Đến tối không có việc gì để làm, vẫn còn sớm nhưng hai người đã tắt đèn
đi ngủ, Trần Mặc Nhiễm mặc áo ngủ màu lam giống Liễu Hạ Niên, Liễu Hạ
Niên ngồi ở bên giường, băng gạc trêи cánh tay đã được bỏ đi hơn phân
nửa, khi thay băng nhìn miệng vết thương đã khép lại rất tốt, nhưng tiếc là không thể hồi phục lại như trước kia được nữa.
Liễu Hạ Niên
xòe bàn tay ra, ở dưới ánh đèn nhìn thấy những tia sáng khẽ lọt qua khe
hở giữa những ngón tay. Liễu Hạ Niên ảm đạm cười, tay lại đụng phải một
vật gì đó cưng cứng, tò mò lấy ra xem, ra là khung ảnh các nàng chụp khi đi chơi Di Hòa Viên. Dưới tấm kính thủy tinh, hai người dựa sát vào
nhau. Liễu Hạ Niên đưa tay khẽ vuốt hình ảnh trêи đó, nàng nghĩ đến việc Trần Mặc Nhiễm phải nhìn thấy cái này mới ngủ được mà cảm thấy thật đau lòng.
Trần Mặc Nhiễm giống như chuột bay, bay thẳng lên giường,
nằm lên đùi Liễu Hạ Niên, vùi chân vào trong chăn, qua thật lâu mới
ngẩng đầu lên, nói: "Có chị ở chung cảm giác thật tốt."
Liễu Hạ Niên xoa đầu của nàng, nói: "Vất vả cho em quá."
Trần Mặc Nhiễm ngồi dậy, sải bước ngồi trêи đùi nàng, nàng nói: "Liễu Hạ
Niên, chị mà không về em sẽ trộm sạch đồ đạc của chị đi theo người khác
cho mà xem."
Liễu Hạ Niên đáp: "Vậy thì sẽ không có cái gì đáng
giá cả đâu, cái quý nhất ở đây đang ở trong ngực của em đó, em nên trộm
nó luôn đi." (ý câu này theo mình nghĩ là cái quý nhất của Niên là
trái tim của Niên, mà Niên đã đưa nó cho bé Nhiễm để em nó cất vô trong
tim em ấy rồi )
Trần Mặc Nhiễm thoáng cúi đầu hôn nhẹ lên môi Liễu Hạ Niên, nàng nhìn Liễu Hạ Niên, trong ánh mắt cất giấu hàng vạn
hàng nghìn lời nói, Liễu Hạ Niên cúi đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt nàng,
khi Trần Mặc Nhiễm cúi đầu xuống, nàng khẽ hé môi, đón nhận nụ hôn đó.
Môi gặp môi như củi khô gặp lửa sẽ bùng cháy, đã lâu không hôn sâu như thế, cứ như muốn vươn tới nơi sâu nhất của đối phương, hai người dung hợp
với nhau, tiến vào thế giới ấm áp của đối phương, thật ướt át, cả hai
kịch liệt chiến đấu, ngươi càng làm tới tôi càng không chịu nhận thua.
Liễu Hạ Niên là người dứt ra trước, Trần Mặc Nhiễm còn lưu luyến không rời ɭϊếʍ môi của nàng, đòi hỏi nàng tiếp tục.
Liễu Hạ Niên hôn nhẹ lên môi Trần Mặc Nhiễm, nói: "Tiểu cô nương, có phải nhớ chị lắm không?"
"Rất nhớ rất nhớ. Nhớ đến mức cảm thấy mình như sắp chết lặng, biến thành
đầu gỗ đến nơi rồi vậy." Trần Mặc Nhiễm mới vừa nói xong, môi đã bị Liễu Hạ Niên bao lấy, buộc nàng tiếp tục một cuộc chiến ngọt ngào khác.
Tay Trần Mặc Nhiễm vẫn vân vê bả vai Liễu Hạ Niên, vuốt ve lưng nàng, nắm
lấy áo ngủ, kéo nàng lại càng lúc càng gần hơn, thật giống như hai khối
nam châm khác dấu hút nhau, khiến các nàng dính sát vào nhau, không thể
tách rời.
Tay Liễu Hạ Niên luồn vào trong áo Trần Mặc Nhiễm, bàn
tay chạm vào làn da mềm mại, ấm áp đó. Trần Mặc Nhiễm cảm thấy khi Liễu
Hạ Niên chạm vào da thịt mình giống như bông tuyết rơi xuống đất, bị ánh mặt trời chiếu sáng làm chúng tan chảy, báo hiệu mùa xuân đã đến, tuyết hóa thành nước, dòng nước xuân ấm áp dưới thân cũng bắt đầu chảy ra.
Khi ngực Trần Mặc Nhiễm được Liễu Hạ Niên chạm lấy, cảm xúc đã lâu không
gặp chợt ào đến. Trần Mặc Nhiễm ôm Liễu Hạ Niên vào lòng, cứ như một
người mẹ ôm con của mình, bảo hộ nàng, cũng là động tác của tình nhân
dành cho nhau. Trần Mặc Nhiễm đột nhiên bật khóc, nàng nói: "Gần đây lúc nào em cũng cảm thấy chị không thật, em ôm chị cũng không thật, mỗi khi em cảm thấy đó là sự thật thì trời đã sáng mất rồi."
Liễu Hạ
Niên vùi đầu trong lòng ngực Trần Mặc Nhiễm, mặt chôn trước ngực nàng,
hít thở mùi hương của nàng, Liễu Hạ Niên nói: "Bây giờ chị đã ở đây rồi, tiểu cô nương đừng khóc."
Liễu Hạ Niên giống như một đứa bé sơ
sinh, dựa vào bản năng tìm tới ngực của Trần Mặc Nhiễm, há mồm cắn hạt
đậu của nàng, ʍút̼ vào thật mạnh.
Trần Mặc Nhiễm hận không thể
đem mình nhích lại gần sát hơn, nàng ôm chặt lấy Liễu Hạ Niên, tay động
tình vuốt ve tóc, cổ, và cả bả vai của nàng.
Khi bàn tay Liễu Hạ
Niên tiến vào quần Trần Mặc Nhiễm, Trần Mặc Nhiễm tự động thủ, giúp Liễu Hạ Niên cởi sạch quần áo của chính mình ra. Trần Mặc Nhiễm cảm thấy
mình như bị ai đó nướng trêи bếp lò, không có đường lui, trong thân thể
cứ liên tục kêu gào: tôi muốn nước, rất nhiều, rất nhiều nước, nếu không tôi sẽ bị chết cháy. Trần Mặc Nhiễm khẩn trương, bối rối, nàng luống
cuống tay chân. Liễu Hạ Niên mới vừa cởi quần áo ra lập tức ôm lấy thân
thể của nàng, hai người kề sát vào nhau.
Liễu Hạ Niên xoay người, nàng ngăn Trần Mặc Nhiễm lại, từ trêи cao nhìn xuống khuôn mặt đang đắm chìm trong ɖu͙ƈ vọng của Trần Mặc Nhiễm, khuôn mặt xinh đẹp chỉ thuộc
về nàng, vì nàng mà say mê. Liễu Hạ Niên bất động, khiến Trần Mặc Nhiễm
lo lắng, nàng bất an hỏi: "Hạ Niên, vì sao lại … Chị không muốn sao?"
"Không phải. Bảo bối, để chị ngắm em kỹ hơn, rất muốn chị sao?"
"Muốn."
"Nhiều không?" Liễu Hạ Niên cố ý vuốt ve Trần Mặc Nhiễm, cả hai vuốt ve lẫn
nhau tạo nên những cảm xúc thật tê dại khiến các nàng đều cảm thấy vô
cùng vui vẻ.
"Rất muốn, rất muốn, muốn sắp chết rồi. Liễu Hạ
Niên, chị rốt cuộc muốn thế nào? Chị muốn nhìn em cứ phải chết khát như
vậy sao? Tên xấu xa này…" Trần Mặc Nhiễm bắt đầu đánh bả vai Liễu Hạ
Niên, khóc lóc ầm ĩ, không chịu an phận.
Liễu Hạ Niên cười thầm,
tay nắm lấy đầu Trần Mặc Nhiễm, cúi đầu xuống, dùng sức hôn nàng, khiến
nàng ngoại trừ phải đáp ứng ra thì không làm gì được cả.
"Thật đúng là trời sinh ɖâʍ đãng a. Nhưng chị lại thích." Liễu Hạ Niên cười
khẽ. Ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Trần Mặc Nhiễm, chậm rãi đi dần xuống
phía dưới, Trần Mặc Nhiễm lặng lẽ nhìn "vật thể" cộm lên trong chăn dần
đi xuống dưới, đến khi nó dừng ở nơi tư mật của mình, nàng nhìn trần
nhà, ánh mắt bắt đầu cuồng loạn. Giấy dán tường hình hoa hồng nơi trần
nhà thấm đẵm màu đỏ của hoa hồng, đóa hoa nở rộ tròn trĩnh, quay cuồng
không theo một nguyên tắc nào ngay trước mắt. Trần Mặc Nhiễm khép hờ đôi mắt đẫm nước lại, nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt, trượt dọc theo mặt
của nàng, thấm xuống chiếc gối nằm trêи giường.
Liễu Hạ Niên mới đầu không muốn như vậy, dính dáng đến tiểu cô nương này thì không có chuyện gì là đơn giản cả, nhưng khi Trần Mặc Nhiễm làm nũng
vài cái, nàng đành chấp nhận, đành phải kéo khuôn mặt mũm mĩm giống tiểu trư đang bĩu môi kia vào lòng.
Trần Mặc Nhiễm ngắm nhìn ngôi nhà càng ngày càng có hương vị của mình mà cảm thấy thật hài lòng, nàng
muốn ở đây mãi, vĩnh viễn không rời đi, cho nên nàng muốn biến mình trở
thành một phần tử ở nơi đây, ở nơi có hơi thở của Liễu Hạ Niên.
Nhưng Trần Mặc Nhiễm cũng biết, mình có thể được một tấc lại muốn tiến một
thước như thế đều là do Liễu Hạ Niên dung túng, Liễu Hạ Niên luôn tự
nguyện chia sẻ cuộc sống và sinh mệnh của mình với nàng. Trần Mặc Nhiễm
giống như một món đồ chơi bỏ vào nước lại phình lên, giãn nở ra, chiếm
cứ hết mọi nơi mà nó có thể. Đây là gian kế của Trần Mặc Nhiễm, nữ nhân
luôn luôn có sẵn tính cẩn thận, phải tinh tế lên kế hoạch, tính toán tỉ
mỉ, còn khôn khéo hơn cả thương nhân. Đây là chỗ âm hiểm của nữ nhân,
cũng là điểm đáng yêu của họ.
Trần Mặc Nhiễm là một mẫu nhân vật
điển hình tượng trưng cho điều đó, khi Liễu Hạ Niên mở cửa tủ lạnh ra,
thấy bên trong hơn một nửa là đồ uống mà Trần Mặc Nhiễm thích, một nửa
là nước trái cây của mình, được sắp xếp một cách ngay ngắn ở cùng một
chỗ, chia sẻ chung một khoảng không.
Liễu Hạ Niên xoay người cầm
một hộp nước trái cây, ném cho Trần Mặc Nhiễm đang ngồi trêи ghế sa lon, nàng lấy cho mình một hộp, đi lại sô pha, mới vừa ngồi xuống Trần Mặc
Nhiễm đã chui vào trêи người nàng, chen vào ngồi trong lòng ngực, dựa
vào nàng xem TV.
Trần Mặc Nhiễm dựa vào bả vai Liễu Hạ Niên, nói: "Này, hôm nay em đi kiểm tra tài khoản ngân hàng, chị đoán xem em có
bao nhiêu tiền?"
"Bao nhiêu?" Liễu Hạ Niên hỏi.
"Năm nghìn a, học bổng của năm ngoái cộng với tiền công em đi làm thêm, còn có hai ngàn mẹ gửi nữa, em bây giờ là người có tiền rồi đó." Trần Mặc Nhiễm
đắc ý nói.
Liễu Hạ Niên uống một ngụm nước, nàng đáp: "Em cứ mua đồ cho em đi, như là quần áo, túi xách, trang sức linh tinh gì đó."
"Mà hình như lâu rồi không thấy chị mua quần áo mới a." Trần Mặc Nhiễm bừng tỉnh, quen nàng ta từ mùa Đông đến tận Xuân, nhưng vẫn chưa thấy Liễu
Hạ Niên mua quần áo mới.
"Một luật sư không cần phải ăn mặc quá cầu kỳ, chị chỉ cần một vài bộ là đủ rồi." Liễu Hạ Niên đáp.
"Em muốn thấy chị mang giày cao gót, mặc váy, trang điểm nữa, nhất định sẽ
xinh đẹp hơn cả Mộc Vị Ương." Trần Mặc Nhiễm cười nói.
"Em có tin trêи đời có nữ nhân trời sinh không muốn xem mình là nữ nhân không?"
Liễu Hạ Niên nhẹ giọng hỏi. Trần Mặc Nhiễm nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
"Trước đây chị đã cảm thấy rất kỳ quái, vì sao chị lại không giống những người khác?"
"Sao lại không giống?"
"Khi chị còn nhỏ chị có chơi chung với một cậu bạn, phía dưới hắn có cái vật gì đó mà chị không có. Chị chạy về nhà hỏi mẹ, mẹ mắng chị thật ghê
tởm. Lúc đó chị nghĩ nguyên lai không giống người khác chính là ghê tởm. Khi học sơ trung có lớp sinh lý, chị mới biết thì ra mình là một nữ
nhân, khi đó lại rất không muốn mình là một nữ nhân."
"Hài tử
đáng thương, làm nữ nhân kỳ thật rất tốt đó." Trần Mặc Nhiễm xoa đầu
Liễu Hạ Niên, nàng nói: "Ra dì kiên cường như thế cũng từng có quá khứ
đáng thương như vậy. Đừng buồn, lần sau chị tới kỳ kinh nguyệt em hầm gà tiềm táo đỏ cho chị ăn."
Liễu Hạ Niên bị nàng đùa nở nụ cười
thật tươi, ánh mắt tỏa sáng, nàng đáp: "Một nữ nhân bình thường mới có
thể nói làm nữ nhân rất tốt, không phải sao?"
"Đáng ghét." Trần
Mặc Nhiễm che ngực lại "Vậy chị có bao giờ nghĩ tới sẽ làm phẫu thuật
chuyển đổi giới tính chưa?" Trần Mặc Nhiễm tò mò hỏi.
Liễu Hạ
Niên xoa cằm, đáp: "Chưa, vì chị cũng chẳng muốn mình là một nam nhân.
Nói một cách chính xác thì chị là một người không có giới tính."
"Thật cao thâm a." Trần Mặc Nhiễm thở dài.
Liễu Hạ Niên ôm nàng, nói: "Nếu vậy phải đi học tâm lý học đi. Đến lúc đó mới có thể giải phẫu đầu óc cho chị được."
Trần Mặc Nhiễm hỏi Liễu Hạ Niên: "Vì sao mấy ngày nay đều về trễ như vậy, có phải đang làm chuyện mờ ám gì ở ngoài không?"
Liễu Hạ Niên đáp: "Mấy ngày nay chị phải giải quyến vụ án của người khác,
bây giờ xong hết rồi, cuối tuần này có thể đi chơi thư giãn một chút."
Trần Mặc Nhiễm kϊƈɦ động vui vẻ hoan hô, ồn ào la toáng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT