Ngày qua ngày, Trần Mặc Nhiễm xé lịch trêи tường đếm số ngày trôi qua,
nàng trông mong tới ngày Liễu Hạ Niên ghé đây. Liễu Hạ Niên đã gọi điện
thoại báo cho nàng biết giờ máy bay bay và giờ hạ cánh, kể cả tên khách
sạn dự định ở, hơn nữa Liễu Hạ Niên còn hỏi nàng một câu tràn ngập tính
ám chỉ: ngày đó em có thể ra ngoài ngủ được không?
Trần Mặc Nhiễm nghe xong mặt đỏ lựng lên, cô vỗ vỗ mặt mắng: "Liễu Hạ Niên, chị đúng là nữ nhân phóng đãng."
Liễu Hạ Niên cười khúc khích, tiếng cười truyền vào lỗ tai Trần Mặc Nhiễm
khiến tim cô run rẩy. Liễu Hạ Niên trêu chọc Trần Mặc Nhiễm: "Bảo bối,
đừng nói là em không muốn nha."
Nội tâm Trần Mặc Nhiễm có một
giọng nói thét gào trong đó: "Đương nhiên là muốn, em mà không muốn em
chẳng phải là Trần Mặc Nhiễm."
Liễu Hạ Niên cứ như có thể nghe
thấy được tiếng gào thét trong nội tâm của Trần Mặc Nhiễm, Trần Mặc
Nhiễm làm sao không muốn được, khoảng cách địa lý quá mức xa xôi, khi
sắp gặp lại ai nấy cũng nôn nóng cả, dù có là ai thì họ cũng sẽ có và sẽ muốn thôi.
Liễu Hạ Niên nói: "Chờ tôi nhé."
Trần Mặc
Nhiễm giống như tử sĩ nghe thấy mệnh lệnh, cực kỳ quán triệt ba chữ nọ,
cứ như Liễu Hạ Niên chính là trung tâm của nàng, nàng sẽ vì Liễu Hạ Niên mà ngóng trông, tuy thời gian khá lâu, nhưng sẽ vẫn kiên nhẫn để đợi.
Trần mẫu thấy Trần Mặc Nhiễm thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người,
vẻ mặt hoảng hốt cứ như khi nãy thổ lộ việc mình có bạn trai. Bà hỏi có
phải nàng đang nhớ bạn trai ở Bắc Kinh không?
Trần Mặc Nhiễm đỏ
mặt lắc đầu, một nửa vì ngại ngùng lời nói dối rõ ràng của mình bị Trần
mẫu tưởng thật, một nửa là không hiểu vì sao mình dễ dàng bị nhìn thấu
như thế.
Trần mẫu tuy cũng vui tươi hớn hở thông cảm cho con gái
mình, nhưng thỉnh thoảng tối tỉnh giấc, bà lay Trần ba bên cạnh dậy, tâm sự phiền não trong lòng, gần đây nhất bà chỉ lo lắng việc kia: "Nếu
Nhiễm Nhiễm gả đến Bắc Kinh thì làm sao bây giờ?"
Trần ba không
nghĩ nhiều như Trần mẫu, mấy tình yêu thời đại học có bao nhiêu chuyện
tình có kết quả. Nhị lão cũng gặp nhau thời đại học, cũng là một loại
duyên phận, nhưng đến cuối cùng còn không phải gian nan lắm mới được ở
cạnh nhau sao? Trần Mặc Nhiễm và tên bạn trai giàu có ở Bắc Kinh kia
chưa chắc có kết quả gì. Chỉ hy vọng Trần Mặc Nhiễm luôn vui vẻ là tốt
rồi, khoảng cách thiên nam địa bắc cũng không thành vấn đề, thời nay chỉ cần ngồi máy bay một chút là tới nơi, con cái ai cũng phải rời khỏi cha mẹ, ba mẹ không thể nhốt nàng lại cả đời được.
Trần ba trở mình, đưa lưng về phía Trần mẫu, đáp: "Em lại quan tâm thái quá, nếu con thực muốn lấy người kia, em có thể không đồng ý sao? Hơn nữa, Nhiễm Nhiễm
mới hai mươi mấy tuổi, còn sớm lắm."
Trần mẫu đẩy lưng Trần ba,
nói: "Sao anh nói vậy được? Có nam nhân nào lại cho bạn gái nhiều tiền
như vậy không, trừ phi cậu ta thật lòng yêu con. Nhiễm Nhiễm còn chưa gả cho cậu ta mà … Anh không thấy bộ dáng con gái mấy ngày nay sao? Hồn
xiêu phách tán cứ như Đỗ Thập Nương." (*)
"Được rồi, ngủ
đi." Trần ba không kiên nhẫn kéo chăn lên, không thèm nhìn Trần mẫu.
Trần mẫu nhìn tấm lưng bạn già của mình, quay người lại, giận dỗi mà đi
ngủ.
Sáng đúng 9h máy bay của Liễu Hạ Niên cất cánh, hơn hai giờ
sẽ đến Trữ Ba. Khi lên máy bay, nàng báo cho Trần Mặc Nhiễm một tiếng.
Trần Mặc Nhiễm nghe xong lại bắt đầu chờ đợi, thu dọn quần áo và đồ
trang điểm. Trần mẫu hỏi nàng đang làm gì đó, Trần Mặc Nhiễm mặt không
đổi sắc đáp là muốn đến nhà bạn ở vài ngày, đồng thời ra Nghĩa Ô chơi.
Trần mẫu thấy nàng cũng đến tuổi trưởng thành, cũng nên ít quản lại một
chút, liền gật đầu cho phép nàng đi, nhưng dặn nàng nhớ mở máy, không
được tắt máy, mỗi ngày báo tin về một lần.
Trần Mặc Nhiễm đang
háo hức muốn đón Liễu Hạ Niên nên vội vàng tạm biệt Trần mẫu, xong cứ
như tên lửa rocket lao ra cửa, đứng trước tiểu khu bắt taxi, chạy thẳng
ra sân bay Trữ Ba.
Khi đến sân bay Liễu Hạ Niên vừa mới xuống máy bay, đang chờ Trần Mặc Nhiễm. Nàng đã tới Trữ Ba vài lần rồi nên không
xa lạ với nơi này, khách sạn cũng đã đặt trước. Nàng ở đây chờ Trần Mặc
Nhiễm chỉ vì Trần Mặc Nhiễm nói muốn thấy nàng đầu tiên, sau đó mới dẫn
nàng đi thăm thành phố này.
Liễu Hạ Niên đứng ở nơi đó, kéo hành
lý đi, nhìn trái phải. Những người bận rộn khác liên tục lướt qua nàng,
khiến tâm trạng nàng từ háo hức sang thất vọng.
Rất nhanh Liễu Hạ Niên đã cảm nhận được cái gì gọi là kinh hỉ, Trần Mặc Nhiễm đang chạy
như bay về phía nàng, nhào vào trong lòng ngực, ôm nàng thật chặt, miệng khẽ gọi tên Liễu Hạ Niên, tràn ngập kϊƈɦ động: "Liễu Hạ Niên, Liễu Hạ
Niên, là chị sao? Liễu Hạ Niên."
"Em muốn bóp chết tôi à?" Liễu
Hạ Niên xoa đầu Trần Mặc Nhiễm, cảm thấy sự nhiệt tình của em ấy cứ như
lửa, Trần Mặc Nhiễm ôm lấy hông Liễu Hạ Niên càng lúc càng mạnh hơn,
khiến cô hơi khó thở.
Trần Mặc Nhiễm không chịu buông tay, ngẩng đầu nhìn Liễu Hạ Niên, cười vô cùng sáng lạn: "Em bắt được chị rồi. Chị là của em."
Liễu Hạ Niên không muốn hôn Trần Mặc Nhiễm ở nơi người qua kẻ lại này, chỉ
khẽ hôn má em ấy, đè nén cơn xúc động trong lòng, nói: "Tôi vẫn luôn là
của em mà."
Nụ cười của Trần Mặc Nhiễm càng có thêm nét kiêu
ngạo, tràn ngập sự tự hào, cô ôm lấy Liễu Hạ Niên lên xe. Trêи xe, hai
người nắm chặt tay nhau, mười ngón giao quấn lấy nhau chặt đến mức khiến cả hai đều thấy đau. Trần Mặc Nhiễm quay đầu nhìn Liễu Hạ Niên, trong
ánh mắt Liễu Hạ Niên ẩn hiện hào quang, người hai mươi mấy ngày không
thấy, bây giờ xuất hiện trước mặt mình, khiến nàng có cảm giác cứ như
mình nằm mơ.
Tới phòng khách sạn, Trần Mặc Nhiễm đã bị Liễu Hạ
Niên ôm chặt lấy, da Liễu Hạ Niên bị phơi nắng tháng tám khiến chúng
nóng rực, Trần Mặc Nhiễm cảm thấy cả người cứ như bị một ngọn lửa màu đỏ vô hình nào đó vây lấy, muốn đốt nàng thành tro bụi.
Trần Mặc
Nhiễm khát khao hôn Liễu Hạ Niên, từ khi bắt đầu hôn, những suy nghĩ
quẩn quanh trong đầu đã tan biến toàn bộ. Liễu Hạ Niên cảm thấy giờ phút này Trần Mặc Nhiễm rất phóng đãng. Các nàng còn không kịp lên giường,
tốc độ quá nhanh, cả hai đều quá mức gấp gáp, quần áo mùa hè vốn không
mặc nhiều lớp lắm, bàn tay luồn vào lớp áo đã có thể chạm vào làn da mềm mại kia. Liễu Hạ Niên vội vàng thăm dò nơi ẩm ướt nào đó đã từng làm
ướt đẫm ngón tay nàng, lại phát hiện nơi đó đã lâu rồi không bị đụng
vào, đột nhiên lúc này bị xâm nhập, sinh ra sự co rút theo bản năng.
Trần Mặc Nhiễm nhăn mặt nhăn mày, hỏi: "Chị không thể nhẹ nhàng chút
sao?"
Liễu Hạ Niên hôn Trần Mặc Nhiễm, không để em ấy nói chuyện, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển khắp thân thể em ấy. Từ chậm đến mau, từ
thoáng qua đến chăm chút kỹ lưỡng. Mắt Liễu Hạ Niên vẫn ngắm nhìn khuôn
mặt Trần Mặc Nhiễm, ngắm mị thái, vẻ mặt cầu xin tha thứ, bộ dáng mê
loạn của nàng. Ngắm từng chi tiết, ngay cả cánh mũi đang thấm đầy mồ hôi cũng khiến cô cảm thấy hạnh phúc.
Tâm hồn trống rỗng đã nhiều
ngày của Trần Mặc Nhiễm được lấp đầy, cô nắm lấy cánh tay Liễu Hạ Niên,
để mặc môi Liễu Hạ Niên càn quấy vùng tai mẫn cảm của mình, ɭϊếʍ chúng,
khiến thân thể nàng rơi vào kɧօáϊ cảm khó tả.
Sự tiến công quá
mức kịch liệt và cảm xúc dâng trào làm cho Trần Mặc Nhiễm rất nhanh đã
chống đỡ không nổi, nhưng tay Liễu Hạ Niên vẫn không chịu lấy ra, luôn
nhẹ nhàng đảo quanh cơ thể của em ấy, hỏi: "Gần đây không tự chạm mình
sao?"
"Không." Trần Mặc Nhiễm thở hổn hển đáp.
"Thực là
một hảo hài tử biết nghe lời." Liễu Hạ Niên hôn em ấy, đồng thời tay lại bắt đầu tiến công. Trần Mặc Nhiễm rêи rỉ rất nhiều, kháng nghị: "Liễu
Hạ Niên, nhanh quá."
"Không nhanh, mỗi đêm tôi đều nhớ em đến ngủ không được, đây là nợ mà em phải trả!" Liễu Hạ Niên tà ác thì thầm bên
tai Trần Mặc Nhiễm.
Trần Mặc Nhiễm nghĩ chắc ngày mai mình không
thể bước ra khỏi phòng nửa bước. Cuộc đấu cứ liên tục không ngừng, chiến đấu anh dũng cứ như chị chết em mới sống được, nếu chưa ai ngã xuống
thì trận đấu sẽ không bao giờ ngừng.
Liễu Hạ Niên đành phải lấy tay ra, bàn tay đang ấm áp chợt tiếp xúc với
không khí bên ngoài có một chút cảm giác mất mát. Trần Mặc Nhiễm bị Liễu Hạ Niên kéo lên giường, nằm lên người mình, ôm chặt lấy em ấy.
"Chị có thể tới đây, em cảm thấy giống như nằm mơ vậy." Trần Mặc Nhiễm cắn cổ Liễu Hạ Niên, thì thầm.
Liễu Hạ Niên hỏi khẽ: "Tôi sao có thể không đến chứ?"
Trần Mặc Nhiễm không đáp, đã phí phạm nhiều giờ rồi, không trân trọng từng giây bên nhau thì đúng là hoang phí.
Trần Mặc Nhiễm và Liễu Hạ Niên không biết dây dưa bao lâu, nhưng vẫn không
tách ra, thậm chí khi tỉnh táo lại sau cơn vận động trêи giường vẫn ôm
chặt lấy nhau.
Ngủ không biết bao lâu, hai người kéo màn ra, mặc kệ thế giới bên ngoài có thế nào, các nàng vẫn đang ở trong thế giới của mình.
Khi đã chán chê rồi, Liễu Hạ Niên đề nghị: "Đi ra ngoài một chút đi. Em dẫn đường."
Thân thể Trần Mặc Nhiễm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm úp sấp trêи giường, lười biếng nói: "Ôm em vào phòng tắm."
Liễu Hạ Niên vỗ ʍôиɠ em ấy nói: "Tự đứng lên đi, tôi ôm không nổi."
"Em rốt cục cũng nghĩ ra khuyết điểm của nữ nhân rồi, đó chính là không thể ôm em vào phòng tắm." Trần Mặc Nhiễm đứng dậy, gần như là lảo đảo bò
vào phòng tắm. Khi hai người đang chà người cho nhau, Liễu Hạ Niên đột
nhiên hỏi: "Em hối hận?"
"Gì?" Trần Mặc Nhiễm để Liễu Hạ Niên gội đầu cho mình, hai hàng nước chảy dọc xuống hai má. Cô nhắm mắt lại, hỏi.
"Hối hận quen với tôi." Liễu Hạ Niên vuốt ve mặt Trần Mặc Nhiễm, đáp.
"Em nói câu này khi nào?" Trần Mặc Nhiễm không hiểu tại sao đột nhiên lại biến thành kẻ phản bội tình yêu.
"Vì em nói tôi không bằng nam nhân." Liễu Hạ Niên nhướng mày, đưa ra chứng cớ.
"Liễu Hạ Niên, em chỉ than vãn một chút thôi, em không muốn chị là nam nhân,
càng không muốn chị mạnh như nam nhân, em khi nào thì nói không ôm nổi
em, em sẽ không yêu? Chị nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Nếu em muốn nam
nhân thì đã sớm tìm nam nhân rồi." Trần Mặc Nhiễm phát cáu, lớn tiếng
cãi lại.
Liễu Hạ Niên ôm em ấy, ôn nhu an ủi: "Được rồi, là tôi đa tâm, tôi lo lắng thái quá, ngoan a."
"Ý nguyện của em cứ như cách mạng vậy a, vĩnh viễn không đổi. Chẳng phải
em nói rồi sao? Trừ phi trời sụp đất nứt, nếu không em sẽ không bao giờ
thay lòng đổi dạ."
"Vậy cả đời này em không thể thay lòng đổi dạ rồi." Liễu Hạ Niên khẽ cười.
"Em không phải nữ nhân hoa tâm, chị cũng nhớ không được thay lòng đổi dạ."
"Tôi đã cất công về quê em, còn có thể thay lòng sao?" Liễu Hạ Niên cúi đầu nhìn Trần Mặc Nhiễm, hỏi.
"Là do chị muốn tới, em không mời." Trần Mặc Nhiễm sẵn tiện khoe mã.
"Rồi, là do tôi tự chui đầu vô lưới. Sạch chưa? Sao lại cảm thấy trêи người em vẫn còn hương vị đó vậy?"
Trần Mặc Nhiễm ngửi cánh tay mình, ngào ngạt mùi hương sữa tắm, không có mùi khác a.
Liễu Hạ Niên ɭϊếʍ tai em ấy, bàn tay chạy dọc sống lưng, nắm lấy bộ ngực ướt sũng, nói: "Hương vị ɖu͙ƈ vọng a."
(*): Một mỹ nữ thời phong kiến TQ, vì trai mà tự tử
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT