Tống Tân Đồng nhìn hai hoa đăng thủ công bình thường trên tay cặp song sinh, xem như ngoài ý muốn: “Sao hai đứa mua được?”

Đại Bảo xấu hổ che mặt.

Tiểu Bảo cũng hé miệng cười xấu hổ nói chuyện.

“Thế nào đây hả? Vừa nãy ở ngoài cửa không phải còn đắc ý vô cùng hưng phấn sao? Sao vừa vào liền ngượng lên tiếng?” Tống Tân Đồng hiếu kỳ hỏi: “Nói đi, có phải hai đứa lại chuốc họa hay không?”

“Không có chuốc họa.” Tiểu Bảo lập tức mở miệng nói, vẻ mặt thản nhiên nhìn Tống Tân Đồng: “Tỷ, người đừng quản sao bọn đệ mua được, tỷ nói chuyện đều phải tính, một trăm văn tiền, đệ với ca ca mỗi người năm mươi văn tiền.”

Tống Tân Đồng đặt hoa đăng lên bàn: “Tỷ nói chuyện đương nhiên là chắc chắn, nhưng nếu như mấy đứa hãm hại lừa gạt thế cũng không thể tính.”

“Không có hãm hại lừa gạt, tỷ người nếu không tin có thể hỏi Đại Nha tỷ tỷ.” Đại Bảo chỉ vào Đại Nha ngoài phòng nói: “Lão bản chủ động bán rẻ cho chúng ta, thực sự.”

Tống Tân Đồng nói: “Vậy mấy đứa nói với tỷ xem đến cùng là chuyện gì xảy ra.”

“Ân…” Đại Bảo do dự hồi lâu, mới lên tiếng: “Là đệ với đệ đệ đi tới trước sạp của đại thúc bán hoa đăng, nhìn chằm chằm hoa đăng hồi lâu, đại thúc hỏi chúng ta có muốn mua hay không, bán rẻ cho chúng ta. Nhưng hắn nghe nói chúng ta chỉ có mười văn tiền, còn muốn lấy hai cái, hắn liền không muốn.”

“Sau đó thì sao?” Tống Tân Đồng biết điều xuất sắc còn ở phía sau.

“Sau đó…” Đại Bảo khó xử nhìn nhìn Tiểu Bảo: “Sau đó đệ với Tiểu Bảo liền ôm chân đại thúc, mỗi người ôm một cái, cầu rất lâu, hắn mới bán cho chúng ta.”

Nói xong lại đặc biệt thấy thẹn thùng: “Tỷ người đừng mắng chúng ta.”

Nghe ra trái lại không có gì đáng trách, người ta thấy bọn hắn đáng yêu bán rẻ cho cũng bình thường, Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ lại hỏi Đại Nha: “Là như vậy sao?”

Đại Nha gật gật đầu, “Vị đại thúc kia chính là cửa hàng mở phía trước kia, tối nay sinh ý không tệ, tâm tình hắn cũng tốt, cho nên mới bán cho thiếu gia.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, sau đó nhìn cặp song sinh: “Mấy đứa có nói cảm ơn với đại thúc không.”

“Nói.” Đại Bảo đáp lời.

“Nói là được.” Tống Tân Đồng trầm giọng nói: “Có điều mấy đứa cũng làm sai biết không?”

“Ân?” Cặp song sinh không hiểu nhìn nàng.

“Lần này là tỷ không đúng, không nên nói lời kia, mấy đứa vì thắng được bạc, cứ như vậy ôm chân người ta, người ta không tiện cự tuyệt đệ mới bán lỗ vốn cho mấy đứa, loại phương pháp này chỉ có thể dùng lần này, nếu có lần sau nữa xem tỷ có đánh mấy đứa không.” Tống Tân Đồng trầm giọng phê bình: “Biết không?”

“Biết.” Cặp song sinh thấp giọng đáp lời, nhưng Tống Tân Đồng biết đáy lòng Tiểu Bảo nhất định là không ủng hộ: “Vạn nhất gặp phải người tính khí táo bạo, thấy mấy đưa như vậy một cước đá văng mấy đứa luôn thì sao?”

Cặp song sinh ngốc một chút, “Hắn không có.”

Tống Tân Đồng xụ mặt nói: “Hắn đương nhiên đã không có, người ta thiện tâm mới như vậy, lại không tiện đẩy mấy đứa ra cho nên mới bán cho mấy đứa. Mấy đứa nghĩ một chút, bọn họ và chúng ta như nhau, đều vất vả kiếm tiền, bọn họ bán mười văn một ngọn đăng là vừa đủ giá thành, năm văn tiền chính là bán lỗ vốn cho mấy đứa.”

“Liền giống chúng ta làm miến, nếu như là hai mươi văn một cân bán đi thì vừa đủ, nếu như bán hai mươi văn hai cân, đó chính là bồi tiền, biết không? Đệ thấy Hà nhị thúc bọn họ làm việc đến vất vả bao nhiêu mới làm ra miến được, nếu là người khác đều lấy giá thấp như vậy mua miến của chúng ta, chính là chúng ta bị lỗ tiền, biết không?”

Như thế cặp song sinh liền hiểu, các cậu cũng đi giúp đỡ chuyển khoai lang, làm việc một hồi liền mệt đến hỏng.

“Cho nên sau này không thể như vậy, nếu như mua không được vậy thì không mua, cũng không thể gò ép biết không? Mấy đứa có thể nói giá, nếu như bọn họ không lỗ vốn sẽ liền nguyện ý bán cho mấy đứa, nhưng không thể ôm chân người ta phải bán cho mấy đứa, biết không?”

“Biết.” Cặp song sinh yếu ớt gật đầu.

“Sau này cũng không thể như vậy.” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ lại nói: “Còn có nữa, đệ thấy mấy đại thúc đại thẩm bán rau ven đường ấy, có phải thoạt nhìn đặc biệt đáng thương hay không, sau này nếu là mấy đứa đi mua thức ăn, chỉ cần không phải kém quá nhiều, bọn họ cân thiếu một chút cũng không sao, chúng ta đưa nhiều một hai văn cũng không sao.”

“Ân, bọn đệ biết.” Đại Bảo gật đầu: “Lần đó lão bà bà bán rau kia đã không có, kém một chút liền đủ một cân còn bị thẩm kia mắng.”

“Đúng vậy, cho nên chúng ta không thể như vậy, chỉ cần không phải cố ý cắt xén số cân của chúng ta, không phải cố ý gạt chúng ta, chúng ta liền tìm chỗ mà khoan dung độ lượng, không thể hung hắn, biết không? Làm người phải lương thiện.” Tống Tân Đồng đáy lòng xì một tiếng khinh miệt, cũng không biết sao lại nói đến chỗ này: “Được rồi, đã biết phải đi ngủ.”

Đại Bảo gật gật đầu liền muốn đi ra ngoài.

Nhưng Tiểu Bảo chưa đi, mà là vươn hai tay, cười đến mắt híp lại thành một khe hở: “Tỷ, đánh cuộc phải chịu thua, đưa bạc đi!”

“Được, nói giống như tỷ còn có thể hố bạc mấy đứa vậy.” Tống Tân Đồng lấy hà bao của Lục Vân Khai: “Nhiều tiền đồng như vậy, mấy đứa làm rớt thì sao? Tỷ cất cho mấy đứa?”

“Không cần.” Tiểu Bảo lắc đầu: “Tự chúng ta cầm.”

Tống Tân Đồng lại hỏi Đại Bảo: “Đại Bảo cũng không cần tỷ cất cho đệ?”

Đại Bảo gật gật đầu, cậu muốn lấy bạc đi mua một chút vật nhỏ hiếm lạ.

“Vậy được rồi.” Tống Tân Đồng cảm giác mình chính là người lớn trong nhà lừa gạt liền lì xì của đứa nhỏ, kết quả còn chưa lừa được, chỉ có thể cầm hà bao đếm cho mấy cậu mỗi người năm mươi văn: “Nhưng cất cho tốt, biết không?”

“Biết.” Cặp song sinh cầm hà bao nhỏ trĩu xuống, cao hứng đến không khép miệng được.

“Đừng cười, thiếu răng cửa cười lên thật xấu.” Tống Tân Đồng vừa nói xong, cặp song sinh liền lập tức bụm miệng lại, không dám lộ ra răng cửa.

Tống Tân Đồng quệt mũi hai cậu: “Về ngủ đi, sáng sớm mai chúng ta phải dậy sớm rời khỏi Lâm huyện, đừng để đến lúc đó không dậy nổi.”

“Dạ.” Chờ cặp song sinh đi rồi, Tống Tân Đồng đem hà bao bỏ vào trong quần áo Lục Vân Khai: “Ta cảm thấy càng lúc ta càng không biết dạy hài tử làm sao đây?”

“Nàng dạy rất khá.” Lục Vân Khai đem chăn kéo qua đắp cho Tống Tân Đồng: “Hai người bọn họ cũng được dạy rất tốt, rất hiểu chuyện.”

“Đại Bảo trái lại hiểu chuyện, nhưng Tiểu Bảo… nó đặc biệt cơ linh, khôn vặt không ngừng, ta liền lo lắng sau này nó đi nhầm đường.” Tống Tân Đồng nhìn đỉnh màn: “Ôm chân lão bản người ta không buông như vậy nhất định là chủ ý của Tiểu Bảo, cũng may lão bản người ta thiện tâm, nếu đổi thành người tính khí táo bạo sớm đã một cước đá văng tụi nó rồi.”

“Nàng quá buồn lo vô cớ, còn chưa đầy bảy tuổi, nghĩ không chu toàn mà thôi.” Lục Vân Khai đều là không thế nào lo lắng cặp song sinh, một trầm ổn, một cơ linh hiếu động, hai người hỗ trợ lẫn nhau, giám sát lẫn nhau, cũng là dựa vào lẫn nhau, chỉ cần lớn tuổi hơn chút nữa là được.

Tống Tân Đồng than một tiếng, chậm rãi nói: “Chỉ hi vọng như thế đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play