Trần Mặc Nhiễm dựa vào người Liễu Hạ Niên, hận bản thân không phải là động vật thân mềm không xương, và Liễu Hạ Niên chính là trụ cột chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể nàng.

Trần Mặc Nhiễm quay đầu lại, nhìn thoáng qua ngôi nhà phía sau không chớp mắt. Trong một thành phố lớn như Hàng Châu, có một căn nhà ngụ ở góc đường, nếu nhìn thoáng qua sẽ không thấy nó. Ở nơi đó có hai nữ tử, trong tương lai còn có một đứa trẻ, vậy đã đủ tạo thành một gia đình, niềm hạnh phúc đó chân thật đến mức không còn quan trọng giới tính nữa.

Trần Mặc Nhiễm ngáp một cái, lười biếng nói: "Em muốn ngủ. Bây giờ rất muốn nằm trêи một chiếc giường êm ái, ôm chị ngủ một giấc thật ngon. Khi tỉnh dậy, ánh thái dương ấm áp phủ đầy người, Diện Bao ngủ trong ổ của nó, được nuôi thành một con heo lười." Diện Bao ở trong lòng mẹ lớn Liễu Hạ Niên đã cuộn thành một khúc ngủ say, thực sự y như một con heo.

Ra khỏi nơi ấy về nhà, cảm giác hoài niệm làm cho người ta ấm lòng, cảm giác đó cứ như cảm giác chỉ có thể tìm được khi trốn vào trong chiếc chăn ấm áp, ôm chặt Liễu Hạ Niên, nắm chặt tay, chân quấn lấy chân, mặt áp lấy mặt nàng, giống hai chú chuột đồng ngủ đông.

Liễu Hạ Niên nhìn Trần Mặc Nhiễm, trong mắt hiện lên ý cười, nhưng khóe miệng vẫn không nhếch, nàng nói: "Em chê trong nhà mình không đủ ấm phải không?"

Chê Liễu Hạ Niên không tốt bằng Mộc Vị Ương? Cho nên bắt đầu đố kỵ ước ao?

Trần Mặc Nhiễm biết lời của Liễu Hạ Niên còn có hàm ý khác, bèn hất mặt lên, đáp: "Chị yêu, cho nên chị phải cho em càng nhiều ấm áp hơn nữa có biết không?"

Về đến nhà, Trần Mặc Nhiễm đã biết Liễu Hạ Niên không chỉ cho nàng ấm áp, mà còn có nhiệt tình như hỏa diễm nữa.

Vừa bước qua cửa Liễu Hạ Niên đã bắt đầu ôm hôn nàng. Trần Mặc Nhiễm quả thực ngay cả thời gian để phản ứng cũng chưa có, đã bị Liễu Hạ Niên đẩy ngã xuống đất.

Người vừa ngã xuống, thân thể Liễu Hạ Niên đã lập tức đè lên.

Trần Mặc Nhiễm đành phải thuận theo, dù sao nàng chính là pho mát dưới ánh mặt trời, tan chảy rối tinh rối mù, nhắm hai mắt lại, bày ra tư thế chị đến đi, em sẽ không phản kháng.

Qua một hồi, chỉ cảm giác thấy hơi thở của Liễu Hạ Niên thổi qua hai bên má, ngưa ngứa, những luồng hơi đó khiến nàng phải bật cười thành tiếng.

Mở mắt ra, đối diện với cặp mắt xinh đẹp của Liễu Hạ Niên, nàng nhất thời nhìn đến mê ly, như si như túy.

Đã bao nhiêu lần, bao nhiêu ngày đêm, đều nhìn vào cặp mắt đó, nhưng luôn nhìn không biết chán. Vì trong ánh mắt này luôn tồn tại hình ảnh của mình, giống như, nếu trêи thế giới không còn chỗ dựa nữa, thì mình vẫn còn có thể tìm được một nơi dung nạp thân thể có chút phát phì này từ trong ánh mắt đó.

Tay Trần Mặc Nhiễm vuốt ve mắt Liễu Hạ Niên, ngón tay mơn trớn hai hàng lông mi của nàng. Liễu Hạ Niên vì hành động đó mà chớp mắt liên tục, thế nhưng trong mắt luôn luôn có Trần Mặc Nhiễm, nơi đó phản chiếu lại gương mặt rõ ràng như thế, vẻ mặt xấu xí như sắp khóc, nhưng oái ăm đó lại là khuôn mặt của mình.

"Em nhất định đã từng nói, em yêu chị." Trần Mặc Nhiễm nói.

Nói vô số lần rồi. Liễu Hạ Niên thầm nghĩ, gật đầu.

"Chị lại chưa nói chị yêu em nhiều nhiều thế nào?" Trần Mặc Nhiễm hỏi.

Liễu Hạ Niên cười khẽ, đáp: "Tôi tưởng là, tôi đã dùng tình yêu của mình khiến em no nê rồi chứ."

"Chị chỉ lấp đầy bao tử của em mà thôi."

Liễu Hạ Niên thì thầm bên tai nàng: "Còn có ɖu͙ƈ vọng nữa."

Trần Mặc Nhiễm đỏ mặt.

Liễu Hạ Niên nói tiếp: "Tôi đổi lại cách biểu lộ khác nhé, lần này nhất định sẽ rất sáng tạo. Tôi yêu ánh mắt của em, mũi, miệng, hàm răng, đầu lưỡi của em…" Liễu Hạ Niên vuốt qua mỗi chỗ một lần, ngón tay giống như một con bướm, nhẹ nhàng dừng chân một chút, sau đó vội vàng rời đi. Thế giới trước mặt còn có nhiều chỗ tốt đẹp hơn phía trước. Liễu Hạ Niên vô cùng yêu thích từng nơi trêи người Trần Mặc Nhiễm.

Đầu ngón tay biến mất giữa đôi môi, Trần Mặc Nhiễm cắn ngón tay của nàng, cắn khẽ vào đó.

"Còn yêu chỗ nào của em nữa?" Trần Mặc Nhiễm hỏi.

Ngón tay thon dài thấm ướt nước bọt của Liễu Hạ Niên tiếp tục di chuyển xuống phía dưới.

Cằm của Trần Mặc Nhiễm, nàng thích.

Cổ của Trần Mặc Nhiễm, nàng rất thích.

Ngực của Trần Mặc Nhiễm, nàng cực kỳ thích.

Eo của Trần Mặc Nhiễm, nàng thích đến không muốn buông tay.

Còn có…

Tay của Liễu Hạ Niên giống như tự có ý nghĩ, trực tiếp tiến vào trong quần Trần Mặc Nhiễm. Có vẻ nó đang lựa chọn.

Kỳ thực thân thể Trần Mặc Nhiễm, mỗi một tấc dù tốt hay không tốt, nàng đều thích.

Chỉ là muốn chọn ra chỗ thích nhất, có lẽ đây chính là đáp án duy nhất.

Trần Mặc Nhiễm hét ầm lên: "Liễu Hạ Niên, tên sắc lang này!"

Liễu Hạ Niên cười run cả người, Trần Mặc Nhiễm ôm nàng, nói: "Quên đi, cho dù chị là sắc lang thì cũng chỉ có mình chị thôi. Người khác còn không thèm sắc với em đâu."

"Nhóc con, đừng nói giống như tôi là kẻ chuyên lượm phế phẩm vậy chứ." Liễu Hạ Niên nói.

"Liễu Hạ Niên, không ai thèm người ta. Chỉ có chị, chỉ có chị thôi." Trần Mặc Nhiễm ôm nàng lăn qua lăn lại, dùng phương pháp trẻ con này làm nũng.

"Chuyên tâm một chút." Liễu Hạ Niên thấy Trần Mặc Nhiễm vẫn lăn qua lăn lại, mình khống chế không được, bèn hét lên ra lệnh.

Trần Mặc Nhiễm bị khí thế khó có được của Liễu Hạ Niên chèn ép, nói không nên lời.

Dám dữ với em!

"Bây giờ, đoán thử có bao nhiêu ngón tay tiến vào nào?" Liễu Hạ Niên gợi ý.

Trần Mặc Nhiễm trợn trắng mắt lên, đáp: "Một ngón cũng không có."

"Bây giờ thì sao?"

Nhẹ nhàng thở gấp, đáp: "Một ngón."

"Là ngón trỏ hay ngón áp út, nhóc à, đoán đúng chị sẽ làm món em thích ăn nhất."

"Ngón trỏ, ngón áp út phải dài hơn một chút."

"Em càng ngày càng mẫn cảm. Bây giờ thì sao? Đoán thử đi."

"Liễu Hạ Niên, chị muốn giết em thì nói thẳng đi, còn như vậy, có tin em lập tức đi tìm dưa leo… Ngô… Ân…." Trần Mặc Nhiễm nhanh chóng không còn quyền mở miệng nữa.

Liễu Hạ Niên quyết định từ hôm nay trở đi không thích dưa leo nữa, ở phòng bếp hình như còn có vài trái, đợi lát nữa sẽ cắt chúng thành từng miếng nhỏ.

Trần Mặc Nhiễm ngay cả sức ngồi lên cũng không có, vì nàng đã bận dùng sức để lấy hơi, run rẩy, và oán giận rồi.

Trêи người là trọng lượng của Liễu Hạ Niên, nàng có vẻ không định đứng lên, cứ một mực đè người bên dưới xuống.

Thôi xong, dù sao mình cũng béo, không sợ bị đè, dù có bị đè cũng không sợ. Trọng lượng của Liễu Hạ Niên làm cho Trần Mặc Nhiễm có cảm giác an toàn, thật không muốn để nàng đi.

"Em yêu, còn sống không?" Liễu Hạ Niên tươi cười đầy mặt, trông cứ y như một cô hồ ly.

"Oa oa, người xấu…" Trần Mặc Nhiễm ăn no xong, chỉ biết oán giận làm nũng.

"Bộ dáng rêи rỉ lúc nãy thật giống một phụ nữ ɖâʍ đãng, bây giờ em lại khóc lóc hệt như xử nữ." Liễu Hạ Niên thở dài, nói.

Trần Mặc Nhiễm bị câu đó chọc cười, giả vờ khóc cũng không làm nổi nữa.

Hai người trình diễn một màn tắm uyên ương, ở trong bồn tắm nghiêm túc thảo luận một chút về đề tài khoa học, tỷ như cá heo sinh hoạt tình ɖu͙ƈ như thế nào, sau đó chà lau thân thể cho nhau, ôm nhau nằm xuống giường.

Trần Mặc Nhiễm được Liễu Hạ Niên ôm, đầu gối lên cánh tay của nàng, cơn buồn ngủ kèm theo cảm giác thoải mái xâm nhập cơ thể nàng, thế nhưng nàng cố gắng mở to mắt, nhìn Liễu Hạ Niên, nói: "Ngày 1 tháng 10 chúng ta đi đâu không?"

"Em có dự định gì sao?" Liễu Hạ Niên hỏi.

"Em muốn đi chơi." Trần Mặc Nhiễm híp nửa mắt, miễn cưỡng trả lời.

"Được, tôi đưa em đi." Liễu Hạ Niên nói.

Cho dù khó khăn hơn nữa, Liễu Hạ Niên cũng nhất định giúp nàng làm cho bằng được.

Lời hứa đã nói ra nếu không thể hoàn thành, đó là một loại thương tổn.

Liễu Hạ Niên không muốn Trần Mặc Nhiễm thất vọng, vì thế nghĩ cách để mình có chút thời gian rảnh.

Trần Mặc Nhiễm mơ hồ gật đầu, dựa vào Liễu Hạ Niên, ngủ.

Liễu Hạ Niên nghĩ bản thân mình có vẻ là người duy nhất quan tâm đến chuyện hẹn hò giữa hai người.

Tình cảm của hai người vốn phát triển không hợp quy tắc, nhảy cóc hết một giai đoạn, làm giảm đi một đoạn tình yêu ngọt ngào nhất định, đối với Trần Mặc Nhiễm mà nói, liệu có phải là điều đáng tiếc hay không?

Liễu Hạ Niên thì thầm hỏi khẽ Trần Mặc Nhiễm: "Ở Bắc Kinh, em có chỗ nào muốn đi không?"

"Bắc Kinh không vui, chúng ta đến Nam Kinh đi." Trần Mặc Nhiễm trêи cơ bản chỉ đang nói mớ, phía Bắc không có gì chơi thì về Nam.

"Vậy đi Nam Kinh chơi." Liễu Hạ Niên chỉ vì một câu nói mớ đó mà quyết định hành trình.

Ngày hôm sau, Liễu Hạ Niên thuận đường đi mua vài cuốn sách giới thiệu du lịch, đem về phòng làm việc, nàng đến sớm nhất, trong sở vẫn chưa có nhiều người.

Phượng tỷ vẫn chưa tới, nàng tự pha một ly trà xanh, nhìn từ cửa sổ xuống dưới, phía dưới là một mảng màu hối hả, giống như dòng sông đủ mọi màu sắc đang chảy xuôi, vội vàng không ngừng.

Liễu Hạ Niên thở ra một hơi, trời quang mây tạnh bên ngoài khiến nàng chợt nghĩ hôm nay là một ngày thích hợp cho việc hẹn hò.

Hay là tay trong tay đi hoa viên, trong TV đều có tình tiết như thế. Sự lãng mạn của Liễu Hạ Niên không nhiều lắm, nàng thà đóng cửa lại, hai người hảo hảo discover sự huyền bí của cơ thể còn hơn.

Nhưng Trần Mặc Nhiễm lại thích lãng mạn, nên nàng vẫn cần phải học một chút lãng mạn, dù sao cũng không có tổn hại gì.

"Đại luật sư, đến thật sớm nha." Chợt Liễu Hạ Niên nghe thấy giọng nói của Phượng tỷ, ánh nắng buổi sáng bắt đầu chiếu đến góc xa nhất của căn phòng nhỏ này.

Liễu Hạ Niên quay đầu lại, mỉm cười: "Chào buổi sáng. Hôm nay tinh thần không tệ nhỉ?"

"Là sức sống tràn trề mới đúng." Phượng tỷ nói, không hề ngượng ngùng.

Liễu Hạ Niên cúi đầu uống trà, khóe miệng mỉm cười.

"Đại bao tử nhà chị rốt cuộc biết yêu thương chị rồi, dành thời gian đi chơi với chị." Phượng tỷ đắc ý cười, nghĩ đến cái gì đó, nụ cười lại nở ra như một đóa tiếu hoa, tầng tầng lớp lớp, cứ như chỉ cần liếc mắt một cái, trăm hoa sẽ đua nở.

Liễu Hạ Niên tạm thời trầm mặc, vì nàng nghĩ Phượng tỷ khẳng định có rất nhiều chuyện muốn nói.

Quả nhiên, Phượng tỷ rót một ly trà sữa, đứng bên cạnh Liễu Hạ Niên, bắt đầu lải nhải: "Đầu óc của Đại bao tử chứa đầy mùn cưa, trước khi kết hôn thì khờ khạo theo đuổi chị, thấy hắn đáng thương chị mới đồng ý gả. Sau khi kết hôn, hắn xem chị là phụ nữ có chồng, không quan tâm, lời ngon tiếng ngọt không có nổi một câu. Tiểu Liễu tử, em không thể đối xử với bạn gái của em như vậy, sẽ làm cho cô bé tức giận muốn chia tay đó biết chưa."

Phượng tỷ thay mình giải oan, còn mượn danh nghĩa của Trần Mặc Nhiễm.

Liễu Hạ Niên nói: "Nhóc con yêu em, sẽ không bỏ em đâu."

"Đầu năm nay chị cứ nghe bọn thanh niên lải nhải là tình yêu sẽ làm cả hàm răng đều ê, hôm qua Tiểu bao tử (*) từ trường về đưa cho chị xem một bức tranh, nói đây là tranh do thầy giáo dạy, mặt giấy vẽ ba vòng tròn, hai vòng tròn lớn và một vòng tròn nhỏ được vẽ kế bên nhau. Chị hỏi đây là cái gì, Tiểu bao tử nói đây là tranh vẽ, thầy giáo ra đề tài cho tụi nhỏ bảo hãy vẽ hạnh phúc trong lòng các em ra. Mấy đứa nhỏ không hiểu hàm ý cụ thể của hạnh phúc, thầy giáo liền bảo hạnh phúc chính là người một nhà ở cùng nhau. Vì vậy con chị đã vẽ ba cái vòng tròn, khiến hàm răng của chị ê ẩm hết."

Liễu Hạ Niên vừa cười vừa nói: "Phượng tỷ đang khoe khoang sao."

"Đoán đi." Phượng tỷ nói xong, nhấp một ngụm trà sữa, dịch thể nóng hổi giống như một dòng nước ấm chảy từ cổ họng xuống dạ dày, buổi sáng uống trà sữa nóng hổi này, xem như tinh thần đã được tăng gấp bội rồi.

(*): Đại bao tử là chồng Phượng tỷ, vậy Tiểu bao tử là con chị ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play