Lúc Tống Tân Đồng bọn họ trở lại Chu gia, Dương Thụ mới từ trong điền trang về, đang cùng Chu đại gia thương lượng trong ruộng nên trồng những gì.
“Chỉ có thể trước để không, hoặc là sau đó làm sạch nước trồng cải dầu, tiểu mạch.” Chu đại gia nói.
Dương Thụ nói: “Nhưng ta thấy bên này không có sông nước, đến lúc đó nếu như muốn giữ nước lần nữa cũng không dễ làm.”
“Cách hai, ba thôn có sông, nhưng phải từ ruộng của người khác dẫn qua đây, đây cũng là có chút phiền phức.” Chu đại gia nói.
“Vậy xác thực không dễ làm.”
Tống Tân Đồng nói: “Hôm qua ta thấy giữa mấy khối ruộng kia có hai ba khối địa thế tương đối thấp, có thể đào sâu trữ nước hay không? Đến lúc đó chúng không sai biệt lắm cũng có thể dùng tới nước, nếu là thật sự gặp phải hạn hán gì gì đó, còn vừa lúc có thể giải quyết vấn đề.”
Dương Thụ nghĩ nghĩ: “Chỗ cô nương nói ta biết, nhưng chỗ này gần hơn ba bốn mẫu, dùng chỗ rộng như vậy để giữ nước? Thật sự là có hơi lãng phí.
“Vậy dùng một chút cũng được, nhưng cạnh đó tốt nhất đắp thành bằng bùn cao lên, nếu không tới lúc trữ nước cũng làm bọn họ bị ướt luôn.” Tống Tân Đồng nói.
Dương Thụ nói: “Vậy chút nữa ta sẽ cùng Chu đại gia qua đó xem, đến lúc đó chờ người trong thôn hết bận là chúng ta có thể bắt đầu đào.”
Tống Tân Đồng gật đầu: “Có thể, vậy làm phiền Chu gia gia giúp xem một chút.”
Chờ Chu đại gia đi rồi, Chu đại nương đang bận việc trong phòng bếp đi ra, vừa bóc vỏ tỏi vừa nói: “Tân Đồng các ngươi sao còn mua đất? Nhiều như vậy phải tốn bao nhiêu bạc a?”
“Là cô gia hắn mua.” Tống Tân Đồng biết bọn họ đều cho rằng Tống gia không có bạc, bạc đều là của Lục Vân Khai, nàng cũng sẽ không vì loại chuyện này đi đơn độc giải thích chút nào, hơn nữa phải cho nam nhân nhiều mặt mũi mà.
“Thì ra là như thế, Lục cô gia đối với ngươi thật tốt.” Chu đại nương không nhịn được nói: “Lần này còn thay gia gia ngươi làm đến thể diện như thế, thật là có hiếu tâm.”
Nghe thấy người khác khen Lục Vân Khai, Tống Tân Đồng đáy lòng cũng rất vui vẻ, trên mặt không tự chủ tràn ra nét cười: “Hắn đối với chúng ta rất tốt.”
“Nhìn ra được, mặc dù tướng mạo có tổn hại, nhưng tâm tốt là được rồi.” Chu đại nương lại nói: “Các ngươi mua nhiều thế này làm sao trồng a? Các ngươi cách chỗ này cũng hơi xa, cũng không thể thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm.”
“Không xa, ra roi thúc ngựa không đến nửa ngày liền chạy tới.” Tống Tân Đồng miêu tả đại khái khoảng cách Thanh Giang huyện bên kia một chút: “Sau này Chu nãi nãi các ngươi nếu có tới thôn chúng ta tìm chúng ta, bên kia còn có một bến tày, ngồi thuyền đi Lĩnh Nam thành chẳng qua một ngày quang cảnh, còn nhanh hơn so với quan đạo.”
“Vậy được, sau này có thời gian liền đi tìm các ngươi, các ngươi có thời gian cũng tới Hạnh Hoa thôn.” Chu nãi nãi nói.
“Được, đều được.”
Sau khi ăn xong cơm trưa, Tống Tân Đồng bọn họ cũng phải cáo từ.
“Giờ liền đi a?” Người Chu gia đều ở nhà, đều có chút không nỡ, nhất là Áp Đản và Tiểu Cúc hai tiểu hài sáu, bảy tuổi, càng là luyến tiếc cặp song sinh bạn chơi này đi rồi.
“Cần phải đi, đã ở đây nhiều ngày rồi.”
“Trở lại cũng không xa bao nhiêu, gấp gáp như vậy làm gì? Chờ thêm mấy ngày a.” Chu đại nương nói.
Cặp song sinh nói: “Chúng ta muốn đi Lĩnh Nam thành chơi, không trở về nhà.”
“Đi Lĩnh Nam thành a? Ngồi xe ngựa qua đó?” Chu đại nương còn nhớ tới buổi trưa Tống Tân Đồng đã nói đi thuyền rất nhanh: “Sao không ngồi thuyền chứ? Không phải nói ngồi thuyền một ngày liền tới sao?”
“Khi trở về lại đi thuyền, giờ đi theo quan đạo một chút, còn có thể nhìn ngắm nhiều phong cảnh dọc đường.” Tống Tân Đồng kéo cặp song sinh sang bên cạnh, để hai cậu đừng làm rộn.
“Vậy các ngươi đi, chuyện đào bể chứa nước này làm sao?” Chu đại gia hỏi.
Tống Tân Đồng nói với Chu đại gia bọn họ: “Chờ thêm mấy ngày các ngươi cắt lúa xong rồi, đến lúc đó các ngươi đều có thời gian nhàn rỗi, Dương đại thúc bọn họ lại qua đây tìm người đi đào.”
“Vậy cũng được.” Chu đại gia hút một hơi thuốc lào: “Bên này chúng ta làm xong tối đa liền trung tuần tháng bảy, đến lúc đó liền có thời gian giúp ngươi làm.”
“Cách khá xa, không thể thường xuyên qua đây, sau này dưới ruộng liền phiền Chu gia gia mọi người giúp đỡ xem chừng.” Tống Tân Đồng nói.
Chu đại gia nói: “Đi, hẳn là hẳn là.”
Chu đại nương nói: “Nhà của chúng ta cũng là ruộng của ngươi đâu, đến lúc đó liền ngay một mảnh, khẳng định cũng có thể nhìn thấy.”
“Đúng rồi Tân Đồng, mấy người trong thôn đã nghe nói phiến kia đổi chủ, còn muốn ký kết khế ước với chủ nhân mới, các ngươi còn muốn cho bọn hắn thuê?”
Tống Tân Đồng nói: “Bây giờ nói cái này còn sớm, chờ Dương đại thúc bọn họ trở lại chế định xong quy củ rồi lại qua đây, đến lúc đó nếu là muốn thuê để trồng cũng phải ký kết khế ước mới.”
“Khế ước mới?” Chu đại nương có chút lo lắng có thể quá nghiêm khắc hay không?
Tống Tân Đồng nói: “Trước đó các ngươi phải giao năm thành cho chủ nhà, còn phải tự mình nộp thuế?”
“Đúng vậy.” Chu đại nương thở dài một hơi, một năm trôi qua không trữ được lương thực gì, chỉ có thể miễn cưỡng ấm no.
“Chu nãi nãi các ngươi yên tâm, khế ước sau này của ta khẳng định không nghiêm khắc như vậy.”
“Vậy nhưng thực sự là quá tốt.”
Tống Tân Đồng: “Nếu là có ai hướng các ngươi hỏi thăm, các ngươi cũng liền nói như vậy với bọn họ cũng được.”
Chu đại nương chần chừ một chút: “Vậy nếu như người Hứa gia?”
Tống Tân Đồng cười một chút: “Bọn họ đã quỳ lạy nhận sai, ta tất nhiên cũng sẽ không lại tính toán, chỉ cần bọn họ không chọc ta nữa là được.”
“Bọn họ khẳng định không dám.”
Tống Tân Đồng lại nói: “Còn có chính là chỗ nghĩa địa gia gia ta liền làm phiền Chu gia gia mọi người coi chừng, dù sao cách xa, ngày lễ ngày tết còn làm phiền mọi người giúp đốt một chút tiền giấy.”
“Được, chúng ta đều để trong lòng.” Chu đại gia gật đầu.
“Vậy chúng ta liền đi trước.” Tống Tân Đồng sờ sờ đầu Áp Đản bọn họ: “Sau này có thời gian tới nhà chúng ta tìm Đại Bảo bọn họ chơi.”
“Tốt.” Áp Đản gật đầu lia lịa.
Đại Nha bọn họ đã đi dắt ngựa, Dương Thụ cũng đem trên dưới trăm con thỏ xếp lên xe ngựa, Tống Tân Đồng bọn họ cũng lên xe ngựa.
Cặp song sinh nằm sấp trên mép cửa sổ xe phất phất tay về phía Áp Đản bọn họ, la lớn: “Áp Đản, các ngươi phải tới tìm chúng ta a.”
Áp Đản lớn tiếng tiếng đáp được.
Xe ngựa dần dần đi xa, Tống Tân Đồng ngồi bên người Lục Vân Khai, đón gió nhìn về phía trước: “Ta để lại cho Chu gia gia bọn họ 50 lượng bạc, xem như cảm ơn bọn họ mấy năm nay vẫn thay ta đốt vàng mã hương khói cho gia gia bọn họ.”
Đương nhiên, là vụng trộm đưa, chờ buổi tối lúc người Chu gia phát hiện đều không biết nên đi đâu mà trả.
“Sao không đưa nhiều chút?” Lục Vân Khai hỏi.
“Ta nghĩ, nhưng cảm thấy quá nhiều đối với bọn họ cũng không tốt.” Tống Tân Đồng ngồi dựa vào Lục Vân Khai: “Chúng ta đi trấn trên rời khách điếm liền đi? Buổi tối ở đâu a?”
“Thế nhưng đã quên hôm nay là tiết gì à?” Lục Vân Khai cười hỏi nàng.
“Tiết gì?” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, mùng bảy tháng bảy: “A, là đêm thất tịch, ta đều đã quên.”
Lục Vân Khai: “Chúng ta đi huyện thành trải qua đêm thất tịch.”
Tống Tân Đồng ừ hai tiếng, đặc biệt mong đợi đi huyện thành.
Vừa về tới khách điếm, lão bản nương khách điếm vội vội vàng vàng tiến lên đón: “Lục công tử, Tống phu nhân, các ngươi về rồi.”
“Sao vậy lão bản nương?” Tống Tân Đồng hỏi.
Không đợi lão bản nương nói chuyện, mấy người ngồi ở mấy cái bàn gần cạnh cửa liền cấp tốc xông tới: “Ngươi chính là tôn nữ của tam muội?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT