Tống Tân Đồng xuy một tiếng, lúc đang muốn tiếp tục ra phía trước thì Tạ Nghĩa đột nhiên vội vã chạy tới, “Tân Đồng, không xong, Trương bà tử mang theo Tống Trường Viễn đi vào phòng khách mời rượu rồi.”

“Cái gì?” Tống Tân Đồng vừa nghe thì kinh ngạc, ai cho Trương bà tử cái mặt mũi đó, nàng vội vã đi đến phòng khách, vừa lúc tình cờ thấy Trương bà tử giơ bát rượu nói với mấy người Hứa Minh An, “Ta là Tân Đồng tiện…nãi nãi nha đầu kia, đây là đường đệ nàng Trường Viễn, đang đọc sách trong thư viện thị trấn đâu, tháng ba sang năm sẽ thi đồng sinh.”

“Trường Viễn trong nhà này đọc sách mấy năm, nói chuyện được với mấy vị quý nhân, để Trường Viễn đến uống vài chén với mọi người.” Trương bà tử nói xong nháy mắt với Tống Trường Viễn.

Tống Trường Viễn vội giơ chén rượu lên, nói với mấy người: “Ta kính các vị.”

Mấy người Hứa Minh An cũng không cầm chén rượu lên, mắt lạnh nhìn Trương bà tử cùng Tống Trường Viễn, những người này đều là nhân tinh, mặc dù không có nghe Tống Tân Đồng đề cập qua, nhưng cứ trong khoảnh khắc đã bổ não ra một vở tuồng.

Trương bà tử nhìn món chính không giống với bên ngoài, nhịn không được sờ sờ cái mồm bóng nhẫy, sau đó cười gượng mấy tiếng nói: “Đến, Trường Viễn ngươi là chủ nhà, đến đây cùng mọi người ăn cơm.” Nói xong liền muốn đẩy Tống Trường Viễn lên bàn tròn chủ vị.

Tống Tân Đồng bước nhanh vào phòng khách lôi Trương bà tử cùng Tống Trường Viễn ra một phen, sau đó nói cùng mấy người Hứa Minh An chắp tay, áy náy nói: “Thật xấu hổ với các vị, không cẩn thận để cho người khác đến quấy rầy các ngươi, đợi lát nữa ta sẽ vào tạ tội.”

Nói xong nàng cũng bất chấp lợi ích, đem hai người Trương bà tử lôi ra ngoài.

“Ngươi đẩy cái gì mà đầy, để đường đệ ngươi bồi các quý nhân uống rượu, ngươi ở đây cũng không có người làm chủ, chúng ta giúp ngươi khai tiệc!” Mồm miệng Trương bà tử không ngăn nổi nói: “Ngươi một nữ nhi, trong nhà cũng không có xà, ta để đại bá ngươi cùng Trường Viễn bọn họ tới giúp ngươi, ngươi quá không biết cấp bậc lễ nghĩa!”

Tống Tân Đồng tức giận đến mặt đỏ rần, đem người đẩy đến một hành lang không người, sau đó mắt lạnh nhìn mấy kẻ Tống Đại Giang vẫn xem mình làm chủ nhà, hừ lạnh một tiếng, “Đây là nhà ta, các ngươi muốn ăn tiệc thì ăn cho tốt, không ăn thì biến đi cho ta.”

Tống Trường Viễn lập tức nói: “Sao ngươi lại nói chuyện cùng bà như vậy, chúng ta thế nhưng là người một nhà, chúng ta không giúp ngươi chào hỏi khách khứa, ai giúp ngươi?”

Người một nhà? Có phải bước tiếp theo là nghĩ muốn chiếm nhà của ta? Tống Tân Đồng hừ nhẹ nói: “Chúng ta cũng không phải người một nhà, tám trăm trước đã không còn quan hệ thân thích rồi, nhìn phân thượng còn là người cùng một thôn, ta lặp lại lần nữa, hôm nay các ngươi còn dám tác yêu tác quái cho ta nữa, ta trực tiếp đem bọn ngươi đánh ra!”

“Ngươi cũng quá bất hiếu?” Tống Thanh Tú cũng chạy tới, bĩu môi trách móc Tống Tân Đồng, “Còn dám đánh nãi nãi, ngươi không sợ thiên lôi đánh xuống a!”

Tống Thanh Tú nói rồi lại kéo Trương bà tử làm nũng: “Nãi nãi, phòng này thật tốt, ta cũng muốn ở chỗ này.”

Trương bà tử đáp: “Tốt, tốt, tốt, buổi tối chúng ta liền chuyển qua đây!”

Tống Tân Đồng tức giận đến sắp không thở nổi, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy kẻ không biết xấu hổ như thế!

“Trương bà tử, ta đã cho các ngươi mặt mũi, các ngươi đã không cần, vậy cũng đừng trách ta không khách khí!” Tống Tân Đồng thở hổn hển mấy hơi thật dài rồi nói.

“Cái gì, ngươi muốn không khách khí với chúng ta thế nào a?” Tống Thanh Tú lớn tiếng làm ồn, làm mấy thôn dân còn đang chờ chờ ăn tiệc lần hai đều nhìn qua chỗ các nàng bên này.

Tống Tân Đồng nhìn quần áo  Trương bà tử đã bị dầu mỡ thấm ướt, lạnh giọng nói: “Nếu như ta đem thịt giấu trong quần áo như ngươi vậy, ngay cả ngực cũng thấy rõ ràng, thì đã sớm nhảy sông tự tử!”

Trương bà tử cúi đầu vừa nhìn, quả nhiên phát hiện thịt mình giấu trong quần áo đã làm ướt quần áo, vội lung túng che ngực, nhưng một màn này đã bị người chung quanh thấy được, tất cả mọi người không nhịn được ồ lên phá lên cười.”

Thu bà bà được tin chạy tới giúp thấy một màn như vậy, cũng không nhịn được phá lên cười, cao giọng nói: “Ôi, người không biết còn tưởng Trương bà tử ngươi lại sinh con nữa, sữa nhiều như vậy a! Ăn gì bổ thế a?”

Dứt lời, lại là khe khẽ cười rộ đến.

Mặt Trương bà tử xanh rồi, “Nha đầu chết tiệt, ta mang đường đệ ngươi đi gặp quý nhân một lần, sao ngươi nhiều chuyện vậy? Giúp đường đệ ngươi sẽ chết sao?”

Tống Tân Đồng trầm mặt nói: “Ta cũng sẽ không chết, có điều các ngươi nên xấu hổ chết!”

“Ngươi nói cái gì a ngươi tiện chân này…” Trương bà tử mở miệng liền muốn mắng to, Tống Tân Đồng xuy nhẹ một tiếng, cắt ngang lời bà ta muốn nói: “Bên trong đều là quý nhân, là người các ngươi loại tiểu bách tính bình dân có thể gặp sao? Ngươi cho thân phận các ngươi là gì? Ta xem mấy vị quý nhân kia rất không thích các ngươi, cháu trai bảo bối này của ngươi đoán chừng không có cơ hội thi đồng sinh rồi.”

Tống Tân Đồng nói xong lại nhìn về phía Tống Trường Viễn tuổi mụ đã mười ba, “Ta coi ngươi ưỡn cao, chính là thích hợp khiêng cái cuốc xuống đất.”

“Ngươi …” Tống Trường Viễn tự xưng là tài hoa hơn người, sao hắn có thể về nhà làm ruộng.

Tống Tân Đồng nở nụ cười lạnh, “Ngươi dù gì cũng là thư sinh đã đọc sách hai năm, đạo lý dễ hiểu như thế cũng không biết? Đắc tội quý nhân, ngươi cảm thấy tiền đồ của ngươi có thể thông thuận? Thực sự là ngây thơ! Muốn trách thì trách nãi nãi tự chủ trương của ngươi đi, là bà ta chặt đứt tiền đồ khoa cử của ngươi.”

Nói xong quay người muốn đi.

“Ngươi đồ sao chổi, còn dám gây chia rẽ, lão nương…” Trương bà tử lại muốn mắng to nhưng bị Tống Trường Viễn kéo lại, “Nãi nãi, người đừng làm rộn, ngươi là muốn hại chết ta có phải không?”

Trương bà tử quý nhất là người cháu này, vội vã dụ dỗ nói: “Không đúng, không đúng, sao ta có thể đâu, ta chẳng qua là muốn quý nhân giúp ngươi.” Nói xong lại mắng lên: “Tiểu tiện chân này một chút cũng không niệm tình thủ túc, nếu nàng nguyện ý nói giúp ngươi mấy lời hay, sao có thể có chuyện? Nàng nếu có thể giúp ngươi nói nhiều nhiều với quý nhân chút, ngươi còn sợ thi không được đồng sinh sao? Còn sợ sau này đại lộ không thông thoáng sao?”  

Trương bà tử nói rồi liền kéo Tống Trường viễn muốn vào trong phòng khách, “Chúng ta đi hảo hảo nói cùng các quý nhân một chút, hôm nay vạch trần chân diện mục của tiện chân kia, xây căn nhà tốt như vậy cũng không cho chúng ta ở, sẽ bị thiên lôi đánh xuống!”

“Nãi nãi, không đi!”  Tống Trường Viễn vốn là kẻ có tính khí xu cát tỵ hung, nghe Tống Tân Đồng nói một phen như vậy, tâm vốn nhảy nhót đã xẹp xuống.

“Không được, phải phải hảo hảo nói.” Trương bà tử cường ngạnh muốn đi về phía trước, nhưng bị mấy người Tạ Nghĩa ngăn cản.

Tống Thanh Tú kiêu ngạo ngang ngược mắng to lên: “Đây là nhà chúng ta, các ngươi cút ngay.”

“Nhà ngươi? Các ngươi có biết xấu hổ hay không? Tạ Nghĩa mắng lại, “ Đây là nhà của Tân Đồng và Đại Bảo bọn họ, nhưng không phải là nhà của lão bà tử các ngươi!”

Tống Tân Đồng sửa lại tay áo, chỉ về phía cổng, “Các ngươi biến khỏi nhà ta, lập tức, lập tức!”

“Các ngươi thu lễ nhà ta, còn đuổi chúng ta ra?” Trương Thúy Hoa đi tới vừa lúc nghe thấy câu nói kia, lập tức náo loạn lên, “Trên đời đâu có đạo lý này?”

“Các ngươi ăn đến miệng đầy dầu mỡ, còn không biết xấu hổ mà nói?” Thu bà bà nói.

Trương Thúy Hoa nghe xong lập tức lau miệng, sau đó quay người nhìn đại nhi tử cùng đại tức phụ, “Mau lau miệng một chút.”

Tống Tân Đồng nhìn động tác mấy kẻ này, đáy lòng cười lạnh, “Ta xem như cho chó ăn, Thu bà bà nhìn chằm chằm xem lễ của bọn họ, đem nắm rau xanh bọn họ đưa tới trả lại cho bọn họ!”

“Nhanh chút đi, ra, ra” Thu bà bà và Tạ thẩm mấy người phụ nhân cường tráng đẩy mấy người Trương bà tử ra ngoài.

“Các ngươi không thể như vậy.” Trương bà tử muốn đại náo, miệng rộng vừa mới mở thì liền bị Thu bà bà lấy một khối thịt giò béo ngấy nhét vào họng, sau đó thừa dịp lúc bà ta yên lặng đem người đẩy ra.

Tống Đại Giang vốn còn đang vui đùa danh tiếng chủ nhà cũng bị đuổi ra.

Tống Tân Đồng đi tới ngoài cửa lớn, đem một nắm rau xanh kia nhét vào lòng Tống Thanh Tú, “Nhà ta không chào đón các ngươi, nếu như còn dám tới cửa náo, ta sẽ không để ý mà thả chó ra cắn các ngươi.”

Dứt lời, tiểu hắc cùng tiểu hoàng vừa mới bắt về mấy ngày trước đồng thời gâu gâu gâu mà sủa lên với mấy người nhà Tống gia.

Tống Thanh Tú nhìn căn nhà lớn đại khí xa hoa, lại sợ hãi liếc mắt nhìn hai con chó, sau đó oán hận trừng Tống Tân Đồng, nàng ta nên ở trong tòa nhà lớn này làm đại gia tiểu thư, dựa vào cái gì bị Tống Tân Đồng chiếm? Công tử anh tuấn bên trong cũng nên là của nàng ta, sao lại đều giúp đỡ Tống Tân Đồng.

Tống Thanh Tú hận đến nghiến răng nghiến lợi: Tống Tân Đồng, ngươi tiện nhân này!

Tống Tân Đồng mới mặc kệ oán niệm của nàng ta từ đâu tới, cười lạnh một tiếng rồi trực tiếp quay vào nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play