Vết thương của Liễu Hạ Niên cũng không quá nặng, ở trong bệnh viện điều
trị ba ngày là đã có thể thu dọn đồ đạc về nhà tịnh dưỡng. Nhưng Trần
Mặc Nhiễm lại cảm thấy vết thương như thế còn không nặng, thì chẳng lẽ
chết người mới có thể xem là bị thương nặng sao. Trong lòng nàng vẫn
không thích lắm, cứ lải nhải muốn ở lại đây vài ngày nữa, nàng chỉ sợ
Liễu Hạ Niên lại xảy ra chuyện gì nữa thôi.
Liễu Hạ Niên nói với
nàng không có gì nghiêm trọng cả, ở bệnh viện rất phiền, nàng cũng muốn
về nhà. Chủ yếu vì Liễu Hạ Niên không muốn thấy Trần Mặc Nhiễm cứ 6h
sáng mỗi ngày phải đón giao thông công cộng chạy vào sớm với mình, tối ở lại đến hết giờ thăm bệnh mới về. Liễu Hạ Niên sợ Trần Mặc Nhiễm cứ như thế nữa thì mặt mày sẽ trở nên tiều tụy mất.
Người bệnh giường
bên cạnh mở radio nghe kênh âm nhạc, tiếng nhạc phát ra kèm theo tạp âm
rè rè, kênh đang phát nhạc ngoại quốc. Chiều nay vừa mới ăn cơm trong
bệnh viện, thức ăn dở đến mức không nuốt nổi, Trần Mặc Nhiễm lại không
biết nấu cơm, đành phải đi mua cơm hộp ở quán cơm bên cạnh về nhà mà ăn. Tay phải Liễu Hạ Niên đang tàn phế, Trần Mặc Nhiễm giống như nha hoàn
nô tỳ, cầm muỗng lên, đút từng muỗng cho nàng ăn. Nàng ăn một miếng,
Trần Mặc Nhiễm ăn một miếng, cảnh tượng ngọt ngào như thế kéo dài phải
hơn nửa giờ mới giải quyết hết hộp cơm.
Trước kia khi học đại học thấy tình nhân người ta đút nhau ăn như vậy cảm thấy thật ghê tởm, tôi
nuốt nước miếng của cô, cô nuốt nước miếng của tôi, bẩn chết được, nhưng khi đến phiên mình thì lại phát hiện hành động đó thực chất rất ngọt
ngào.
Liễu Hạ Niên nhìn cô gái nhỏ kia bộ dạng đang thật hạnh
phúc, nàng cảm thấy bộ dạng nàng ta ngốc ngốc như thế thật đáng yêu, tâm tư tiểu cô nương thật dễ để đoán được, cứ y như một tấm thủy tinh trong suốt vậy.
Trần Mặc Nhiễm cúi đầu gọt táo, khi gọt xong vỏ thì
trái táo chỉ còn lại một chút. Nàng để nó trước mặt Liễu Hạ Niên, nói:
"Cho chị ăn nè. Từ khi sinh nhật ba em đến nay em chưa từng gọt lại đó."
Liễu Hạ Niên thầm nghĩ: là vì thiếu luyện tập mới gọt trái táo ra như vậy sao.
Nhìn thấy Liễu Hạ Niên mãi nhìn trái táo trong tay nàng mà không chịu cầm,
Trần Mặc Nhiễm cho rằng vì tay nàng bị thương nên không cầm được, nàng
lấy con dao nhỏ cắt trái táo ra thành những miếng không đều nhau. Liễu
Hạ Niên nhíu mày, cảm thấy để Trần Mặc Nhiễm cầm dao là một việc không
hay ho chút nào.
Liễu Hạ Niên quay đầu lại, thấy một nam nhân
thật cao lớn, vẻ mặt thất thần đang đứng cạnh giường. Trần Mặc Nhiễm
quay đầu lại bắt gặp người kia, nam nhân kia vóc dáng rất cao, có lẽ
khoảng 1m80, mặc bộ tây trang màu đen lịch lãm, bên trong là áo sơ mi
trắng tinh. Hắn đứng thẳng người, mắt sáng như đuốc, uy nghiêm lẫm liệt
khiến người khác kính nể. Ở trêи mặt của hắn có thể ngờ ngợ thấy bóng
dáng của Liễu Hạ Niên trêи đó, có chút ít huyết thống của ngoại tộc
phương Bắc, mũi thẳng, con ngươi màu hơi nhạt, lông mi Liễu Hạ Niên rất
giống hắn, rất thẳng và khẽ nhếch lên trêи.
Trần Mặc Nhiễm vừa
định mở miệng, nam nhân kia đã há mồm, mang theo cơn tức giận không thể
che dấu mà chỉ trích: "Con làm gì mà khiến mình bị thương đến như vậy?"
Thanh âm của hắn hữu lực vang dội khắp phòng, làm chấn động màng nhĩ những người xung quanh.
Trần Mặc Nhiễm lòng tràn ngập sợ hãi với người này, nàng đứng ở một bên, cố gắng biến mình thành một cái cọc gỗ.
Nam nhân tiến đến gần Liễu Hạ Niên, đứng cạnh Trần Mặc Nhiễm, cúi đầu xuống nhìn Trần Mặc Nhiễm, lại quay đầu đi, nói với Liễu Hạ Niên: "Ba không
biết là con cũng xử lý những vụ án kinh tế được đấy."
Liễu Hạ Niên quay đầu đi, không thèm để ý tới hắn.
Nam nhân đứng thẳng người lên, nói: "Hạ Niên, nhìn ba này."
Liễu Hạ Niên lúc này mới xoay đầu lại, nhìn thẳng vào nam nhân trước mắt.
Nam nhân kia nói: "Con vẫn bướng bỉnh như xưa, không chịu nghe lời."
"Cám ơn đã quan tâm, tự con sẽ xử lý được." Liễu Hạ Niên trả lời.
Cha Liễu Hạ Niên cũng không giận, cứ như đây đã là thái độ quen thuộc của
nàng, nhìn có vẻ đang phục tùng, nhưng lại không hề có ý muốn tuân thủ.
Nam nhân gật gật đầu, quay bước rời khỏi phòng. Nhìn vóc dáng cao lớn của
hắn rời đi, Trần Mặc Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này cơ thể của
nàng mới có ý thức trở lại.
"Ba ba của chị đó à?" Trần Mặc Nhiễm nhìn Liễu Hạ Niên, hỏi.
"Ừ."
"Ông ta hình như không thích em, không chào em gì cả." Trần Mặc Nhiễm ủy khuất nói.
Liễu Hạ Niên nhìn Trần Mặc Nhiễm, cười đáp: "Vì em cầm dao chỉa về phía ông."
Trần Mặc Nhiễm cũng theo tầm mắt của Liễu Hạ Niên cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình, tay phải vẫn cầm con dao nhỏ cắt hoa quả, mà mũi đao lại
hướng ra ngoài, đối diện vị trí vừa rồi nam nhân kia đứng.
"Keng!" Con dao nhỏ rơi xuống đất. Trần Mặc Nhiễm ôm mặt, uể oải nói: "Làm sao bây giờ, em lại làm hỏng mọi việc rồi."
Liễu Hạ Niên lại cúi đầu, nhìn cánh tay phải bị băng bó của mình, muốn nhúc
nhích ngón tay vài cái, nhưng cho dù dùng sức như thế nào đi nữa thì đầu ngón tay chỉ hơi rung lên, nàng cúi đầu trầm tư.
Ngày Liễu Hạ
Niên xuất viện Hàn Phượng chạy xe tới đón, 8h sáng Hàn Phượng vào phòng
bệnh của Liễu Hạ Niên thì thấy Trần Mặc Nhiễm đang hầu hạ nàng, bưng trà đưa nước, đồ đạc đã thu dọn xong để ở một bên. Liễu Hạ Niên nhìn thấy
Hàn Phượng đang đứng trước cửa, nàng vẫy vẫy cánh tay không bị thương,
nói: "Phượng tỷ, đến sớm thế?"
Trần Mặc Nhiễm thấy có người lạ
xuất hiện có một chút ngượng ngùng. Khi hồi thần lại, nàng lập tức nhiệt tình kéo Hàn Phượng vào trong, rót một chén trà nóng cho nàng, sau đó
đứng cạnh Liễu Hạ Niên, hai tay bắt chéo nhau đặt ngay ngắn phía trước,
nhìn giống như một tiểu tỳ nữ thật dịu ngoan.
Hàn Phượng bất động thanh sắc đánh giá Trần Mặc Nhiễm một lát, trong lòng tràn đầy nghi
hoặc nhưng không nói gì cả. Liễu Hạ Niên nhìn thấy Hàn Phượng đang nghi
hoặc, nàng kéo tay Trần Mặc Nhiễm lại, hỏi: "Phượng tỷ, không hỏi em ấy
là ai sao?"
Trần Mặc Nhiễm liếc Liễu Hạ Niên một cái, thấp giọng mắng: "Ai cần chị nhiều chuyện."
Hàn Phượng mỉm cười với nàng, nụ cười trêи mặt không ngớt, nàng hỏi: "Em vẫn còn là sinh viên à?"
"Vâng." Trần Mặc Nhiễm thấy Hàn Phượng đã có dấu hiệu thân thiết với mình,
trong lòng cảm thấy khá thoái mái, nàng gật gật đầu, ngồi xuống cạnh
Liễu Hạ Niên, mặt đối mặt với Hàn Phượng.
Hàn Phượng bảo là nên
đi thôi, Trần Mặc Nhiễm nhanh nhẹn cầm lấy một túi đồ to trong tay, túi
đồ to đến mức nhìn giống như nó sẽ làm gãy bả vai Trần Mặc Nhiễm vậy.
Liễu Hạ Niên cầm túi đồ hơi nhỏ một chút lên, vượt qua Hàn Phượng bước về phía trước.
Hàn Phượng nhìn Trần Mặc Nhiễm đang gian nan đi phía trước, quay đầu lại
nói với Liễu Hạ Niên: "Tiểu Niên, sáng nay Liễu tiên sinh có gọi điện
thoại cho luật sư Trương."
"Nói những thứ gì?" Liễu Hạ Niên nhướng mày, hỏi.
"Liễu tiên sinh bảo em nên quan tâm đến luật hôn nhân một chút, nói nếu sau
này có việc ngoài ý muốn xảy ra thì đi dạy luật cũng được." Hàn Phượng
nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Khóe miệng Liễu Hạ Niên thầm cười
khổ, cúi đầu nhìn nền đường xi-măng dưới chân, nàng muốn thoát khỏi sự
trói buộc của người khác, tự mình đi trêи con đường thuộc về mình, nhưng lại phát hiện khi nàng mới bước bước đầu tiên thì trêи chân đã xuất
hiện vô số rào cản, có làm như thế nào đi nữa cũng không hết được.
"Em không vui sao?" Hàn Phượng hỏi.
"Không, em thấy vậy cũng đúng, dù sao em cũng không phải rất muốn làm luật sư,
nên làm cái gì cũng chẳng có vấn đề gì cả." Liễu Hạ Niên nén cơn buồn
phiền trong lòng lại, cố ra vẻ thoải mái đáp.
Hàn Phượng lắc đầu, nói: "Tiểu Niên, em còn gạt chị à, chị cứ như mẹ em vậy, chị ở cạnh em
đã lâu như vậy thì còn nhìn không thấu tâm tư em sao?"
Liễu Hạ Niên cười đáp: "Vậy chị cũng đừng nói ra, cho em một chút bí mật không được sao?"
"U! Tiểu hài tử trưởng thành rồi, không nghe lời nữa." Hàn Phượng cố ý khoa trương nói, biểu cảm trông rất sống động.
Liễu Hạ Niên thấy nàng như thế, trong đầu lại nhớ tới cái gì đó khiến nàng
chợt ngẩn người. Trần Mặc Nhiễm mang túi đồ nặng như vậy, quay đầu lại
thấy Liễu Hạ Niên đang dừng bước, đứng bất động nơi đó, nàng để túi đồ
xuống đất, hai tay chống nạnh, lớn tiếng la lên: "Liễu Hạ Niên, chị còn
đứng đó làm gì, em còn phải về nhà ăn cơm trưa nữa đó."
Liễu Hạ
Niên lấy lại tinh thần, nhìn Trần Mặc Nhiễm đang đứng phía trước, ánh
mặt trời hắt lên từ sau cơ thể của nàng, chiếu vào ánh mắt Liễu Hạ Niên, khiến nàng chịu không được nheo mắt lại. Liễu Hạ Niên bước nhanh hơn,
vì chỉ còn một tay lành lặn nên không thể giữ vững sự cân bằng của cơ
thể, nên đi đường luôn thất tha thất thểu. Nàng chạy chậm đến cạnh Trần
Mặc Nhiễm, nói: "Vậy nhanh lên."
Trần Mặc Nhiễm một lần nữa xách túi đồ nặng nề lên, hít sâu một hơi, chạy về phía trước.
Hàn Phượng ở phía sau nói: "Đúng là thanh niên đầy sức sống."
Khi xe của Hàn Phượng dừng trước cửa nhà, Trần Mặc Nhiễm vào nhà gục trêи
ghế sa lon, kêu than: "Em muốn ăn cơm, em muốn ăn cơm, em mà chết đói
chị sẽ không có vợ."
Vỗ vỗ vùng bụng xẹp lép, trước kia cứ nghĩ
có một vùng bụng bằng phẳng thì thật tốt, nhưng bây giờ lại thấy để có
được nó phải trả cái giá quá lớn, mấy ngày nay không được ăn ngon bữa
nào cả, Trần Mặc Nhiễm cảm thấy mình cứ như bị ngược đãi vậy, cặp mắt
trông mong nhìn chằm chằm Liễu Hạ Niên, cầu xin nàng bố thí. Đầu bếp
Liễu Hạ Niên à, Trần Mặc Nhiễm của chị đã thật lâu không được ăn ngon
rồi đó.
Liễu Hạ Niên lúc này bắt đầu lo lắng nếu có một ngày mình không may chết đi, thế thì Trần Mặc Nhiễm phải làm sao bây giờ. Nàng cứ như một cô tiểu mèo hoang được nuôi ở nhà quá lâu, đã quên phải đi kiếm ăn ra sao rồi. Lúc trước dã tính tràn ngập cơ thể, nhưng dần dần lại bị mình cưng chìu nhiều quá mà mất đi, nếu thêm vài năm nữa Trần Mặc Nhiễm bị mình nuôi thế này mãi có lẽ sẽ không thèm nấu cơm, không giặt quần
áo, thậm chí cũng không muốn nhúc nhích nữa, vậy thì phải làm sao đây?
Sống chung với một nữ nhân khác mà thật giống như nuôi đứa nhỏ vậy, vợ cứ
như con của mình, chiều chuộng chúng mãi cũng bắt đầu lo lắng xem có
phải đang cưng chìu chúng quá hay không.
Liễu Hạ Niên ngồi cạnh
Trần Mặc Nhiễm, tay trái nàng ôm lấy Trần Mặc Nhiễm, để nàng dựa vào
thân thể của mình, Liễu Hạ Niên nói: "Em cảm thấy chị bây giờ còn có thể nấu cơm sao?"
Quả nhiên, ngũ quan Trần Mặc Nhiễm dần dần xìu
xuống, trong ánh mắt thậm chí xuất hiện sự tuyệt vọng quang mang, Liễu
Hạ Niên có cảm giác bị đánh bại. Nhưng thực sự tay phải của nàng không
cử động được, mà làm cơm thì chỉ một tay cũng làm không được.
Liễu Hạ Niên xoa đầu Trần Mặc Nhiễm, nói: "Chúng ta ăn cơm hộp đi."
Trần Mặc Nhiễm nghe xong lập tức phùng má lên, lộ ra biểu tình ghê tởm, nàng le lưỡi ra, nói, "Không cần, em ăn đến phát ngán lên rồi. Mấy ngày nay
toàn ăn cơm hộp, không thì là thức ăn nhanh, em không muốn ăn."
"Vậy ăn mì đi." Liễu Hạ Niên biết mình mà ăn những thực phẩm rác rưởi đó
cũng sẽ buồn nôn, huống chi là tiểu trư Trần Mặc Nhiễm được nàng nuôi
quá kỹ kia.
"Em còn có thể nói gì đây?" Trần Mặc Nhiễm uể oải đồng ý.
Bộ dáng ủ rũ đó thật giống như nàng phải đi ra pháp trường vậy, Liễu Hạ
Niên cười nhạt, nói thầm bên tai nàng: "Ngoan a, chờ chị khỏi rồi sẽ bồi thường cho em thật tốt."
Mặt mới vừa bình thường lại một chút
thì lỗ tai lại đỏ ửng lên, còn chưa kịp phản ứng, Liễu Hạ Niên đã cười
khẽ, bàn tay còn lành lặn còn lại để trêи ngực Trần Mặc Nhiễm, hơi dùng
sức bóp một chút, nàng nói: "Mấy ngày nay có an phận không?"
Trần Mặc Nhiễm xoay người lại, không được tự nhiên, không thèm trả lời.
"Ra là không chịu an phận a!" Liễu Hạ Niên ôm lấy nàng từ phía sau, tay vẫn đặt trước bộ ngực đầy đặn của nàng mà xoa bóp.
Trần Mặc Nhiễm bắt lấy tay Liễu Hạ Niên, cắn mạnh lên nó, lưu lại trêи đó
một hàng răng thẳng tắp. Cắn xong, Trần Mặc Nhiễm còn cố ý giúp nàng lau khô nước miếng dính trêи đó, nàng nói: "Dì, đi ăn mì thôi."
Liễu Hạ Niên cau mày, nhìn dấu răng trêи tay, thầm nghĩ chắc có lẽ mấy ngày nữa cánh tay này cũng thành tàn phế luôn quá.
Cầm lấy tay Trần Mặc Nhiễm để sát lên miệng hôn một chút, mới kéo nàng đi ra ngoài kiếm ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT