Đêm khuya, hai người bất tri bất giác tản bộ tới ngoài rìa khu nhà nghỉ. Đi dạo một vòng quanh đó, nửa đường nhận được điện thoại của bà chủ gọi về.

Đầu dây bên kia hình như đang có tiệc tùng, âm nhạc do DJ tạo ra huyên náo ầm ĩ. Bà chủ phải lớn giọng, nói chuyện với Liễu Hạ Niên.

"Hai cô về đi, ở đây đã bắt đầu rồi."

"Chúng tôi biết rồi." Cúp điện thoại, Trần Mặc Nhiễm và Liễu Hạ Niên cười với nhau, nắm tay nhanh chân trở về.

Các nàng vừa chạy vừa cười. Khoảnh khắc vui vẻ không cần lý do, niềm hạnh phúc ùa tới không cần nói rõ.

Vừa chạy vào sân, tiếng cười của hai người đã dung hòa vào âm nhạc.

Mấy cái bàn ở dưới mái che nắng đã bị chuyển đi, còn lại một mảnh đất rộng rãi. Trêи bậc thềm đã bày một hàng rượu và mấy đĩa đồ nhắm, để người tham gia có thể lấy dùng.

Những ngọn nến được thắp và gắn lên trêи tường. Khuôn mặt của những người ở đây được chúng chiếu vào trở nên mơ hồ không rõ.

Bà chủ đứng ở phía trêи chỉnh nhạc, người phía dưới bắt đầu khiêu vũ theo tiếng nhạc.

Có khá nhiều người lạ mặt cũng tham gia, cứ như tất cả những người trong thị trấn đang chen chúc tụ hội ở nơi đây vậy. Bọn họ không ai quen ai, nhưng biết chỗ này đang tổ chức tiệc đêm hè nên đến góp vui, tận tình cuồng hoan.

Trần Mặc Nhiễm uống rượu vào cũng rất hào hứng. Chất rượu trong cơ thể thôi thúc từng tế bào trong người nàng, nên nàng cũng bắt đầu lắc lư theo nhạc, cho dù không biết khiêu vũ, nhưng chẳng có ai lại đi so đo nhiều như vậy.

Liễu Hạ Niên dìu nàng từng bước. Tiến lên hay lùi lại vốn là cơ hội để khảo nghiệm tâm tư hai người.

Bất tri bất giác, âm thanh huyên háo đã bị đôi tai bỏ qua, đôi mắt không còn nhìn thấy đám người nữa, trong mắt Liễu Hạ Niên chỉ còn lại Trần Mặc Nhiễm. Nàng dừng chân, ánh mắt bình tĩnh nhìn đối phương, còn Trần Mặc Nhiễm phát hiện ra sự nghiêm túc của nàng, cho nên cũng nhìn nàng.

Những người bên cạnh vẫn điên cuồng nhảy múa như cũ, các nàng ôm nhau giữa đám đông, rất tự nhiên mà hôn nhau.

Một nụ hôn kéo dài, cho đến khi âm nhạc ngừng lại, khi mọi người ngắm nghía các nàng, hai người vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Liễu Hạ Niên từng nói với Trần Mặc Nhiễm rằng tôi muốn tạo ra sự lãng mạn cho em, cho dù bản thân Liễu Hạ Niên không biết nàng có thể làm được hay không, nhưng nàng vẫn cố gắng thực hiện lời hứa. Cho đến khi nàng hoàn thành được nhiệm vụ này, Liễu Hạ Niên mới phát hiện ra chuyện này đến một cách thật tự nhiên, dường như xuất phát từ bản năng, cứ thuận theo tự nhiên mà làm.

Nàng nâng gương mặt người yêu lên, hôn thật sâu, người kia cũng tích cực đáp lại, tập trung đến mức quên đi hoàn cảnh chung quanh.

Đây là một cảm giác ngất ngây, giống như khi bạn xoay tròn thật nhiều vòng, sau đó đột ngột dừng lại, chân không thể đứng thẳng, người cũng lắc lư muốn té, chỉ có thể bám chặt lấy người trước mắt, mới có thể giữ được thăng bằng.

Một giây này tuy thần chí không rõ, nhưng bạn lại hiểu rõ bản thân mình muốn cái gì.

Cảm giác chóng mặt biến mất, lỗ tai và đôi mắt khôi phục lại công dụng vốn có của chúng, âm thanh từ ngoại giới và tình cảnh xung quanh xâm nhập vào ý thức của các nàng. Hai người thấy tất cả mọi người đang vây quanh, họ không còn khiêu vũ nữa, mà đang vỗ tay tán thưởng.

"Đây là chuyện điên cuồng nhất mà chúng ta từng làm." Chạy đến một góc tường để núp, Trần Mặc Nhiễm nói với Liễu Hạ Niên. Nụ cười khó có thể che giấu đang treo trêи mặt, đây là niềm tự hào của một người phụ nữ, vừa ngượng ngùng lại có chút kiêu ngạo.

Liễu Hạ Niên cũng hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, trêи mặt lộ ra một tầng hồng nhạt trăm năm khó gặp. Nàng cầm lấy một ly rượu, mượn sự lạnh lẽo của nó trấn áp cỗ khí nóng đang bốc lên mặt.

"Lãng mạn quá." Tiểu Mễ ló đầu ra từ sau bàn, vươn dài cổ mới có thể thu hút sự chú ý của hai người.

"A! Làm tôi sợ muốn chết, chị ở chỗ này bao lâu rồi?" Trần Mặc Nhiễm hoảng sợ vì đột nhiên mặt của tiểu Mễ bất thình lình xuất hiện.

Tiểu Mễ vòng qua bàn, đi lại gần các nàng, trong tay cầm hai ly rượu, đưa một ly cho Trần Mặc Nhiễm, sau đó nói: "Từ khi các cô quên mình triền miên thì tôi đã bắt đầu ngồi ở đây."

Trần Mặc Nhiễm xấu hổ đến cực điểm, hết lần này đến lần khác cô gái kia còn muốn nhắc tới nhắc lui.

"Chuyện này làm tôi nhớ lại quãng thời gian ở Pháp, không khí ở đó nơi nơi đều thấm đậm hương vị lãng mạn. Tôi bị người ta ôm cứng ngắc bên đường, còn tưởng nàng bị trúng tà chứ." Tiểu Mễ cười trộm không ngớt.

Bà chủ xuất hiện từ phía sau, một tay ôm eo tiểu Mễ, ra vẻ thờ ơ: "Đó là chuyện của mười năm trước, bây giờ còn nhắc lại làm gì."

Thấy người kia không hiểu biết thời thế, tiểu Mễ làm mặt quỷ, nói: "Sai, mới có hai năm ba tháng mới đúng."

"Tôi quên." Bà chủ cười cười, có vẻ không thèm để ý việc mình nhớ sai thời điểm.

"Kẻ này đúng là ngốc nghếch, không hiểu được tâm tư phụ nữ. Trần muội muội, chúng ta đi, đi ngoại tình, tìm một người lãng mạn để nàng tức chết cho rồi." Tiểu Mễ nắm tay Trần Mặc Nhiễm dắt nàng đi. Trần Mặc Nhiễm nhìn Liễu Hạ Niên, ý bảo em cần chị giải vây cho em đó.

Đi ngoại tình, chuyện này nàng chưa từng nghĩ tới, Liễu Hạ Niên nghe thấy trong lòng không biết nên nghĩ như thế nào đây.

Liễu Hạ Niên thấy tiểu cô nương của mình bị mẹ kế tiểu Mễ đưa đi vui chơi tìm lạc thú, vươn tay cứu Trần Mặc Nhiễm đáng thương, ôm thắt lưng của cô bé, mượn lực kéo nàng vào trong lòng mình.

Tiểu Mễ vừa bước được một bước, người trong tay đã không thấy tăm hơi, tức giận giậm giậm chân.

Liễu Hạ Niên nói: "Nhiễm không muốn ngoại tình."

"Cô bé không cần, tôi thì cần." Một nữ nhân ba mươi tuổi nói ra một câu bốc đồng như vậy quả thực hi hữu, không biết có phải do bị bà chủ làm cho tức giận nên đang uống say không.

Thấy phản ứng của người yêu, bà chủ biết nàng đang say. Khi tiểu nữ nhân uống nhiều, tính bốc đồng sẽ bộc lộ, tuyệt chiêu đối phó là phải dụ dỗ lừa gạt. Nhìn bà chủ tốn nước miếng nói ra một đống lời hay với mục đích dụ nàng, Trần Mặc Nhiễm đứng ở một bên cười trộm.

"Cười giống tên trộm làm gì?" Liễu Hạ Niên cúi đầu hỏi nàng.

"Vì rất buồn cười a." Câu trả lời của Trần Mặc Nhiễm gần như không đầu không đuôi.

Liễu Hạ Niên cũng không hỏi nữa, quay đầu thấy những người ở trong sân còn đang nhảy nhót cuồng nhiệt, riêng nàng thì đang có ý muốn rời khỏi đó.

"Chúng ta về phòng được không?" Liễu Hạ Niên thì thầm bên tai Trần Mặc Nhiễm.

"Về phòng làm gì?" Trần Mặc Nhiễm cố tình hỏi.

"Nghỉ ngơi cho khỏe." Liễu Hạ Niên phối hợp trả lời.

Trần Mặc Nhiễm cười nói: "Nhưng em không thấy mệt thì làm sao bây giờ? Lúc chiều ngủ nhiều như vậy, bây giờ em rất muốn khiêu vũ."

"Lát nữa em sẽ mệt đó." Liễu Hạ Niên kéo tay Trần Mặc Nhiễm về phòng. Lúc lên cầu thang, Trần Mặc Nhiễm không quên mượn gió bẻ măng, thuận tay cầm ly rượu cộng thêm mấy ngọn nến. Lúc này đang giờ khắc cảnh đẹp buổi sớm, muốn mượn chút rượu ngon trợ hứng, cần phải có cả ánh nến xây dựng bầu không khí nữa.

Cánh cửa bị đóng chặt lại, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu xuống đất, luồng sáng nhạt này cũng đủ họa ra tổng thể của căn phòng.

Một vầng sáng nhàn nhạt màu trắng phủ lên sàn nhà, và chiếc giường duy nhất trong phòng.

Ánh trăng tĩnh lặng, trong phòng tràn ngập âm thanh hô hấp của hai người.

Nhịp điệu này để lộ một tin tức thần bí, các nàng đang liều mạng phóng thích kϊƈɦ thích tố.

Vừa vào cửa, Liễu Hạ Niên đã ép Trần Mặc Nhiễm trêи cửa, dùng cơ thể đè lên nàng.

Đây là chuyện mà nàng muốn làm, ngay lúc khiêu vũ. Không, có lẽ là sớm hơn, có lẽ là ở trong con hẻm nhỏ khi hai người hôn nhau, không chừng là cả ngày hôm nay nàng đều muốn làm.

Liễu Hạ Niên vùi mặt giữa cần cổ Trần Mặc Nhiễm. Xà phòng ở đây có mùi hương hoa thiên nhiên, trêи người Trần Mặc Nhiễm cũng có mùi hương đó, ngọt ngào như trái cây, thơm mát như hoa cỏ mùa xuân.

Liễu Hạ niên được mùi hương này vây quanh, khi hít vào trong phổi đa số đều là hương vị này.

Trần Mặc Nhiễm nghĩ hôm nay Liễu Hạ Niên nhiệt tình quá mức. Môi Liễu Hạ Niên cực nóng, tay cũng nóng, ngay cả hô hấp cũng mang theo lửa nóng.

Nàng bị cơ thể Liễu Hạ Niên đè ép, cỗ khí nóng đó vây quanh, nổi gió châm lửa làm nó mạnh mẽ làm nàng bốc cháy.

Tay trái cầm một ly rượu mát lạnh, tay phải là ngọn nến, Trần Mặc Nhiễm khó khăn tập trung khí lực nói với Liễu Hạ Niên rằng mình cần nghỉ một chút để buông mấy thứ trong tay xuống.

Liễu Hạ Niên lại nói: "Cầm đi, đừng nhúc nhích, rượu này rất quý, em đừng lãng phí nó."

"Nhưng…" Trần Mặc Nhiễm thật muốn nhấc chân đá nàng bay ra xa. Tư thế như vậy rất khó chịu biết không, những món trong tay nàng đều phải giơ lên cao, cơ thể không thể nhúc nhích, giống như bị ghim trêи tường vậy.

Liễu Hạ Niên vẫn không dừng lại. Thân thể từ từ di chuyển xuống dọc theo đường cong của Trần Mặc Nhiễm. Đôi môi người kia khiêu khích trái cây trước ngực Trần Mặc Nhiễm qua lớp vải áo, cho đến khi chúng nó không an phận khẩn trương dựng thẳng lên, cái áo cotton bị nước bọt của Liễu Hạ Niên ɭϊếʍ ướt khiến nó hiện ra nguyên hình.

Liễu Hạ Niên hôn một chuỗi thật dài qua lớp vải, sau đó xốc áo lên, vùi đầu vào trong đó.

"Liễu Hạ Niên…. Chị chậm lại một chút…" Đôi chân Trần Mặc Nhiễm bắt đầu run rẩy, thân thể không có chỗ nào mà không run, toàn do Liễu Hạ Niên làm hại.

Liễu Hạ Niên đang lột quần của nàng ra, cởi nội y màu đen bên dưới, khiến Trần Mặc Nhiễm phải để lộ tư thế xấu hổ này dưới ánh trăng, mặc cho ánh trăng chiếu sáng khắp thân thể, lên từng tấc da thịt, để Liễu Hạ Niên nhìn đã mắt sự mỹ lệ của nàng.

Dưới ánh trăng thần bí, đóa hoa ngạo nghễ hiện lên, toả ra hương thơm thầm kín và tự nhiên. Liễu Hạ Niên mở miệng ngậm lấy, thu hết toàn bộ mật hoa.

"A…" Trần Mặc Nhiễm ngửa đầu, mở lớn hai mắt. Nàng thấy được vầng trăng trêи bầu trời đêm, sáng rọi, tròn trĩnh như thế, ánh trăng chiếu thẳng vào mắt. Ánh trăng ấy tỏa ra một lớp ánh sáng mang tên ɖu͙ƈ vọng, nóng bỏng quá mức.

Kɧօáϊ cảm quá lớn, giống như nước lũ và thú dữ. Chưa có khúc dạo đầu, đã bị xâm nhập ngay lập tức, cứ như hồng thủy vỡ đê tràn ra, cho nên một thời nửa khắc đã chịu không nổi.

Đầu lưỡi cực nóng của Liễu Hạ Niên chui vào bên trong đóa hoa, theo quy luật đều đặn ra vào, Trần Mặc Nhiễm lúc này đã biết cái gì gọi là lửa nóng ɭϊếʍ thân.

Sắp thiêu cháy đến nơi rồi. Trần Mặc Nhiễm thầm nghĩ.

Hương vị của ɖu͙ƈ vọng chui ra từ mỗi lỗ chân lông trêи từng tấc da thịt, mồ hôi nhễ nhại, ɖu͙ƈ vọng cũng phát huy theo tỷ lệ thuận.

Cái ót của Trần Mặc Nhiễm bị đập vào cửa, cố gắng phân tán sự kɧօáϊ cảm đi. Mái tóc xõa dài, sợi tóc dính lên mặt, trêи cổ, trước ngực, cơn kɧօáϊ cảm như tơ nhện cuốn chặt lấy nàng.

Liễu Hạ Niên quỳ gối xuống sàn, ngẩng đầu ngắm cô gái cứng đơ cứ như bị cột vào thánh giá chữ thập. Hai tay mở rộng, thân thể đứng thẳng, mười phần mười giống một người đang bị trói. Còn Liễu Hạ Niên chính là người đưa nàng vào hạnh phúc trầm luân, không ai có thể cứu rỗi, cũng không thể tự cứu mình.

Trần Mặc Nhiễm cầu xin Liễu Hạ Niên, xin nàng nhanh lên một chút, giải phóng cho mình. Khả năng chịu đựng của Trần Mặc Nhiễm không giỏi lắm, nàng chịu không nổi, cho nên mới chọn cách xin tha.

Liễu Hạ Niên nghĩ vẫn chưa đủ, còn chưa trọn hứng. Nàng hẳn nên tiếp tục trèo lên núi, tới đỉnh rồi, thả người nhảy xuống, tan xương nát thịt, giây phút đó mới là cao triều cực hạn nhất.

Đôi môi nàng ngậm chặt hoa nhị đã sưng tấy, đầu lưỡi lướt qua nhiều lần, khi thì lấy hàm răng khẽ cắn, khi thì dùng đầu lưỡi ôn nhu đối đãi. Loại kϊƈɦ thích này giống như điện giật, vô số điện lưu nho nhỏ từ chỗ này bắt đầu chạy thẳng lên não, sau đó tập hợp trong óc.

Ngón tay dài nhỏ đâm vào chỗ sâu nhất trong thân thể Trần Mặc Nhiễm. Vách tường nóng ẩm bao quanh lấy ngón tay, không chịu để nó lui ra nửa bước.

Từ bên trong, mật dịch như suối từng giọt từng giọt không ngừng chảy ra. Ngón tay Liễu Hạ Niên cảm giác được dòng nước chảy xuôi khoan kɧօáϊ. Dòng suối này chảy ra lòng bàn tay nàng, chảy dọc theo cổ tay nhỏ xuống đất.

Đầu lưỡi Liễu Hạ Niên bắt đầu ɭϊếʍ cổ tay mình, vẫn hướng lên trêи, đi thẳng lên đầu nguồn.

Ngọn nguồn là cánh hoa vừa trắng mịn lại cực nóng. Cánh hoa gắt gao giữ chặt ngón tay nàng, không có dấu hiệu buông lỏng.

Cho dù đã nếm qua hoan ái, cơ thể Trần Mặc Nhiễm vẫn tinh trí như trước. Nàng có thể chứa vừa hai ngón tay của Liễu Hạ Niên tiến vào, vừa khít, nên có thể cảm nhận rõ ràng sự biến hóa dù cho rất nhỏ. Ngón tay Liễu Hạ Niên trong cơ thể nàng uốn lượn, vuốt ve, khiến cơ thể đối phương co giật, cảm giác đó hướng thẳng lên óc nàng, kɧօáϊ cảm xuyên thấu cả người.

Trần Mặc Nhiễm chỉ tốn một thời gian ngắn để đạt được cao triều, sau một tiếng rêи rỉ cao vút, cả người liền vô lực.

Đầu ngón tay Liễu Hạ Niên cảm thấy phía trong co rút rồi lại thả lỏng, bắp thịt trắng mịn đang vây chặt lấy Liễu Hạ Niên, hoan nghênh nàng tiến vào. Đóa hoa bây giờ đã tràn đầy mật dịch, trở nên sền sệt.

Liễu Hạ Niên rút ngón tay lại, hoa dịch chảy theo ngón tay đang rời đi, từ từ chảy dọc xuống bắp đùi Trần Mặc Nhiễm.

"Liễu Hạ Niên!" Giữa tiếng kinh hô của Trần Mặc Nhiễm, ly rượu sang quý trong truyền thuyết rót thẳng lên đầu Liễu Hạ Niên.

Hai người đều ướt đẫm. Trần Mặc Nhiễm là bị mồ hôi làm ướt, còn Liễu Hạ Niên là vì ly rượu.

Trần Mặc Nhiễm quỳ xuống đất, tới gần Liễu Hạ Niên, thấy rượu đang chảy dọc mặt nàng, nghiêng người về phía trước, ɭϊếʍ đi những giọt rượu đó.

Rượu đến bên môi, nàng hôn lên môi Liễu Hạ Niên, trong nháy mắt lại bị phản công mạnh bạo, gắt gao cắn chặt không chịu tha.

Ly rượu ngã xuống đất, rượu đầy một thân, mà ngọn nến được chuẩn bị sẵn không được phát huy công dụng. Hai người ngồi trêи sàn nhà, đột nhiên bật cười ha ha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play