Đào Hoa thôn, Đào Hoa thôn, thôn đủ loại cây đào.

Tống Tân Đồng nhìn khắp núi đồi đầy hoa đào đẫy đà diễm lệ, đáy lòng liền cảm thấy giãn ra, kiếp trước sống trong thành thị hằng năm tới tháng ba sẽ có đào hoa tiết, cũng khắp núi đồi đầy hoa đào như vậy, hương hoa nhàn nhạt quanh quẩn xung quanh, làm người ta say sưa không ngớt.

“Cô nương, đêm qua nổi gió thổi rụng không ít hoa đào.” Đại Nha nhìn hoa đào trên cỏ có chút đáng tiếc.

Tống Tân Đồng nhìn hoa đào trên mặt đất, đáy lòng thoáng qua một chủ ý, “Nhặt lên ủ rượu hoa đào.”

“Dạ.”

Tống Tân Đồng nhìn khắp núi đồi đầy hoa đào, tâm tư khẽ động, phân phó nói: “Đại Nha, đem mấy hoa của mấy cây đào chưa chiết qua hái xuống nhiều một chút, làm nhiều rượu hoa đào chút.” Dừng một chút lại nói: “Đúng rồi, hoa đào trong thôn cũng rất nhiều, ngươi đi thu về một chút.”

“Cô nương, hoa đào nhà chúng ta có thể làm hơn mười đàn, ngươi uống đến sang năm cũng đủ.” Vương thị nói.

“Không có gì, uống không hết thì bán đi cũng được.” Tống Tân Đồng tiện tay vê xuống một đóa hoa đào kiều diễm ném vào trong rổ: “Năm ngoái Tống chưởng quỹ uống rượu quả đào ta làm cảm thấy rất không tồi, cảm thấy nếu nhiều hơn một chút hắn trái lại có thể giúp chúng ta bán đi.”

Dương Thụ nghe hiểu ý, “Cô nương là muốn làm sinh ý này, chẳng qua nếu muốn làm lớn, khả năng cần nhà xưởng cùng công nhân.”

Tống Tân Đồng lắc đầu: “Trước không vội, năm nay trước làm thủ một ít đi, đem tiểu viện sau đảo tọa phòng kia dùng để làm rượu hoa đào, rượu này chúng ta đi làm hàng cao cấp.”

“Này… Rượu hoa đào làm ra khá hơn nữa cũng chẳng qua là hoa đào làm thành hoa tửu, sợ là…” Dương Thụ có chút lo lắng, dù sao hoa đào lại là loại hoa phổ thông.

Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn Dương Thụ một cái, “Các ngươi đã từng uống qua rượu hoa đào sao?”

Mấy người lắc đầu: “Tiểu nhân chỉ uống qua rượu gạo với rượu trắng.”

Tống Tân Đồng cười cười:  “Các ngươi có điều không biết, dùng hoa đào sản xuất rượu hoa đào mát lạnh cam thuần, mùi rượu nồng đậm, màu đẹp, hơn nữa còn có công hiệu mỹ dung dưỡng nhan.”

Dương Thụ thật đúng là chưa từng nghe nói: “Cô nương nói như vậy, tiểu nhân trái lại cảm thấy những rượu này thích hợp cho quý phu nhân trong các phủ lớn uống.”

“Đích xác.” Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Trong thôn hoa đào rất nhiều, ngươi đi thương lượng với thôn trưởng để các thôn dân hái qua đây, đều là ấn … ấn mười văn tiền một cân thu đi, hoa đào nhẹ, một cân đánh giá nhiều khoảng một rổ.”

“Dạ cô nương.” Dương Thụ ứng hạ.

Đại Nha đem hoa đào hái xuống cho Tống Tân Đồng, “Cô nương, có thể như vậy sao?”

Tống Tân Đồng nhìn hoa đào tươi đẹp ôm trong tay Đại Nha, “Có thể, không cần lá cây, cũng cần bị hỏng, bề ngoài không vẹn cũng không tốt. Đừng hái hết hoa đào, còn lưu lại một chút để kết quả nữa.”

“Cô nương, nô tỷ minh bạch.”

“Cô nương, trên đất này còn sương sớm, rất ướt át, người mau trở lại một chút, đừng để bẩn váy.”

Tống Tân Đồng nhìn nhìn mũi giày đã dính ướt: “Vậy ta đi chỗ khác đi.”

Ra khỏi rừng hoa đào nhà mình, theo đường nhỏ đi xuống, bất giác liền đi tới bên dòng suối, rất xa liền thấy Lục Vân Khai đứng dưới một gốc đào hái hoa.

Tống Tân Đồng do dự một chút, trực tiếp đi tới: “Lục phu tử, ta giúp ngươi hái hoa đào.”

Lục Vân Khai quay đầu lại nghi hoặc nhìn nàng một cái, những ngày qua đều là tránh xa xa, sao hôm nay lại chủ động đi tới?

“Hái hoa đào làm gì vậy?” Tống Tân Đồng bỏ hoa đào vào rổ.

Lục Vân Khai nói: “Nương ta dùng làm hoa đào tô*.”

[*:Tô đây là một loại bánh ngọt cứng, giòn. Giống đường tô ở mấy chương trước là kẹo đường giòn nhé]

Tống Tân Đồng nói: “Lục phu tử ngươi thật hiếu thuận.”

Lục Vân Khai nhợt nhạt cười, không nói gì.

Tống Tân Đồng muốn mở miệng lại không biết nên mở miệng thế nào, than nhẹ một tiếng, sau đó yên lặng hái không ít hoa đào, chờ hoa đào đầy rổ rồi mới hỏi: “Hái nhiều như vậy đủ rồi đi?”

“Đủ rồi.” Lục Vân Khai gật đầu, sau đó chắp tay với Tống Tân Đồng: “Hôm nay đa tạ.”

“Dễ như trở bàn tay.” Tống Tân Đồng nhìn bộ dáng Lục Vân Khai như muốn cất bước đi, miệng lúc đóng lúc mở, không biết nên mở miệng thế nào.

Lục Vân Khai hơi nhíu mày: “Tống cô nương là có lời gì muốn nói với ta?”

“Không có a.” Tống Tân Đồng cúi đầu nhìn chân.

“Phải không, đã không có, ta liền cáo từ trước.”

Tống Tân Đồng hoảng hốt, vội ngẩng đầu nhìn về phía Lục Vân Khai, vừa lúc chống lại đôi mắt mang cười của chàng, đáy lòng nhảy lên một cái, sau đó nhắm mắt, bất cứ giá nào nói: “Lục phu tử, ngươi cưới ta thế nào?”

Lục Vân Khai ngốc lăng chớp mắt, cho là mình nghe lầm, “Cái gì?”

Tống Tân Đồng cảm thấy đáy lòng đang đập bang bang nhảy lên không ngừng, mấp máy môi, mặt dày mày dạn hỏi: “Lục phu tử ngươi cảm thấy ta thế nào?”

Đáy lòng Lục Vân Khai thoáng qua một tia cảm giác tế nhị: “Tống cô nương rất tốt.”

“Vậy chúng ta thành thân đi.” Tống Tân Đồng thẳng đuột nói.

“…” Lục Vân Khai chưa từng gặp qua người nào dũng cảm như vậy, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, nhưng đáy lòng lại có một chút rục rịch, trước hết vẫn áp chế lại ý nghĩ sinh động.

Tống Tân Đồng có chút ngượng ngùng nói: “Ta có được một tin, nói muốn tuyển tú nữ, ta cảm thấy tính tình này của ta không thích hợp đi cái chỗ phức tạp đó làm cung nữ, ta biết thanh danh ta xấu, hôm nay như vậy càng là đường đột, nhưng ta thật sự là không có biện pháp.”

Thì ra là như vậy, Lục Vân Khai nghĩ đến thư tín nửa tháng trước từ kinh thành đưa qua đây, không nghĩ tới nhanh như vậy.

Tống Tân Đồng nhìn sắc mặt Lục Vân Khai ngưng trọng, đáy lòng luống cuống đến hoảng: “Lục phu tử không muốn cũng được, ta lại đi tìm những người khác…”

“Được.”

Tống Tân Đồng sửng sốt, cho là mình nghe lầm, không xác định hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Lục Vân Khai mở miệng lần nữa: “Ta cưới nàng, nàng không cần phải đi tìm những người khác.”

“Chàng xác định?” Tống Tân Đồng mở to hai mắt.

Lục Vân Khai gật đầu: “Ta xác định.”

“Nếu chàng có người ngưỡng mộ trong lòng, có thể…”

“Ta không có người ngưỡng mộ trong lòng.” Lục Vân Khai dừng một chút nói: “Hơn nữa Tống cô nương rất tốt.”

Tống Tân Đồng thở phào nhẹ nhõm, “Nhưng nương chàng có thể chê thanh danh ta không tốt hay không?”

“Cô nương không ngừng vươn lên, tính khí kiên nhẫn, lại thật tình, nương ta sẽ không để ý những lời đồn ấy.” Lục Vân Khai nói.

Tống Tân Đồng nghe lời hắn khen, đáy lòng vui vẻ, cười híp mắt nhìn Lục Vân Khai: “Lục phu tử chàng rất hiểu ta nha.”

Sắc mặt Lục Vân Khai cứng đờ, quả thật là dũng cảm.

Tống Tân Đồng nhìn rặng mây đỏ nhàn nhạt bên tai hắn, đáy lòng hơi có phỏng đoán, sau đó dũng cảm hỏi: “Lục phu tử, chẳng lẽ là vẫn luôn quan tâm ta?”

Lục Vân Khai đã hiểu rõ phần dũng cảm này của Tống Tân Đồng, trực tiếp chống lại đôi ngươi sáng ngời này của nàng: “Tống cô nương muốn nghĩ thế nào thì nghĩ thế đó đi.”

Tống Tân Đồng thực hiện được, cười cười: “Vậy ta liền cứ nghĩ như vậy đi.”

Nói rồi lui hai bước: “Vậy chúng ta liền định như vậy rồi?”

Lục Vân Khai gật đầu: “Ngày mai ta liền mời băng nhân tới cửa.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Vậy ta đi về trước.”

Đi hai bước rồi, lại xoay người cười híp mắt nhìn Lục Vân Khai, “Sau này chàng phụ trách xinh đẹp như hoa, ta phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình.”

Pen: hai anh chị đều có hảo cảm với đối phương nên mình sẽ đổi xưng hô ở chương này thành ta- nàng và ta- chàng cho tình cảm nhé ^_^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play