúng là đầy đủ hết, còn tự mình mang đồ bếp.” Bà tử nói.
“Xe ngựa bọn ta đi chậm, đi một chút dừng một chút, sợ trước không thôn sau không tiệm, không kịp ăn cơm, cho nên liền tự mình mang theo.” Tống Tân Đồng đem gia vị đã dùng qua thả vào rương, để Đại Nha chuyển trở lại mà cất, nàng an vị ở phòng bếp coi lửa.
Bên ngoài dông tố không ngừng, trong phòng đốt lửa, không nóng không lạnh, ngồi ở đây còn thật thoải mái.
Bà tử nói: “Biện pháp này của các ngươi trái lại hay, ngày mai ta cũng nói với các phu nhân một chút, nếu như gặp phải tình huống này còn có thể nấu chút cháo uống, không cần gặm bánh bột ngô.”
Bởi vì Tống Tân Đồng mặc quần áo rộng thùng thình, không nhìn ra bụng bầu của nàng, cho nên bà tử vẫn không phát hiện, liền tin là thật.
“Cũng phải, đi nhanh đi chậm một chút đều là giống nhau, còn không bằng để cho mình thoải mái một chút.” Tống Tân Đồng nói.
“Còn không phải sao.”
Không đến hai khắc chung liền nấu xong, Tống Tân Đồng để Đại Nha bưng thức ăn về phòng, nàng nói lời từ biệt với bà tử cũng trở về phòng, năm người ngồi vây quanh bàn vuông ăn cơm chiều.
Thịt gà rừng có hơi già, không dễ nhai lắm, Tống Tân Đồng không quá thích ăn, ăn mấy miếng thịt đùi xong liền không muốn ăn, lại uống chút canh rau xanh thế là no.
Cặp song sinh với Đại Nha trái lại ăn đến thẳng cánh(*?), chính là tướng ăn có hơi khó coi.
*?: cái này là mình tự chọn cái câu gần đúng với ngữ cảnh, còn gốc lại không biết nên chuyển nó ra sao nên ký hiệu là (*?) nhé =]]
Tống Tân Đồng với Lục Vân Khai ngồi bên cửa sổ nhìn mưa rơi tí ta tí tách không ngừng trong viện, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm rền: “Vừa nãy bà tử kia nói trận mưa này sợ là mưa tới sáng sớm ngày mai, may mắn chàng không nghe ta mà đắp lều, nếu không tối nay có thể thực sự phải ngủ trong lều rồi.”
“Là ta sơ sót, sáng nay nghe lão nhân trong thôn kia nói hôm nay có mưa, nhưng ta lại không coi trọng.” Lục Vân Khai nhìn nước mưa chảy vào mương tối bên ngoài, có chút tự trách.
“Chúng ta không biết trồng hoa màu, lại không biết nhìn trời, sáng sớm ta thấy mặt trời rất to còn cảm thấy bọn họ đang nói giỡn đâu.” Tống Tân Đồng trấn an Lục Vân Khai: “Aiz, cũng không biết trong thư cục có loại sách chỉ nhìn trời không, nếu có thì chúng ta sau này ra cửa sẽ không sợ gặp mưa.”
“Trong thư cục chắc chắn không có.” Lục Vân Khai nói: “Có thể xem hiểu thời tiết chỉ có thuật sĩ chuyên môn, lão nông có kinh nghiệm.”
“Vậy chúng ta về hỏi Thu bà bà một chút, để bà tổng kết một chút cho chúng ta, sau này chúng ta ra cửa cũng không sợ.” Tống Tân Đồng nói.
Lục Vân Khai nói: “Vậy trở về rồi hãy nói đi.”
“Hôm sau có phải có thể đến Lĩnh Nam thành hay không?” Tống Tân Đồng chống má nhìn mưa rơi tí ta tí tách bên ngoài, khẽ cất tiếng hỏi.
Lục Vân Khai ừ một tiếng: “Nếu như hôm sau trời sáng liền đi, xế chiều hôm sau có thể chạy tới Lĩnh Nam thành.”
Tống Tân Đồng đếm ngày: “Cuối cùng cũng tới, chúng ta mùng hai xuất phát, giờ đã mười bảy tháng bảy, đi đủ nửa tháng, cũng không biết nương ở nhà một mình có tốt không?”
Lục Vân Khai: “Chờ chúng ta tới Lĩnh Nam viết thư cho nương, đi rồi về cũng chẳng qua hai ngày.”
“Ân.” Tống Tân Đồng quay đầu nhìn về phía Đại Nha đã xong bữa cơm tập thể, cười nói: “Đại Nha ăn no chưa?”
Đại Nha xấu hổ gật gật đầu: “Cô nương, giờ nô tỳ đi rửa bát.”
“Giờ chúng ta đã lấy gạo ăn cơm, cũng may còn có hai ba cân bột mì.” Tống Tân Đồng nói liền đứng lên: “Ta đi nhào bột, sáng mai dậy chúng ta chưng màn thầu.”
Bột mì là trước đó một ngày Tống Tân Đồng các nàng mua khi đi ngang qua trấn nhỏ, mua một chút xem như dự phòng, không nghĩ đến thật đúng là dùng tới.
“Gói bánh bao thịt.” Tiểu Bảo gục xuống bàn viết bài đột nhiên ngẩng đầu nói.
“Không có thịt.” Đại Bảo nói.
Tiểu Bảo nháy nháy mắt: “Không thể mua sao?”
Đại Bảo nói: “Ở đây không có hàng thịt.”
“Vậy thịt mấy người kia ăn ở đâu ra?” Tiểu Bảo hiếu kỳ hỏi.
Đại Bảo nghĩ nghĩ: “Chắc chắn bọn họ cũng là mua ở hợp chợ trấn trên.”
“Phải không?” Tiểu Bảo chống má hỏi Tống Tân Đồng: “Tỷ, là vậy phải không?”
Tống Tân Đồng nói: “Tỷ cũng không biết, mấy đứa hỏi tỷ phu mấy đứa một chút, hắn đi qua chỗ này mấy lần, khẳng định biết.”
Cặp song sinh đồng thời nhìn về phía Lục Vân Khai: “Tỷ phu?”
“Đại Bảo đoán đúng, lại đi về phía trước mấy chục dặm có một thành trấn.” Lục Vân Khai dừng một chút: “Ở đây bọn họ hẳn là có hầm, cất rất nhiều thịt, không cần mỗi ngày đi huyện thành mua.”
“Thì ra là vậy.” Cặp song sinh cười hì hì: “Nhà chúng ta cũng có hầm, là loại giống của nhà chúng ta sao?”
Lục Vân Khai ừ một tiếng, nhàn nhạt lướt nhìn qua hai cậu đang còn muốn hỏi, lạnh nhạt hỏi: “Viết xong chưa?”
Vừa nghe hắn nói như vậy, cặp song sinh lập tức không nói, nhanh chóng quy củ vùi đầu viết bài, viết xong sớm một chút trở về phòng ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT