Tống gia ở giữa thôn, cách cây đa lớn hóng mát không xa.

Lúc Tống Tân Đồng và Tạ thẩm đi tới cây đa lớn, dưới cây ngồi đầy các thôn dân tụ tập lại nói chuyện phiếm, đang nói chuyện phiếm về bữa tiệc rượu buổi trưa kia đâu.

“Một mướp, một dưa chuột, một cà, một rau xanh, còn có một cải trắng xào thịt.” Một vị phụ nhân sờ sờ bụng: “Đồ ăn ăn hết rồi, bụng ta vẫn còn trống, về nhà gặm hai quả dưa chuột sống mới no.

“Trương bà tử này cũng làm đến quá không còn hình dáng, nói tốt là làm lớn rồi, kết quả làm xong bộ dáng như vậy, còn không bằng không làm đâu, lão nương lại đưa cho mười văn tiền biếu, không được, ta phải đòi trở về.”

“Ta nghe nói là không có bạc.” Một vị phụ nhân thần thần bí bí hạ thấp âm thanh xuống nói: “Ta nghe Hoàng gia tức phụ nói, nàng nghe thấy Trương Thúy Hoa bọn họ cãi nhau đâu, nói là thiếu bạc.”

“Thiếu bạc còn làm cho to, vả mặt sưng đến mập mạp, vẫn là ném mặt nàng ta.”

“Thiếu tiền a?” Quách gia nương tử bởi chuyện cái yếm năm ngoái mà kết thù kết oán với Trương Thúy Hoa, tức thì liền nói: “Không phải là nàng thích câu dẫn nam nhân sao? Sao không đi câu dẫn mấy kẻ đòi ít bạc?”

“Uây, là Quách gia nương tử a, hôm nay ở tiệc rượu sao không thấy ngươi qua?” Một người biết chuyện hỏi.

“Ta đây không phải là sợ độc chết sao, hiện tại xem ra, không tới là đúng.” Quách gia nương tử vuốt vuốt tóc, đem lá tùng trên tóc lấy xuống, sau đó bước đi thật nhanh đến Tống gia: “Ta cũng đi xem, để cho ta cũng cười một cái.”

Tạ thẩm cười cười: “Quách gia nương tử sợ là cực hận Trương Thúy Hoa, nàng vừa đi, đánh gia hôm nay không có cách nà xong việc.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, đã biết cái nhìn của mọi người, lại không có gì đẹp mắt, liền nói: “Thời gian không còn sớm, ta đi về trước thẩm.”

“Quách gia nương tử đi vào, ngươi không xem.” Tạ thẩm kinh ngạc nhìn nàng.

“Không được.” Trái phải chẳng qua là người đàn bà chanh chua chửi đổng mà thôi, hôm nay nàng đi một chuyến này nhìn thấy mọi người càng lúc càng không ưa Trương bà tử, đáy lòng nàng liền cao hứng.

Tạ thẩm cũng không khuyên: “Vậy lúc ngươi trở về chậm một chút.”

“Ta biết.” Tống Tân Đồng và Tạ thẩm đều đứng ở phía sau nên không có ai thấy được nàng đã tới, cho nên lặng lẽ rời đi cũng không ai biết.

Nhưng vừa đi ra xa được mấy bước liền nghe thấy một thanh âm bén nhọn vang lên: “Tống Trường Viễn ở đâu?”

Tống Tân Đồng quay đầu lại nhìn về bên kia, phát hiện mười mấy người mặc khôi giáp quân gia đủ bộ chạy vào, người dẫn đầu vẻ mặt xơ xác tiêu điều nhìn lướt qua người ở chỗ này: “Hỏi các ngươi ở đâu!”

Người ở chỗ này giật này mình, chỉ vào phương hướng Quách gia nương tử đi đến nói: “Ở bên trong đó, là hộ pháo đỏ đầy đất kia.”

“Quân gia, các ngươi tìm Tống tú tài làm gì? Là tới ăn tiệc rượu?” Có hán tử dũng cảm tiến lên hỏi.

Quân gia hừ lạnh một tiếng, “Tú tài cái rắm!”

Lưu lại mấy lời này, các quân gia toàn bộ chạy về phía Tống gia.

Những lời quân gia lưu lại làm dậy sóng trong lòng mọi người, mọi người đều đưa mắt nhìn lẫn nhau: “Quân gia … nói gì?”

“Không phải tú tài …” Các thôn dân mở to hai mắt nhìn, không dám tin hỏi: “Các quân gia có phải ý này hay không?” 

“Ta nào biết a?” Mội vị phụ nhân đứng lên: “Ta đi xem xem.” 

Mọi người như ong vỡ tổ chạy đến Tống gia.

Tạ thẩm nhìn Tống Tân Đồng, không hiểu hỏi: “Tân Đồng, này có ý gì? Lẽ nào tú tài còn có giả? Lúc trước báo tin vui đấy! Báo sai rồi?”

Tống Tân Đồng hít một hơi, báo tin khẳng định không có báo sai, khả năng duy nhất chính là công danh tú tài của Tống Trường Viễn tới không đứng đắn, nếu quả thật như vậy thì kiếp này của Tống Trường Viễn hắn liền triệt để xong rồi.

Sân bên này.

Người ăn tiệc rượu lần hai còn chưa có tan đâu, mặc dù đồ ăn trên bàn rất không tận nhân ý, nhưng mọi người bởi Tống Trường Viễn là tú tài, cũng không có biểu hiện ra ngoài, ngược lại là nịnh nọt bợ đỡ mấy người Trương Thúy Hoa và Trương bà tử.

“Trương Thúy Hoa ngươi chính là nương tú tài, cả thôn liền ngươi có phúc khí nhất, sau này nhưng phải cưới nữ nhi đại quan đến hầu hạ ngươi.”

Trương Thúy Hoa cười đến toe toét: “Xem ngươi nói, chưa tới làm sao, còn rất sớm.”

“Ta nghe nói gần đây người làm mai cũng không ít a.”

“Đâu đâu.”

“Ôi, Trương bà tử các ngươi sau này liền trải qua ngày lành, chờ Tống tú tài làm đại quan, nhưng đừng quên chúng ta nha.”

“Sẽ không, chúng ta không phải loại người như vậy.” Trương bà tử cười đến vẻ mặt đầy nếp nhăn đều dính vào nhau: “Chúng ta mới không giống đám sao chổi kia đâu, phát đạt không nhận họ hàng bà con.”

Mọi người đều biết bà ta nói Tống gia cuối thôn, hơn nữa đều biết sự tình trước đó Trương bà tử tới trộm đồ, bởi vậy đáy lòng đều khinh thường Trương bà tử, nhưng hiện tại ai cũng sẽ không nói ra, trên miệng lại bla bla nịnh nọt nói.

Tuy đều nghĩ này nói nọ, hư tình giả ý, nhưng cũng được cho ăn uống linh đình, hài hòa cực.

Thình thịch ——

Cổng bị các quân gia đạp ra: “Tống Trường Viễn ở đâu?”

“Ôi uy, các ngươi làm gì vậy.” Toàn bộ người trong viện đều né vào trong góc, không dám chống lại các quân gia này.

Trương bà tử nhìn cổng bị đá hỏng, lập tức phát hỏa: “Các ngươi làm gì vậy? Đá hư cổng ta, bồi tiền! Bồi tiền!”

“Con mẹ nó, cút ngay!” Người đầu lĩnh đẩy Trương bà tử một phen, sau đó rống lớn nói: “Tống Trường Viễn ra đây, nếu không ra ta không khách khí!”

Trương bà tử bị đẩy ngã đập vào trên bàn, lập tức choáng váng, ôm đầu khóc ré lên: “Ôi uy, đầu của ta, xương của ta, mông ta a… đánh chết người rồi, quan sai đánh chết người rồi.”

Tống Trường Viễn đang cùng các bạn cùng trường làm thơ đối chữ trong phòng vội vội vàng vàng chạy ra, nhìn thấy là một đội quân gia cũng ngẩn người, lại thấy nãi nãi mình nằm trên mặt khóc lóc lăn lộn om sòm, thực sự quá khó coi, vội gọi Tống Đại Giang đem người mang đi, lúc này mới đi tới trước mặt quân gia, có lễ chắp tay: “Học sinh chính là Tống Trường Viễn, dám hỏi các ngươi là…” 

“Chính là ngươi?” Người dẫn đầu nhìn nhìn Tống Trường Viễn mới mười ba, mười bốn tuổi, không khỏi bĩu môi, vung tay lên: “Đem hắn đi.”

Lập tức, hai quân gia tiến lên xách Tống Trường Viễn lên liền kéo ra ngoài.

Tống Đại Giang và Trương Thúy Hoa thấy tình trạng đó, mặt thoáng cái biến sắc, run cầm cập chạy đến phía trước: “Quân gia, chuyện này là làm sao a?”

“Quân gia, ngươi bắt Trường Viễn nhà ta làm gì, hắn thế nhưng là tú tài công, các ngươi không thể bắt hắn …” Trương Thúy Hoa nhằm phía người dẫn đầu chộp tới: “Ngươi người xấu, không thể bắt Trường Viễn nhà ta.”

Người dẫn đầu không kiên nhẫn một cước đạp Trương Thúy Hoa ra.

Thân thể Trương Thúy Hoa thoáng cái theo một đường parabol rơi cái bịch xuống mặt đất bên cạnh, răng rắc một tiếng, người cách gần đó cũng nghe được tiếng xương bà ta gãy rụng.

Trương Thúy Hoa đau đến đều mắng không nổi, chỉ có thể kêu a a a.

Vạn thôn trưởng còn uống rượu ở bên trong, hiện tại cũng cùng mấy lão nhân đức cao vọng trọng đi ra, hắn hướng phía người cầm đầu chắp tay: “Vị đại nhân này, ta là thôn trưởng Đào Hoa thôn này, dám hỏi là chuyện gì xảy ra, vì sao phải bắt Tống Trường Viễn Tống gia đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play