Tống Tân Đồng chỉ cảm thấy tầm mắt của cái kẻ đầy mỡ kia giống như dính trên người nàng, buồn nôn muốn ói ra, nhưng lại không thể xoay người rời đi, chỉ có thể đem đầu vùi thấp hơn nữa.
Huyện lão gia nói nói với văn thư, sau đó văn thư hiểu ý gật gật đầu, dặn dò mấy bà tử đi theo mấy tiếng, bà tử hiểu ý gật đầu liền đến bắt đầu chọn người, đem mấy người đã đính thân còn ôm tâm lý may mắn ấy kéo ra ngoài.
“Nương, ta không đi, nương ta sợ.”
“Không đi cũng phải đi.” Bà tử lôi mấy cô nương thanh tú hoặc đẹp ra: “Không muốn bị khổ liền thành thật đợi đi.”
“Ô ô ô…” Mấy cô nương không dám lên tiếng, chỉ có thể yên khóc lên.
Đáy lòng Tống Tân Đồng thoáng qua một trận phiền chán, đột nhiên nghe thấy một tăng tiếng truy vấn: “Đại nhân, khuê nữ nhà ta cũng đẹp a, lập tức liền sắp mười bốn, sao lại không chọn nàng?”
Tống Tân Đồng ngẩng đầu liếc một cái, thấy Diệp Quế Hoa kéo nhị nữ nhi Vạn A Hương của bà ta, giống như Vương bà bán dưa* mà lải nhải nói: “Khuê nữ ta nhìn đẹp như vậy, sao các ngươi chọn mấy đứa xấu đó cũng không chọn khuê nữ ta?”
*: ‘Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi’, ý chỉ tự bán tự khen hàng của mình.
Bà tử liếc mắt nhìn Diệp Quế Hoa một cái: “Nàng nhìn qua chỉ vẫn chưa tới mười tuổi đâu, ngươi là đi hầu hạ người, không phải tìm người hầu hạ ngươi.”
Diệp Quế Hoa nghe lời này nhưng mất hứng: “Ai, ngươi bà tử này nói sao vậy, khuê nữ ta mặc dù nhìn nhỏ gầy, cũng không chỉ mười tuổi đâu, hơn nữa nàng ở nhà cái gì đều biết làm, không cần người hầu hạ.”
Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, nhà người khác đều là không muốn đưa đi tuyển, bà ta trái lại hay, đẩy một chưa đủ, còn muốn đẩy hai đi, Vạn A Hương có nương như vậy thật đúng là xui xẻo.
“Ngươi lại ở chỗ này làm ầm ĩ, làm lỡ chuyện của huyện lão gia cẩn đánh hèo ngươi!” Bà tử phân phó nha dịch bên người một tiếng: “Kéo nàng lại.”
Sau khi Diệp Quế Hoa bị kéo lại, trên sân phơi lại khôi phục yên ổn, yên tĩnh đến chỉ có thê nghe thấy tiếng gió.
Tiếp đến liền càng lúc càng nhanh, không ít cô nương đều đã xuất giá, sớm thành tức phụ nhà người khác, mấy bà tử này cũng không có cách nào, không phải là xử nữ cũng không thể kéo ra đi? Nếu thật đưa đi lên, vào cung làm cung nữ, đó chính là tội khi quân, ai cũng không đảm đương nổi.
Hà nhị thẩm sau khi rời khỏi đoàn người âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh đến phiên Tống Tân Đồng, sau khi các bà tử cẩn thận quan sát nàng một phen, đáy mắt lộ ra thất vọng, lúc đang muốn cho nàng rời khỏi đoàn người, huyện lão gia đột nhiên lên tiếng: “Chậm đã.”
Lời này vừa ra, mọi người đều kinh ngạc nhìn qua đây.
Tống Tân Đồng cau mày, nhìn huyện lão gia đi tới trước mặt mình, vội vàng nín thở, bởi vì nàng ngửi thấy một cỗ mùi nồng nặc rõ ràng, hun nàng đến muốn ói.
“Thành thân? Trên hộ tịch nhưng thực ra viết là đính hôn, chưa từng xuất giá.” Huyện lão gia cười cười: “Chẳng lã là sơ búi tóc phụ nhân đến lừa gạt bản quan?”
Thu bà bà cách đó không xa vội nói: “Đại nhâ, đích thực là thành thân, chắc là trên hộ tịch có nhầm lẫn đi.”
“Hừ, ta là đại nhân hay ngươi là đại nhân? Bản quan chẳng lẽ không biết?” Huyện lão gia trừng mắt liếc Thu bà bà một cái, sau đó lớn tiếng nói: “Bản quan thấy không ít thôn có mấy người sơ búi tóc phụ nhân muốn tránh tổng tuyển cử, kỳ thực là chưa từng xuất giá, nghĩ đến vị cô nương Tống gia này cũng vậy.”
Tống Tân Đồng thấy người này nghĩ đổi trắng thay đen, không khỏi buồn cười: “Đại nhân, dân nữ đích thực đã xuất giá, không tin ngươi có thể hai vị phụ nhân phụ trách kiểm tra này, có phải hay không?”
Hai bà tử cả người một thân mồ hôi lạnh, không dám nói.
Huyện lão gia gầm lên: “Dựa theo hộ tịch làm việc, bản quan nói chưa gả liền chưa gả, người tới, đem nàng về huyện nha cho ta.”
Tống Tân Đồng nắm hai tay lại, lúc đang muốn tránh hai bà tử dùng vũ lực lôi đi, một bàn tay kéo tay nàng, đem nàng bảo vệ ở sau người.
Tống Tân Đồng đứng phía sau Lục Vân Khai, hai tay đều kéo cánh tay hắn, mềm mại nói: Tướng công, ngươi đã tới.”
Lục Vân Khai nghe thanh âm nhũn người này nhẹ nhàng nhíu mày, chợt nhìn về phía huyện lão gia, chắp tay với hắn: “Trần đại nhân, nội tử phạm vào chuyện gì, cần phải dùng vũ lực lôi kéo như vậy?”
Trần Cường Sinh nhìn Lục Vân Khai chặn trước tiểu mỹ nhần, nhíu nhíu mày, sờ sờ chòm râu sau đó nói: “Thì ra là Lục tú tài, đã lâu không gặp, nghe nói ngươi về nông thôn mở giảng đường? Thật đáng tiếc, trước kia ta còn muốn đem khuê nữ bảo bối của ta gả cho ngươi, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Lục Vân Khai thu tay về, đạm giọng nói: “Dạy học dục nhân, là chuyện may mắn của người đọc sách.”
Trần Cường Sinh ha hả cười, liếc mắt nhìn mỹ nhân bị ngăn phía sau một cái: “Không nghĩ đến Lục tú tài vậy mà lấy vợ, nhưng cô nương này hộ tịch rõ ràng còn là chưa kết hôn, các ngươi đính thân khi nào, khi nào thành thân?”
Lục Vân Khai nói bịa: “Hồi đại nhân, ta cùng với nội tử chính là nhạc phụ đính thân, chỉ vì sau đó trong nhà chúng ta giữ đạo hiếu, vẫn chưa đi làm thủ tục đính hôn, chỉ trao đổi thiếp canh, chờ tháng giêng năm nay, lúc nội tử ra hiếu kỳ mới trực tiếp đính hôn thành thân.”
Tống Tân Đồng kinh ngạc liếc mắt nhìn Lục Vân Khai một cái, sau đó đem tay đặt vào lòng bàn tay hắn đặt sau người, nhẹ nhàng nhéo nhéo.
Lục Vân Khai nắm lại cái tay nhỏ quấy rối của Tống Tân Đồng, sau đó đạm giọng nói: “Trần đại nhân thực sự là săn sóc vì dân, mọi chuyện nhớ ở trong lòng.”
Trần Cường Sinh không nghe ra ý vị châm chọc trong đó, cười ha hả nói: “Bản quan đương nhiên là một lòng vì dân, ta xem trên hộ tịch là viết Tống Đại Sơn hết năm kia?” [Pen: đọc rồi thấy được chiêu châm chọc chỉ hữu dụng với người thông minh, còn kẻ ngu thì không hiểu được nên vô dụng]
“Dạ.” Lục Vân Khai gật gật đầu: “Nội tử hiếu thuận, giữ đạo hiếu đầy hai năm.”
Nội tâm Trần Cường Sinh hỏa khí thịnh vượng, nhưng lại ngại vị tú tài hủy dung trước mắt này từng được tri phủ đại nhân khen qua, trực tiếp dùng quyền thế áp hắn cũng không tốt, cười lạnh hai tiếng nói: “Rất có hiếu tâm.”
Lục Vân Khai nói: “Đa tạ đại nhân khen ngợi.”
Trần Cường Sinh gật gật đầu: “Cũng tại hộ tịch này hỏng a, bản quan còn tưởng rằng là giả.”
Lục Vân Khai nói: “Trần đại nhân nói phải, nếu là ta sớm làm tốt hộ tịch cho nội tử một chút cũng sẽ không dẫn ra hiểu lầm như vậy, ngày mai ta liền mang hộ tịch đi huyện nha làm.”
Dừng một chút lại nói: “Đa tạ Trần đại nhân nhắc nhở.”
Trần Cường sinh ha hả mà cười gượng hai tiếng.
“Vậy không làm phiền nữa, học sinh cáo từ.” Lục Vân Khai chắp tay về phía Trần Cường Sinh, sau đó kéo Tống Tân Đồng đi ra khỏi đoàn người.
Trần Cường Sinh nhìn bóng lưng hai người rời đi, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải văn thư bên cạnh nhắc nhở, hắn chắc không nhịn được hỏa khí này.
Sau khi rời khỏi đoàn người Tống Tân Đồng quay đầu lại liếc mắt nhìn huyện thái gia tai to mặt lớn, sau đó trong mắt sùng bái nói: “Lục phu tử chàng thật lợi hai.”
“Lục phu tử?” Lục Vân Khai hơi nhíu mày: “Mới nãy không phải còn gọi ta là tướng công sao?”
“Quá buồn nôn, ta không gọi ra miệng được.” Tống Tân Đồng chậc chậc hai tiếng, “Ta cho rằng vị huyện lão gia kia muốn nổi bão, không nghĩ đến vậy mà dễ dàng thả chúng ta đi, chàng cũng thật lợi hại.”
Lục Vân Khai nói: “Không phải ta lợi hại, sở dĩ hắn thả chúng ta đi là bởi vì ta từng được tri phủ đại nhân dùng ánh mắt khác tương đãi.”
“Thì ra là như vậy.” Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Vậy bây giờ chàng còn có liên hệ với tri phủ đại nhân sao?”
Lục Vân Khai lắc đầu: “Không có.”
Tống Tân Đồng có chút thất vọng: “Vậy cái huyện lão gia kia biết được có thể lại tìm phiền phức với chúng ta hay không? Vạn nhất làm khó dễ cho chàng thì làm sao? Huyện lão gia kia thoạt nhìn không phải người tốt, không phân đen trắng.” Tống Tân Đồng vừa nghĩ tới ánh mắt lão ta nhìn mình liền cảm thấy buồn nôn: “Không phải chàng ở học đường sao, sao có thể qua đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT