Tới khách sạn, Trần Mặc Nhiễm nhìn Liễu Hạ Niên đem quần áo cùng nhiều
thứ khác nhét vào trong va ly, dựa lưng vào sô pha, hỏi. "Này, chị nghĩ
xem mẹ em có nhận ra gì chưa?"
Liễu Hạ Niên không quay đầu lại,
tay vẫn không ngừng, đồ mang theo vốn chẳng nhiều, nhưng vì hồi nãy đi
dạo phố Trần Mặc Nhiễm mua rất nhiều quần áo nên thu dọn hơi phiền một
chút. Liễu Hạ Niên một tay xếp quần áo, thản nhiên đáp: "Có lẽ"
"Nếu lỡ mẹ em có phát hiện ra thì người đầu tiên mẹ giết là chị."
"Vì sao lại giết tôi trước?" Liễu Hạ Niên đi đến trước mặt Trần Mặc Nhiễm, đặt hai tay lên má em ấy, cúi đầu nhìn xuống.
"Vì chị dụ dỗ em trước, em là một tiểu nữ sinh nhu thuận nghe lời" Trần Mặc Nhiễm tà ác cười đáp.
Trong thời gian vài ngày ở nhà Trần Mặc Nhiễm, Liễu Hạ Niên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn em ấy, không giống như lúc ở riêng với nhau nên phải duy trì
khoảng cách, ít nhất cũng phải một thước. Tối đi ngủ nhất định phải có
hai cái chăn, chỉ sợ ôm lâu cảm giác lại đến, rồi lại sờ tới sờ lui, dẫn đến hôn nhau. Buổi tối đầu tiên cũng vì Trần Mặc Nhiễm quá kϊƈɦ động
nên thiếu chút nữa đã khiến cả hai nóng lên. Kết quả là Liễu Hạ Niên đè
lên người Trần Mặc Nhiễm mà hôn em ấy. Trần Mặc Nhiễm nhỏ giọng nói:
"Vách tường nhà chúng em cách âm không hiệu quả lắm đâu."
Liễu Hạ Niên chỉ biết câm nín.
Người Trần Mặc Nhiễm rất nóng, đến mức mụn nổi lên trêи mặt khiến cô vô cùng
bất mãn. Nhìn trong gương thấy gò má xuất hiện những đốm màu đỏ, Trần
Mặc Nhiễm chỉ muốn khóc.
Liễu Hạ Niên ở nhà giúp Trần mẫu lấy đồ
ăn, vì buổi sáng nhà hàng xóm bên cạnh có biếu một chút đồ ăn, vài món
còn dính một ít bùn đất và đọng sương trêи đó. Trần mẫu nói rất nhiều,
Liễu Hạ Niên chỉ im lặng lắng nghe.
Trần Mặc Nhiễm chạy đến cạnh Liễu Hạ Niên, lay chị ấy. Trần mẫu nhìn Trần Mặc Nhiễm, hỏi: "Ây da, con muốn gì đây?"
Trần Mặc Nhiễm không quay đầu lại, kéo Liễu Hạ Niên đi ra ngoài, nói: "Mẹ, con đi ra ngoài một chút, ở nhà mãi buồn chết mất"
Trần mẫu ngẩng đầu nhìn hai người rời đi, trong lòng lại cảm thấy buồn bực
khi con gái mình có một mối quan hệ không rõ là gì với một nữ nhân khác, nhưng lại giấu trong tận đáy lòng. Nếu không thấy thì có lẽ cũng không
có gì đâu.
Trần mẫu cầm lấy rau xanh, hít một hơi rồi mang chúng vào nhà bếp.
Liễu Hạ Niên bị Trần Mặc Nhiễm kéo đến một con sông nhỏ, nước nơi đó tương
đối trong, thỉnh thoảng trêи mặt nước có những lá cây nhỏ và những đóa
hoa không tên. Trần Mặc Nhiễm ngẩng đầu nhìn Liễu Hạ Niên, nàng đang
trong cơn tức giận nên nhìn cái gì cũng chẳng thấy vừa mắt.
Liễu
Hạ Niên bị cơn tức trêи người Trần Mặc Nhiễm ảnh hưởng khiếncô không
vui theo, khẽ sờ khuôn mặt đã sần sùi rất nhiều, hỏi: "Sao vậy, được ở
nhà mà còn không vui sao?"
Trần Mặc Nhiễm ủy khuất nói: "Chỉ có
chị vui thôi, mẹ em cứ nhìn hai chúng ta chằm chằm, em nghĩ mẹ dường như đã cảm thấy gì đó, khiến em chẳng thể thấy thoải mái được. Em nhớ Bắc
Kinh, em nhớ những ngày ở đó, ít nhất chúng ta cũng được thoải mái ở
cạnh nhau, không ai quấy rầy cả"
"Vất vả lắm mới về nhà được một lần, nếu về sớm như thế sợ hai bác sẽ không đồng ý"
"Liễu Hạ Niên, chị thấy mình tự do sao?"
"Tôi biết, chiu đựng vài ngày nữa là được rồi, vài ngày nữa tôi sẽ đi Thượng Hải, mang em cùng đi. Lúc đó chúng ta có thể rời khỏi đây." Liễu Hạ
Niên nắm lấy tay Trần Mặc Nhiễm, mỉm cười ôn hòa, rời xa thế giới ồn ào
này cũng tốt, sẽ khiến hai người bình tĩnh lại.
Trần Mặc Nhiễm
tựa đầu vào vai Liễu Hạ Niên, im lặng nghe chị ấy nói, nghe xong cô đã
hiểu hơn phân nửa, nhưng vẫn còn nghịch ngợm nắm lấy vạt áo sơ mi của
Liễu Hạ Niên, nói: "Liễu Hạ Niên, chị nghĩ mẹ em có phải đã biết rồi hay không, chúng ta lộ liễu như vậy, chỉ chưa nói thẳng với mẹ là chúng ta
là một đôi thôi đó, có lẽ mẹ đã nhận ra. Mẹ em không ngốc."
"Bà thông minh hơn em" Liễu Hạ Niên nắm lấy mũi Trần Mặc Nhiễm, nói đúng sự thật.
Trần Mặc Nhiễm lắc đầu, hất tay chị ấy ra: "Kỳ thật em đang chờ mẹ em nói
trước, rồi em sẽ nói rõ với mẹ, mối quan hệ của chúng ta hiện tại không
rõ ràng, đến nhanh như bão vậy, thật khó chịu."
"Như bây giờ cũng tốt mà." Ngón tay Liễu Hạ Niên quấn lấy ngón tay Trần Mặc Nhiễm, hai
người đang thử xem mười đầu ngón tay có thể quấn vào nhau đến đâu. Trần
Mặc Nhiễm nhìn thấy Liễu Hạ Niên mỉm cười, đột nhiên cũng vui theo. Liễu Hạ Niên cảm thấy được như vậy đã tốt lắm rồi. Trần Mặc Nhiễm vốn là một cô gái không có dã tâm, bầu trời của em ấy vốn rất nhỏ, mục tiêu phấn
đấu cũng chẳng lớn, có lẽ sẽ bị những người tôn trọng chủ nghĩa nữ quyền mắng là không có tiền đồ. Nhưng Trần Mặc Nhiễm vẫn cứ sống như thế, vì
số em ấy rất tốt.
Trước đây đi học tuy thành tích không tốt,
nhưng vẫn cố gắng phấn đấu thi đậu vào trung học, rồi lại lên được đại
học, đó cũng có thể xem là may mắn rồi. Khi lên đại học quen bạn trai
lại phát hiện mình chăm sóc anh ta như chăm con, nhưng ít ra anh ta cũng tốt, không làm gì thương tổn đến mình, đó cũng có thể xem là may mắn.
Khi tìm được Liễu Hạ Niên, biết yêu, thì mới biết cái gì thực sự gọi là
may mắn. Chỉ nhiêu đó thôi cũng là hết thảy niềm vui vẻ của cô. Một ước
mong nho nhỏ, một thế giới nhỏ nhắn, nhưng lại không hề có mây đen.
Đôi mắt Trần Mặc Nhiễm vẫn nhìn Liễu Hạ Niên không rời, ngẩng đầu hôn mặt
chị ấy một cái, nói: "Dì nghĩ nhiều quá, em không sao."
Liễu Hạ
Niên bất đắc dĩ thở dài. Cô cũng muốn được như Trần Mặc Nhiễm, không cần làm việc, mỗi ngày chỉ biết hưởng thụ, cái gì cũng không cần nhớ, có
rất nhiều người sẵn sàng vì cô mà gánh đi những gánh nặng đó, thật sự
rất tiêu diêu tự tại, và đối với những người sẵn sàng gánh gánh nặng vì
cô mà nói, đây là mệnh, là gánh nặng, nhưng lại rất vui vẻ.
Liễu
Hạ Niên ngồi cạnh giường, nhìn tiểu cô nương xem TV, đang đắm chìm vào
nội dung bộ phim, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười. Trần Mặc Nhiễm
kéo tay Liễu Hạ Niên, hỏi: "Chị thấy có mắc cười không? "
Liễu Hạ Niên xoa đầu em ấy, ôn nhu đáp: "Buồn cười."
Chỉ cần Trần Mặc Nhiễm còn mỉm cười là được rồi. Tuy giữa cả hai còn rất
nhiều chuyện phải giải quyết, nhưng chỉ cần mỗi giây phút ở cạnh nhau
được vui vẻ, thì vẫn là việc đáng mừng. Tình yêu cứ như là góc bù, luôn
mở rộng không cứng nhắc như góc vuông, dù là một đóa tường vi kiên
cường, hay một đóa hoa giấy mỏng manh, thì có ai cấm hai loại thực vật
đó không thể ở cùng nhau được đâu. Nếu cả hai đều nguyện ý dựa vào đối
phương hoặc để đối phương dựa vào, thì người ngoài dù có ý kiến gì cũng
không ảnh hưởng đến hai nàng. Tình yêu là việc của chỉ hai người.
Các nàng không về nhà, bay thẳng lên Bắc Kinh. Giấy báo trường gửi về báo
là ngày khai giảng của Trần Mặc Nhiễm là giữa tháng tám, còn có vài ngày nữa nên về hảo hảo nghỉ ngơi và thích ứng lại với khí hậu. Người chịu
trách nhiệm giải thích với Trần mẫu giao cho Liễu Hạ Niên, Trần Mặc
Nhiễm ngồi cạnh cắn ngón tay, trông mong nhìn Liễu Hạ Niên.
Nói chuyện điện thoại xong, Liễu Hạ Niên nói với Trần Mặc Nhiễm: "Bá mẫu muốn tôi chăm sóc em."
Trần Mặc Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, hít vào thật sâu, vỗ ngực nói: "Quan âm bồ tát, thượng đế phù hộ, A men. Làm em sợ muốn chết."
"Sợ bá mẫu giận sao?"
"Đương nhiên, em sợ mẹ em giận quá mà ngất, ba em lại bị cao huyết áp."
"Vì thế mới nói bá mẫu và bá phụ là người rất thông minh." Liễu Hạ Niên vui mừng, mọi việc dễ dàng và đơn giản hơn cô nghĩ nhiều, cuộc sống sau này nếu có cha mẹ ủng hộ cũng không mệt mỏi lắm. Cho dù không như ý nhưng
ít ra còn có hi vọng vào ngày mai.
Trần Mặc Nhiễm cười tươi vùi
mặt vào lòng Liễu Hạ Niên, ngẩng đầu thấy nụ cười của Liễu Hạ Niên, có
lẽ rất nhiều, rất nhiều năm về sau, nụ cười đó sẽ mãi ôn nhu như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT