Đèn hoa mới lên, cùng hòa lẫn với ánh lửa sáng sủa, ánh sáng đỏ ánh lên hai má người qua đường.

Tống Tân Đồng mua một ít đồ chơi rồi liền tìm một chỗ thanh tịnh uống trà, nàng đã sớm tách ra khỏi Hà Bạch Vân, thực sự không muốn làm bóng đèn, nửa đường đã tìm lý do rồi né tránh.

Mắt lạnh nhìn người đi đường nối gót đụng vào nhau, có đôi có cặp, tình chàng ý thiếp, Tống Tân Đồng nhìn mà đáy lòng thở dài: Trưởng thành quá sớm, trưởng thành quá sớm.

Nếu như nàng là thầy chủ nhiệm trong trường học thì nhất định sẽ bị tức chết.

Tống Tân Đồng nhấp cạn một miệng nước trà, có chút cay đắng, chẳng qua vừa lúc nâng cao tinh thần, một tay nàng chống cằm, ánh mắt giật mình ngốc lăng nhìn về phía trước.

Ai, lúc nào mới có thể về nhà ngủ?

Dư quang đảo qua đoàn người chen chúc, chợt phát hiện một bé gái bảy tám tuổi bị một nam nhân kéo vào dòng người phía trước, trong lòng thất kinh, đáy lòng dâng lên cảm giác không tốt, chớp mắt liền nghe thấy có người la lớn: “Bắt cóc, bắt cóc, bắt lấy bọn chúng.”

“Muội muội, muội  muội.” Ngay sau đó có tiếng khóc của nữ tử truyền ra.

“Mau bắt lấy chúng, đừng để chúng chạy!”

Tiếng kêu vang lên hết đợt này đến đợt khác, làm lòng người thấy bàng hoàng, bàn trà chỗ Tống Tân Đồng đều lung lay cả lên, nàng không có dừng lâu liền đứng dậy hướng chỗ cao mà đi, chưa đi ra mấy bước liền bị dòng người chen lấn xô đẩy ngã trên mặt đất.

Phút chốc, một cánh tay hữu lực đỡ lấy tay nàng, lúc này mới để Tống Tân Đồng khó khăn đứng vững, nàng vội lui ra phía sau mấy bước, lúc này mới quay người nhìn lại người giúp đỡ mình một phen.

Một gương mặt quen thuộc ánh vào mắt Tống Tân Đồng, đáy lòng nàng vui vẻ, “Không nghĩ đến là Lục phu tử.”

Lục Vân Khai khẽ gật đầu một cái, “Trên đường nhiều người, Tống cô nương vẫn cẩn thận hơn một chút mới tốt.”

Tống Tân Đồng cảm kích cười cười, “Đa tạ Lục phu tử.” Nói xong quay người nhìn mấy kẻ bắt cóc đã biến mất trong đám người, “Lục phu tử có nhìn thấy mấy kẻ bắt cóc kia không? Cũng không biết có thể bắt được mấy kẻ ấy hay không.”

“Ta thấy đã có nha dịch tuần tra đuổi theo, hẳn là sẽ cứu về được.” Lục phu tử liếc mắt nhìn biển người mênh mông, hơi nhíu mày, “Nơi này nhiều người, Tống cô nương vẫn phải thật cẩn thận.”

Tống Tân Đồng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn trà lâu tửu quán san sát nối tiếp nhau phía trước, “Ta có chút muốn về nhà, nhưng còn phải chờ bọn họ thêm rất lâu, phía trước có trà lâu, không bằng ta mời Lục phu tử qua đó ngồi một chút?”

Lục Vân Khai nhìn đáy mắt Tống Tân Đồng thoáng qua tia mong đợi, ánh mắt khẽ tối, sau giây lát nói: “Được.”

Tống Tân Đồng không nghĩ đến Lục phu tử sẽ đồng ý, kinh ngạc dưới đáy lòng qua đi còn lại là cao hứng, dẫn Lục Vân Khai đi trà lâu, kết quả phát hiện bên trong đã kín chỗ, áy náy nói với Lục Vân Khai: “Lục phu tử, trong trà lâu không còn chỗ rồi.”

Lục Vân Khai cười cười, “Ta biết một chỗ rất thanh tịnh, có thể đưa Tống cô nương qua đó.”

Chỗ thanh tịnh mà Lục Vân Khai nói là một cửa hàng vằn thắn, tại trong một con ngõ yên ắng, mọi người đều đã đi dạo trên phố chính cho nên ở đây có vẻ đặc biệt thanh tịnh.

“Là bán vằn thắn?” Tống Tân Đồng hơi kinh ngạc.

Lục Vân Khai chọn vị trí trong một cái góc ngồi xuống, “Mùi vị rất tốt, trước đây ta thường ăn vằn thắn ở đây.”

“Vậy vừa lúc ta cũng đói bụng, vừa đúng nếm thử.” Tống Tân Đồng tiếp lời nói.

Lục Vân Khai mỉm cười gật đầu, gọi lão bản qua đây, kêu hai bát vằn thắn.

Tống Tân Đồng quan sát phòng ốc xung quanh cửa hàng, cảm thấy ở đây có chút quen mắt, cả nửa ngày mới nhớ ra đây là ngõ nhỏ bên ngoài thư viện thị trấn, lần trước mua sách ở Mặc hiên ở ngay ngõ phía trước.

Tống Tân Đồng không có gì tìm chuyện nói: “Lục phu tử hôm nay là vào thành sao?”

“Đi Lĩnh Nam thành một chuyến.” Lời vừa ra khỏi miệng, Lục Vân Khai mới giật mình cảm giác không đúng, cũng không biết tại sao lại cùng Tống Tân Đồng giao tình bình thường nói ra chuyện này.

Tống Tân Đồng kinh ngạc không ngớt, “Thảo nào rất nhiều ngày rồi chưa gặp Lục phu tử, thì ra là đi Lĩnh Nam thành.”

“Lĩnh Nam thàng có phải rất phồn hoa hay không? Có phải rất lớn hay không?”

Lục Vân Khai lấy trong giỏ trúc ra hai đôi đũa, đưa một đôi cho Tống Tân Đồng rồi nói: “Đích xác rất phồn hoa, trên đường chỗ ăn vặt hơn nghìn hơn vạn, ban đêm huyên náo đến nửa đêm.”

Tống Tân Đồng có chút cực kỳ hâm mộ, “Nghe nói đi lên trái lại rất tốt, Lục phu tử đến đó có thể thấy được tin gì mới không?”

Lục Vân Khai suy nghĩ một chút nói: “Ta rất ít ra ngoài, vì vậy vẫn chưa thấy tin gì mới.” Dừng một chút rồi nói tiếp: “Đã để Tống cô nương thất vọng.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, nghĩ đến cũng phải, Lục Vân Khai là thư sinh, sao có thể giống người không có việc gì như các nàng, cả ngày đi dạo xem hiếm lạ đâu, người ta đi Lĩnh Nam thành nhất định là đi làm chính sự nha.

“Chẳng qua trái lại may mắn đi Cát Tường tửu lâu ở thành Lĩnh Nam, ở đó thấy nguyên liệu nấu ăn lúc trước Tống cô nương đưa cho ta.” Lục Vân Khai nói.

Tống Tân Đồng kinh hô ra tiếng, “Thực sự? Bán thế nào?”

“Rất tốt, một mâm hắc bạch tập trung có thể bán tren bảy tám lượng.” Lục Vân Khai nói rồi giải thích, “Là loại nấm hôi bào ấy mà ngươi nói.”

Hai mắt Tống Tân Đồng mở to, Cát Tường tửu lâu này thật đúng là tâm đen a, một cân hôi bào một trăm văn trong nháy mắt bán được bảy tám lượng, những khách nhân Lĩnh Nam thành này đều là đại thổ hào a!

“Chẳng qua bọn hắn làm ra được trái lại cực kỳ tinh xảo.” Lục Vân Khai lại nói.

Tống Tân Đồng thu liễm thần sắc, “Hứa đông gia Cát Tường tửu lầu rất biết làm ăn.”

Lục Vân Khai gật đầu, “Cát tường tửu lầu là tửu lầu của Hứa gia trong trong tứ đại thế gia Lĩnh Nam thành, đương nhiên là rất biết làm ăn.”

Tống Tân Đồng kinh ngạc, không nghĩ đến Hứa Minh An lại còn là con cháu thế gia, thảo nào khí chất xuất trần như vậy, đồng thời cũng kinh ngạc hơn là chính là Lục Vân Khai, Lục Vân Khai ấm nhuận nho nhã trước mắt này hình như cũng không phải tú tài nông thôn vô cùng đơn giản như vậy, hắn vậy mà biết nhiều như thế?

Lục Vân Khai nhận thấy được tầm mắt của Tống Tân Đồng, nhẹ giọng hỏi: “Thế nào?”

Theo nguyên tắc không hỏi nhiều, Tống Tân Đồng không hỏi Lục Vân Khai sao mà biết, lắc lắc đầu chỉ nói: “Ấu đệ trong nhà đã ấn theo phương pháp người dạy luyện nhiều thiên chữ to, chờ người có thời gian đưa người kiểm tra.”

“Có thể.” Lục Vân Khai nhẹ giọng đáp.

Đến đây, hai người tương đối không biết nói gì.

Đúng lúc này, lão bản mang hai chén vằn thắn đưa lên bàn.

Tống Tân Đồng nhìn vằn thắn bày trong chén lớn, mùi thơm rau xanh nhàn nhạt xông vào mũi, bụng thoáng chốc lại thêm một phần cảm giác quá đói, lập tức rột rột mà kêu lên, nàng có chút xấu hổ giải thích: “Còn chưa có ăn tối.”

Lục Vân Khai nhìn Tống Tân Đồng trên mặt thoáng qua ngượng ngùng, ôn giọng nói: “Vậy vừa lúc ăn nhiều một chút, mùi vị rất tốt.”

Tống Tân Đồng gắp một cái vằn thăn lên, phát hiện lớp da siêu mỏng, nhân thịt bên trong rất đặc biệt, nghe đặc biệt thơm. Cẩn thận thổi thổi, chờ nhiệt khí tan đi không ít rồi cắn vào trong miệng, béo mà không ngấy, mùi thơm của thịt trong nháy mắt tỏa ra bốn phía trong miệng, còn lẫn vào vị của canh xương.

Tống Tân Đồng ăn đến hai mắt phát sáng, “Ăn ngon thật.”

Lục Vân Khai nhìn bộ dạng Tống Tân Đồng ăn đến rất vui vẻ, khóe miệng không khỏi nhếch nhếch, “Lão bản làm vằn thắn đã mấy chục năm, vị chưa bao giờ thay đổi qua.”

Tống Tân Đồng chớp chớp mắt, ngước mắt nhìn về phía Lục Vân Khai, “Lục phu tử ngươi hồi bé thường tới chỗ này ăn?”

Lục Vân Khai giật mình một chút, sau đó gật gật đầu, “Ăn rất nhiều năm.”

Thì ra là như vậy, Tống Tân Đồng còn tường là nguyên nhân vì trước đây đọc sách ở đây đâu.

“Trước làm vằn thắn là một lão bà bà, sau đó lão bà bà qua đời, giờ là vị đại thúc này.” Lục Vân Khai lại nói.

Nghe Lục Vân Khai nói như vậy, Tống Tân Đồng không khỏi nhìn hắn nhiều thêm mấy lần, chẳng biết tại sao nàng cảm thấy hắn là người rất nhớ tình bạn cũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play