Lần thứ hai gặp mặt là khi Phương Tiểu Minh kéo Trần Mặc Nhiễm đi chơi,
buổi chiều hát karaoke, buổi tối tuỳ ý tìm một quán bar uống rượu. Quán
bar đó sạch hơn những nơi khác, ít ra không có vũ công khỏa thân kiếm
khách qua đêm.
Phương Tiểu Minh chọn lựa nơi đó mời khách vì ở
đây nhộn nhịp và không có tệ nạn, Trần Mặc Nhiễm chỉ biết nghe Phương
Tiểu Minh an bài. Phương Tiểu Minh cũng có hỏi ý kiến của em ấy, cho em
ấy chọn lựa, cho em ấy cơ hội, nhưng cũng giống như đặt một nhúm cỏ
trước mặt con thỏ, bảo nó nếu không hợp khẩu vị thì tự đi kiếm đồ ăn
vậy. Con thỏ khá ngốc, chết sống không mắc mưu, cứ ngồi yên một chỗ làm
như không thấy.
Phương Tiểu Minh gọi Liễu Hạ Niên tới, Liễu Hạ
Niên nghe điện thoại, dù không biết ra sao nhưng vẫn tới. Phương Tiểu
Minh lấy cớ tránh đi một lát, ngay lúc đó Liễu Hạ Niên đến. Ngoài trời
đổ tuyết rất lớn, thời tiết vô cùng rét lạnh, hệ thống sưởi và nhiệt độ
cơ thể người trong quán khiến người cô dần ấm lên. Cô cởi bỏ khăn quàng
cổ, để lộ một khuôn mặt sạch sẽ anh khí ra ngoài.
Phương Tiểu Minh mỉm cười với chị ấy, nhìn thấy nụ cười đó của cậu ta không khỏi không liên tưởng đến câu: không có hảo ý.
Liễu Hạ Niên vuốt ve chiếc khăn quàng cổ bằng lông màu xám của mình, ngẩng
mặt lên, liền thấy cô bé Trần Mặc Nhiễm kia đang tò mò nhìn những người
xung quanh, khá giống một đứa trẻ hiếu kỳ, khiến người khác cảm thấy
nàng thật đáng yêu.
Liễu Hạ Niên cảm thấy cô bé kia thật đáng
thương, bị vứt bỏ như thế nhưng cô ấy lại không biết, vẫn ngốc nghếch
nghĩ bạn trai mình là vương tử. Nhìn lại Phương Tiểu Minh, ánh mắt hắn
trong veo, cậu ta cũng chỉ là một đứa nhỏ, không biết vì sao lại đối đãi với tình yêu và cuộc sống theo cách như thế. Cậu ta khiến người khác
không thể không trách cứ cậu ta tùy hứng, cảnh cáo hắn không được đùa
bỡn với tình cảm của người khác như thế.
Liễu Hạ Niên hỏi: "Tôi sẽ thử, nhưng nếu em ấy không thích nữ nhân thì làm sao?"
"Liễu tỷ, chị không tin mị lực của mình sao? Chị xem, chị có thể làm cả nam
lẫn nữ động lòng, Tiểu Nhiễm nhất định sẽ yêu chị. Xin chị đó Liễu tỷ,
đừng từ chối a, tôi cảm thấy chị là người thích hợp nhất với nàng."
"Tiểu Nhiễm?" Liễu Hạ Niên hỏi.
"Trần Mặc Nhiễm. Tên đẹp lắm đúng không?" Phương Tiểu Minh đắc ý hỏi, cứ như đó là tên cậu ta vậy.
Liễu Hạ Niên cười nhạt, cô lại gần Trần Mặc Nhiễm, tim đập nhanh hơn. Cô
biết cảm giác này gọi là gì, trước đây khi cô hôn người khác tim cũng
đập như thế, không ngờ lúc này cảm xúc ấy lại trở lại. Cô đi đến bên
cạnh Trần Mặc Nhiễm, thì thầm bên tai em ấy: "Muốn phóng túng một chút
không? Chỉ một tối thôi."
Trần Mặc Nhiễm kinh ngạc quay đầu lại,
trông thấy đôi mắt sáng ngời đang nhìn mình mỉm cười, ẩn giấu một sự
kiêu ngạo trong đó, khiến cô động lòng. Trần Mặc Nhiễm thậm chí cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên, vì Liễu Hạ Niên đang nhìn chằm chằm vào cô.
Trần Mặc Nhiễm nói: "Cô…"
Liễu Hạ Niên giữ chặt tay em ấy, không nói gì nữa, kéo em ấy ra quán bar.
Phương thức đơn giản này cũng đã được mọi người áp dụng, bất kể nam nữ.
Trần Mặc Nhiễm vừa định mở miệng cự tuyệt lại bị ép lên tường. Thân thể cổ
chạm phải bức tường xi-măng thô ráp, bàn tay không mang bao tay đang
chống lên tường khiến nơi đó lạnh run. Trong cơn mơ hồ, cô cảm thấy nữ
tử kia đặc biệt xinh đẹp, cô đã gặp qua rất nhiều nữ nhân, nhưng dạng nữ nhân mang nét nam tính này thì rất ít.
Tay Liễu Hạ Niên vòng qua đầu, kéo em ấy lại, môi rất nhanh đã tìm đến bờ môi bên cạnh, kề sát,
không hề có khe hở. Mùa đông ở Bắc Kinh tuyết rơi dày đặc, Trần Mặc
Nhiễm híp mắt thấy đèn đường trêи đỉnh đầu Liễu Hạ Niên có một lớp tuyết đang rơi thật mỏng.
Nụ hôn kia rất nóng, mềm mại nhưng mãnh
liệt, môi của nữ nhân không ngờ cũng tràn ngập tính xâm lược như thế.
Trần Mặc Nhiễm bị lạc vào nụ hôn đó, cô thấy thật bình yên, không hề bài xích, đầu gối nhũn ra, đầu lưỡi cô bị cắn hút tạo nên kɧօáϊ cảm tê dại. Trần Mặc Nhiễm bắt đầu hoài nghi có phải mình đang động tình không.
Khi Trần Mặc Nhiễm bắt đầu hôn trả lại Liễu Hạ Niên, Liễu Hạ Niên hiểu ra
cô bé kia không e lệ như cô nghĩ, có lẽ bề ngoài của em ấy làm cho người ta có cảm giác em ấy là cô gái dịu dàng như nước, kỳ thật nội tâm của
em ấy là lửa, một ngọn lửa sẵn sàng thiêu đốt người khác. Tay Liễu Hạ
Niên đặt trêи ngực Trần Mặc Nhiễm, cởi bỏ nút thắt chiếc áo khoác bằng
len của em ấy, nắm lấy ngực em ấy, nơi ấy đầy đặn đến mức khiến Liễu Hạ
Niên kinh diễm không thôi, nhìn bên ngoài nhỏ thế, không ngờ lại lớn như vậy.
Hơi thở Trần Mặc Nhiễm càng lúc càng nặng nề, có thể nghe
thấy tiếng rêи khẽ của em ấy Liễu Hạ Niên cười khẽ, thở ra từng làn
nhiệt khí hóa thành sương trắng trong không khí, Liễu Hạ Niên thì thầm
bên tai: "Chúng ta đi chỗ khác đi."
Trần Mặc Nhiễm bất tri bất
giác gật đầu, lúc này người cô đã nóng lên, cô không còn ý thức, chỉ còn lại ɖu͙ƈ vọng. Cô nắm lấy bàn tay ấm áp của Liễu Hạ Niên, không biết
người đó sẽ mang cô đi đâu. Lúc này cô cứ như bị bất tỉnh, ɖu͙ƈ vọng
tăng cao, khiến cô mất đi thần trí.
Không khí trêи xe rất ngột
ngạt, hít thở rất khó khăn, Trần Mặc Nhiễm vẫn còn tại chưa hồi thần, cô nhìn trân trân phía trước, cứ như một linh hồn chết lặng. Bàn tay đang
cầm vô lăng của Liễu Hạ Niên run rẩy, cô dùng sức nắm chặt nó, cơ hồ là
dùng lực cả toàn thân. Vì cô bị rung động mà mất khả năng khống chế của
bản thân, từ trước đến nay cô luôn là một người trầm tĩnh.
Về đến nhà, cô kéo Trần Mặc Nhiễm vào. Trần Mặc Nhiễm giống như một cô bé cô
nhi được cô nhận nuôi, hoàn toàn tin tưởng cô. Cửa vừa được đóng, Trần
Mặc Nhiễm đã bị Liễu Hạ Niên ép lên cửa, vuốt ve, hôn em ấy. Hai cơ thể
nóng hừng hực dính lấy nhau trong bóng tối, vải dệt quần áo ma xát với
nhau sinh ra tĩnh điện. Liễu Hạ Niên thậm chí còn nghe thấy tiếng điện
lưu bên tai. Trần Mặc Nhiễm nhắm chặt mắt lại.
Liễu Hạ Niên cởi
bỏ y phục của mình, từng cái từng cái một, ôm lấy Trần Mặc Nhiễm. Bàn
tay còn rảnh rang còn lại cởi bỏ quần áo của Trần Mặc Nhiễm. Trần Mặc
Nhiễm chìm vào cảm giác lâng lâng, nội tâm của cô đang bị ɖu͙ƈ vọng
chiếm đóng. Môi hai người vẫn không hề tách ra, từng bước đi vào phòng
ngủ. Hai mỹ nhân như cá gặp nước, ở trong đó giao quấn chơi đùa với
nhau, chỉ khác hai cô là hai cô gái quanh quẩn trong phòng, rêи rỉ, ôm
nhau nằm xuống giường.
Đêm đó cảm giác nó rất ngắn, hai người ôm
nhau mà ngủ. Khi tỉnh lại, Liễu Hạ Niên nhìn nữ nhân bên cạnh, em ấy
đang im lặng ngủ, đầu gối lên cánh tay của cô, nhắm chặt hai mắt, hít
thở nhẹ nhàng đều đặn. Liễu Hạ Niên đột nhiên nhớ tới câu nói mà Phượng
tỷ nói: có người cùng giường chung gối với mình thì cảm thấy mỗi một
ngày trôi ra thực hạnh phúc.
Liễu Hạ Niên thầm nghĩ nếu Trần Mặc
Nhiễm nguyện ý, cô sẽ giữ Trần Mặc Nhiễm lại. Liễu Hạ Niên không có thái độ tiêu cực quá mức đối với tình yêu, cô sẽ tôn trọng quyết định của
Trần Mặc Nhiễm Liễu. Hạ Niên không muốn cường bạo giữ ai lại cả, ɖu͙ƈ
vọng sẽ không song hành với tình yêu.
Hồi tưởng lại sáng sớm hôm
ấy, người đầu tiên thấy khi cô mở mắt ra chính là Trần Mặc Nhiễm đang
ngủ say, khi ấy Liễu Hạ Niên cảm giác cứ như mình là xử nữ vừa được biến thành nữ nhân. Có trời biết Liễu Hạ Niên đã mấy năm không còn xử nữ
rồi.
Như vậy cũng không sai, thời gian là minh chứng tốt nhất của hai người. Nửa năm nay, Trần Mặc Nhiễm luôn ầm ĩ khiến Liễu Hạ Niên cảm thấy cô gái này không thể nói lý. Có những cô gái tuy xinh đẹp nhưng
lại vô vị, nhưng Trần Mặc Nhiễm lại là người khiến người ta lúc nào cũng cảm thấy em ấy rất đáng yêu. Nếu ảo giác đó là nhất thời thì nó đúng là ảo giác, nhưng nếu nó kéo dài liên tục thật lâu, thì đó lại là sự thật.
Khi Trần Mặc Nhiễm mở mắt ra, cô bỗng thấy chung quanh thật nhiều người qua lại trước mặt mình, còn có trần nhà cao chót vót. Cô hoảng hốt, nhưng
khi nhìn thấy Liễu Hạ Niên đang ngồi xổm trước mặt mình, mỉm cười với
cô, cô liền bình tĩnh lại. Ít nhất ở thế giới rộng lớn này cô không phải đơn độc một mình.
Trần Mặc Nhiễm nắm lấy tay Liễu Hạ Niên. Lòng
bàn tay Liễu Hạ Niên ấm áp mà khô ráo, nắm rất thoải mái, Trần Mặc Nhiễm hỏi: "Em phải lên máy bay rồi sao?"
Liễu Hạ Niên nhìn bảng điện tử, gật đầu.
Trần Mặc Nhiễm ôm lấy Liễu Hạ Niên, cúi đầu hôn chị ấy. Liễu Hạ Niên ôn nhu hôn đáp lại, khiến cô an tâm hơn.
Trần Mặc Nhiễm nói: "Em sợ em đi rồi sẽ không về được."
"Ngốc."
"Em sợ tất cả chỉ là một giấc mộng, em sợ lắm." Nói xong lại dựa vào vai Liễu Hạ Niên, òa khóc.
Liễu Hạ Niên vỗ vai Trần Mặc Nhiễm an ủi em ấy, mãi đến khi gần đến giờ cất cánh.
Liễu Hạ Niên nhìn Trần Mặc Nhiễm rời đi, Trần Mặc Nhiễm cứ bước ba bước lại
quay đầu lại, do dự không chịu đi, cứ như lúc nào cũng muốn buông hành
lý ra chạy lại với Liễu Hạ Niên vậy. Liễu Hạ Niên bắt đầu cảm thấy đau
đầu việc nàng nhạy cảm quá mức. Liễu Hạ Niên thấy việc này chỉ đơn giản
là Trần Mặc Nhiễm xa cô mấy tuần thôi, nhưng Trần Mặc Nhiễm lại cảm thấy mình đang đi đến Hải Giác Thiên Nhai (chân trời góc biển), mãi sẽ không bao giò được gặp lại Liễu Hạ Niên nữa.
Liễu Hạ Niên hô lớn với Trần Mặc Nhiễm: "Nhiễm, nếu không lên máy bay, trễ giờ vé máy bay sẽ bị hủy đó."
Trần Mặc Nhiễm cũng hét lên với cô: "Sao không nói sớm?" Nói xong liền vội
vã kéo hành lý chạy đi. Liễu Hạ Niên nhìn thấy tướng chạy như vịt của em ấy muốn cười mà cười không nổi, muốn khóc cũng không có cảm xúc để
khóc, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nói thầm: "Trần Mặc Nhiễm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT