Đại Nha là lúc ngày thứ hài sắp tối gấp gáp trở về, nàng thở hồng hộc chạy vào phòng, Tống Tân Đồng liền nóng ruột hỏi: “Tìm sao?”
Đại nha vội vã gật đầu, “Tìm.”
“Thực sự? Rốt cuộc là cái tình huống gì?” Đáy lòng Tống Tân Đồng căng thẳng, trái tim bang bang nhảy lên, nếu như tìm được, vậy có phải thân thế của cha cũng xác nhận?
Lục Vân Khai ngồi ở một bên nhéo nhéo tay Tống Tân Đồng: “Chớ hoảng sợ, để cho nàng ấy uống miếng nước, thở chút lại nói.”
Lúc này Tống Tân Đồng mới lấy lại tinh thần, vội rót chén trà cho Đại Nha: “Ngươi mau ngồi xuống uống trà.”
Nói xong lại quay đầu nhìn Lục Vân Khai, vỗ vỗ ngực mình đang bang bang nhảy không ngừng: “Ta thật khẩn trương, đều không nghĩ đến để cho nàng nghỉ lấy hơi.”
“Đừng hoảng hốt.” Lục Vân Khai an ủi nàng: “Không vội, chờ nàng ta nghỉ ngơi lấy hơi lại nói cũng không muộn.”
Đại Nha liên tục uống mấy ngụm nước lúc này mới lấy lại hơi: “Cô nương, nô tì được rồi.”
Tống Tân Đồng ngồi thẳng thân thể, ưỡn thẳng lưng, mở to hai mắt nhìn Đại Nha, rất sợ bỏ lỡ một chữ: “Ngươi nói mau.”
“Nô tỳ đêm qua chạy tới Lâm huyện Lô Thủy thôn, tìm đến Thái lão đầu đó, năm nay hắn đã hơn bảy mươi, ánh mắt không được tốt, nhưng trí nhơ còn có thể.” Đại Nha nói: “Nô tỳ hỏi hắn chuyện 30 năm trước Tống lão gia làm công dưới tay hắn, hắn còn nhớ lúc trước Tống lão gia cùng mấy thuộc hạ làm công quan hệ rất tốt, cũng nhớ lúc đó sự tình hắn (Tống lão gia) đem đứa nhỏ về.”
Nghe đến đây, tâm Tống Tân Đồng lại vội mấy phần: “Sau đó thì sao?”
“Thái lão đầu nói hắn cũng không biết hài tử kia là của ai, chỉ biết được ngày kết toán tiền công đó mới nhìn thấy Tống lão gia ôm đi, lúc đó bọn họ đều cười nói là nhân tình của hắn sinh cho hắn, nhưng Tống gia lão gia nói không phải, là nhặt được.”
“Thái lão đầu nói cụ thể là tình huống nào hắn cũng không biết rõ lắm, để nô tỳ đi tìm một người làm công khác đi lại rất gần với Tống gia lão gia lúc ấy, người làm công kia ở tại trong núi Lâm huyện, đường trên núi rất không dễ đi, cũng không thể cưỡi ngựa, nô tỳ nghĩ vào núi sớm chút tìm người, liền suốt đêm vào núi. Núi Lâm huyện càng dốc đứng, càng dọa người hơn núi Đào Hoa thôn, mấy người miền núi ấy ở trên cây to trong núi rừng, dã thú trên núi còn đặc biệt nhiều.”
“Sao không vào núi ban ngày? Ban đêm cũng quá nguy hiểm.” Tống Tân Đồng không đồng ý nhíu mày.
Đại Nha một chút cũng không đẻ trong lòng, trái lại vẻ mặt tự hào nói: “Lúc đó Thái lão đầu bọn họ cũng nói như vậy, nhưng nô tỳ nghĩ đi sớm chút điều tra rõ chân tướng sớm chút.”
“Nô tỳ nói khí lực rất lớn, còn biết công phu, bọn họ còn không tin. Nô tỳ trước mặt mọi người nâng lên một tảng đá ba trăm cân, bọn họ mới tin.” Đại Nha tự hào nói: “Thái lão đầu để mấy cháu trai hắn đánh đuốc dẫn đường cho nô tỳ, còn cầm mấy cung tên cùng sài đao.”
“Dọc theo đường đi, nô tỳ đánh không ít gà rừng, hươu bào, còn có dã sơn dương, đưa hết cho cháu trai Thái lão đầu bọn họ, bọn họ rất cao hứng.” Đại Nha vừa nhắc tới chuyện đi săn thì đã quên hình, Tống Tân Đồng không mở miệng cắt ngang nàng không được: “Tìm được cái người làm công kia sao?”
“Tìm được.” Đại Nha lập tức quay lại đề tài chính:”Lúc đó hắn còn rất kinh ngạc vì sao bọn nô tỳ đi tìm, nô tỳ giải thích nguyên nhân, lại có cháu trai Thái lão đầu làm chứng, hắn mới đem chuyện mình biết nói cho nô tỳ.”
“Hắn nói lúc trước là hắn cùng Tống gia lão gia nhặt được ở trong một thôn, lão gia (Cha Tân Đồng) là con một thợ săn, thợ săn vì giỏi đi săn cho nên trong nhà coi như giàu có. Một ngày, thợ săn chịu nhờ vả của người trong thôn, mang theo các thôn dân đi vào núi săn, trên đường gặp phải bầy sói, người trong thôn sợ đến hét lớn kêu to, thợ săn vì cứu thôn dân mà bị cắn chết. Sau khi nương tử thợ săn biết được, động thai khí mà sinh non, dẫn đến khó sinh”
Tống Tân Đồng nghe tới đây, tâm càng thắt chặt hơn, nàng đã có thể đoán được sau đó xảy ra chuyện gì, hơn nửa là ủy thác cho Tống lão gia.
“Sau khi sinh đứa nhỏ, nương tử thợ săn không bao lâu cũng tắt thở. Trong nhà thợ săn không có trưởng bối huynh đệ này nọ, nương của nương tử thợ săn biết được sau vốn muốn ôm lão gia trở về, nhưng không biết là ai nói bát tự lão gia khắc thân, sau đó…” Đại Nha nhìn sắc mặt cô nương càng khó coi, do dự không muốn tiếp tục nói.
Tống Tân Đồng trầm mặt, lại là khắc, vừa mới sinh thì khắc cái rắm! Khó sinh cùng nhiều ý muốn như vậy, lẽ nào đều là bị đứa nhỏ khắc chết? Lại phong kiến mê tín, cũng không thể há mồm nói hươu nói vượn như vậy đi?
“Ngươi đừng nổi giận, cẩn thận động thai khí.” Lục Vân Khai đè Tống Tân Đồng lại, ôn giọng nói.
Tống Tân Đồng hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Ngươi nói tiếp.”
“Sau đó bọn họ cũng không cần, người trong thôn cũng không nuôi, lúc đó Tống gia lão ia cùng người làm công ở trọ trong một gian nhà dân, nghe được chuyện này sau cảm thấy những thôn dân ấy quá nhẫn tâm, Tống gia lão gia nghĩ đến trong nhà cũng vừa sinh ra tiểu nhi tử, đáy lòng không đành, liền đem lão gia ôm trở lại.”
“Người làm công nói lúc đó làm tang sự xong xuôi cho thợ săn bọn họ, còn dư lại một ít bạc, bọn họ liền làm chủ mua cho lão gia hai cái vòng tay vàng đeo trên tay, sau đó liền do Tống gia lão gia mang về nhà.”
Đại nha nói xong căm phẫn mắng: “Những thôn dân ấy cũng quá nhẫn tâm, rõ ràng là vì cứu bọn họ, bọn họ vậy mà truyền bá danh tiếng xấu lão gia khắc thân, nếu không phải là bọn họ, lão gia khẳng định bây giờ còn sống thật tốt…”
Tống Tân Đồng đương nhiên cũng biết những thôn dân ấy đáng ghét tâm ngoan, nhưng là không có nhiều nếu như như vậy, cha đã qua đời, chỉ hi vọng cha cùng gia gia thợ săn bọn họ có thể gặp lại dưới đất, đến lúc đó lại nhận lại nhân thân.
“Thôn kia ở đâu?” Tống Tân Đồng lại hỏi.
Đại Nha nói: “Một thôn cách Lâm huyện năm mươi dặm, gọi Hạnh Hoa thôn, phía sau chỗ dựa vững chắc, nhưng dưới núi ruộng tốt rất nhiều. Lúc đó Tống gia lão gia bọn họ là xây một nông trang ở đó, lúc đó người làm giúp đều thuê ở phụ cận, Tống gia lão gia cùng người làm công kia đi trễ, thì thuê ở Hạnh Hoa thôn.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu, nhìn Đại Nha: “Vậy có đi nhìn cái Hạnh Hoa thôn kia không?”
Đại Nha lắc đầu: “Hai chỗ cách nhau gần một ngày, nô tỳ liền không đi, sợ cô nương chờ đợi, cho nên về trước bẩm báo cô nương.”
Tống Tân Đồng thất vọng ân một tiếng: “Vậy ngươi đi nghỉ ngơi trước.”
“Vậy nô tỳ liền đi về trước.” Đại Nha cũng cả một đêm không ngủ, hôm nay lại luân phiên gấp rút lên đường, đã rất mệt mỏi.
Chờ Đại Nha đi rồi, Tống Tân Đồng vẻ mặt thất vọng nhìn Lục Vân Khai.
“Ta biết.” Lục Vân Khai đem Tống Tân Đồng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng: “Nàng thay nhạc phụ tra rõ thân thế, ông ở dưới đất sẽ cao hứng.”
“Thế nhưng đáy lòng ta vẫn là khó chịu.” Tống Tân Đồng đem đầu vùi trước ngực Lục Vân Khai, muộn thanh hờn dỗi nói: “Thế gian này sao có người xấu xa như vậy, rõ ràng là vì cứu bọn họ mà chết, bọn họ lại trách tội lên người tiểu hài tử vừa mới sinh ra, bọn họ sẽ không đuối lý sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT