Tống Tân Đồng đang ngủ ngon bị hai chú chó tiểu hắc cùng tiểu hoàng sủa đánh thức, nàng vội vã mặc áo khoác vào, giơ ngọn đèn đi tới sân trước nơi tiểu hắc chúng nó đang kêu gào.
Đi qua hành lang quanh co, Tống Tân Đồng vội vã chạy tới cổng sân thứ hai, mở cửa đi tới sân trước, liền nhìn thấy tiểu hắc cùng tiểu hoàng đang kết phường cắn một người.
Kẻ trộm bị xô ngã xuống hô to: “Cút ngay, cút ngay, cút ngay!”
“Đừng cắn ta, đừng cắn ta, cứu mạng a, cứu mạng a.” Người này sợ đến muốn khóc lên.
“Tiểu hắc, tiểu hoàng, về!” Tống Tân Đồng gọi hai chú chó đã cao chừng một thước rưỡi lại.
Tiểu hắc cùng tiểu hoàng ngao ô hai tiếng, không động nữa, cũng không tiếp tục cắn kẻ trộm kia, chỉ là vây quanh đứng một bên, đề phòng nhìn chằm chằm tên trộm té trên mặt đất.
Tống Tân Đồng cầm gậy gỗ tới gần kẻ trộm bị cắn đến không động đậy nổi, cẩn thận quan sát một phen sau đó nói: “Ngươi là người nhà họ Vạn?”
Người này ngốc một chút, không muốn nói chuyện.
Tiểu hắc phút chốc liền gâu một tiếng, người nay bị dọa đến lập tức nói: “Là ta là ta.”
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, “Hôm nay bà mối Thôi kia chính là nhà các ngươi mời tới?”
“Phải phải.” Vạn Lục không dám không nói, trên người hắn thực sự quá đau, “Ta không muốn đến làm mai, là tẩu tử ta các nàng khuyến khích nương ta, chuyện này không liên quan đến ta.”
“Sao ngươi lại bò lên tường vây nhà ta?” Tống Tân Đồng lại hỏi.
Vạn Lục ấp a ấp úng không muốn nói, tiểu hoàng ‘gâu u’ một tiếng, càng làm Vạn Lục sợ đến hận không thể toàn bộ nói hết cho nàng, “Đại ca ta bọn họ cầm thang.”
“Còn không chỉ có một tên à?” Tống Tân Đồng đi tới mép cổng, nhìn ra bên ngoài, quả nhiên ở góc tường có một cái thang trúc ngã trên mặt đất, tất cả người có lòng đều chạy mất.
Tống Tân Đồng đóng cửa về sân, khoanh tay hỏi: “Các ngươi tới đây muốn làm gì? Trộm bạc nhà ta?”
Vạn Lục vội lắc đầu.
“Vậy là cái gì?” Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, hơi nhíu mày, “Muốn hỏng thanh danh ta?”
Vạn lục liều chết không nói.
Tống Tân Đồng cũng lười giả làm cô nương nho nhã yếu ớt, ngạnh cổ ra lạnh lùng nói: “Không nói phải không? Vậy ta để tiểu hắc cái thứ đồ chơi kia của ngươi!”
Tiểu hắc nghe thấy gọi tên mình, lập tức há to mồm, lộ ra cái miệng đầy răng sắc nhọn, sủa về phía Vạn Lục.
Vạn Lục là một kẻ nhát gan, vội che hai lạng thịt giữa quần, “Ta nói, ta nói.”
Tống Tân Đồng cầm gậy gõ gõ mặt đất, “Nói.”
Vạn Lục lập tức nói lắp: “Là là… là như vầy, bọn họ nói nếu ta phá hủy thanh danh của ngươi, là có thể…”
“Có thể cái gì?”
“Có thể chiếm căn nhà lớn này của ngươi, còn có…”
Tống Tân Đồng cười lạnh, “Trái lại đánh chủ ý thật hay.”
“Không phải chúng ta đánh chủ ý, là là … là nương ta nghe trộm lúc Trương bà tử các nàng nói chuyện, cho nên nghĩ xuống tay trước, cũng tốt…”
Nghe Vạn Lục lắp bắp trình bày, mặt Tống Tân Đồng âm trầm, “Trương bà tử bọn nói cái gì?”
“Trương Thúy Hoa muốn nói ngươi cho một đứa cháu nhà mẹ đẻ nàng ta, nhưng ban ngày ngươi không đồng ý làm mai, còn đem đuổi bà mối ra ngoài cho nên bọn họ nghĩ để đứa cháu trai kia buổi tối vụng trộm tói cửa, chờ ngươi mất trong sạch rồi đem ngươi gả ra xong thì liền chiếm nhà của các ngươi, sau đó đem bán đệ đệ ngươi…” Vạn Lục vừa nói vừa nhìn sắc mặt Tống Tân Đồng, “Các nàng còn nói chờ sau khi ngươi gả qua để người Trương gia hành hạ ngươi cho hả dạ…nương ta nghe rồi liền… cái chuyện này thực sự không liên quan đến chúng ta, ngươi tha cho toàn gia chúng ta đi…”
Tống Tân Đồng tức giận đến phát run, không nghĩ đến cái loại chủ ý ác độc hạ lưu này lại là của một nhà Trương bà tử. Chẳng qua suy nghĩ một chút mấy chuyện lúc trước một nhà Trương bà tử làm ra được, còn có cái gì là bọn họ không làm ra được?
“Tống cô nương, là ta cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi bỏ qua cho chúng ta đi, ta sẽ không dám nữa.” Vạn Lục che phần thịt bị cắn hoại tử trên người, nằm sấp trên mặt đất cầu xin.
Tống Tân Đồng nhắm chặt hai ắt, trên gương mặt tú lệ tràn đầy âm vi, toàn gia Trương bà tử chưa diệt trừ được thủy chung là một mầm họa, nhưng nàng lại không thể giết người phóng hỏa, nên làm thế nào cho phải? Một lúc sau nàng mở mắt: “Để ta tha cho ngươi cũng có thể, giúp ta làm một chuyện đã.”
“Chuyện gì, chỉ cần ta có thể làm được, ta đều đi làm.” Vạn Lục lập tức nói.
Tống Tân Đồng cười nhạo, Vạn Lục này vừa nhát gan lại không có bản lĩnh, một nắm bùn nhão, nhưng cái loại bùn nhão này, ai dính vào kẻ đó xui xẻo.
“Trương Thúy Hoa tuổi hơn ba mươi, nở nang xinh đẹp, là một cành hoa thôn chúng ta, đúng không?” Tống Tân Đồng hỏi.
Trương Thúy Hoa thích mặc quần áo tươi đẹp, xoay eo bước đi, nhưng có phải một càng hoa hay không cũng không biết, Vạn Lục không rõ tại sao Tống Tân Đồng lại nói như vậy, chỉ cảm thấy Trương Thúy Hoa sắp xui xẻo rồi.
Tống Tân Đồng nhìn Vạn Lục nói: “Ngươi đã biết leo tường như vậy, liền lấy quần lót các nàng phơi trong sân trộm tới, để ở… Đúng rồi? Người nhà ai thích cùng nữ nhân thông đồng cùng một chỗ vậy? Lại Tam? Thế nhưng hắn đã bị đày đi.” Sớm biết sẽ không đem Lại Tam đi sung quân.
“Nam nhân Quách gia, cùng với mấy quả phụ cũng có một chân*.” Vạn Lục nói.
[*: Ý nói vụng trộm.]
“Vậy được, liền đem ném cho hắn.” Tống Tân Đồng hoàn toàn không biết Quách gia là nhà ai, “Đi đi, ngày mai nếu ta không nghe thấy tin tốt, tiểu hắc nhà ta nhưng sẽ đuổi theo ngươi đấy.”
“Nếu như ta bị bắt được sẽ bị đánh chết.” Vẻ mặt Vạn Lục cầu xin.
“Vậy trước tiên bị cắn chết vậy, tiểu hắc, tiểu hoàng.” Tống Tân Đồng quay người liền muốn đi, mới vừa đi được hai bước liền nghe thấy tiếng Vạn Lục khóc váng trời, “Ta đi, ta đi, đừng cắn ta, đừng cắn ta, a….”
“Được rồi.” Tống Tân Đồng lấy từ trong hà bao ra một thỏi bạc mười lượng hươ trước mắt Vạn Lục một vòng, “Chuyện này làm xong, mười lượng bạc này sẽ là của ngươi.”
Ánh mắt Vạn Lục sáng lên, lộ ra ánh nhìn tham lam: “Thực sự?”
Tống Tân Đồng thu bạc lại: “Tất nhiên là thật, có điều cái gì nên nói, cái gì không nên nói, có cần ta cẩn thận dạy ngươi không?”
“Ta hiểu rõ, ta chắc chắn hoàn thành an bài của Tống cô nương.” Vạn Lục nuốt nước bọt, “Vậy giờ ta liền đi làm.”
“Đi đi, chờ tin tốt của ngươi.” Tống Tân Đồng khoát tay áo.
Chờ Vạn Lục đi rồi, Tống Tân Đồng trầm mặt nhìn tường vây cao hơn hai thước nhà mình, mi tâm nhíu lại một cục, cho dù xây tường vây này cao nữa, bên trên còn cắm không ít mảnh bát vỡ, không nghĩ đến vẫn có người dám chạy vào.
Thực sự là khó lòng phòng bị, xem ra trong nhà vẫn là thiếu người.
Gâu gâu gâu ____
Tiểu hắc cùng tiểu hoàng hướng phía Tống Tân Đồng kêu lên.
Tống Tân Đồng cúi đầu nhìn hai chú chó đã lớn lên không ít, may mà tối nay có hai chú chó ở đây, nếu không nàng còn không biết là gặp tặc đâu. Tuy cửa viện các nơi nàng đã khóa, Vạn Lục đoán chừng cũng không tiến vào được trong nội viện, nhưng nàng vẫn cảm thấy hai chú chó hộ chủ này lập công lớn, vỗ vỗ đầu hai chú: “Làm rất tốt, sáng sớm ngày mai cho các ngươi thêm thịt.”
Tiểu hắc tiểu hoàng nghe hiểu, cao hứng đến loăng quăng xoay quanh Tống Tân Đồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT