Không có số của Liễu Hạ Niên, địa chỉ nhà chị ấy lại không biết, làm sao bây giờ. Mà thôi, ai cần nhớ mấy chuyện đó chứ. Tới giờ là Liễu Hạ Niên lái xe đưa đi, ở trêи xe lại mơ mơ màng màng mà ngủ. Kỳ thật nếu Liễu
Hạ Niên không xuất hiện nữa thì Trần Mặc Nhiễm cũng vĩnh viễn không biết làm sao để liên lạc được với chị ấy.
Bắc Kinh không lớn, thế giới này cũng không phải là rất lớn, nhưng vẫn luôn có những người mà cả đời này mình không gặp được.
Trần Mặc Nhiễm đột nhiên có cảm giác xúc động muốn bật khóc, sự hối hận
trong lòng chợt nổi dậy. Con gái là loài sinh vật tuy miệng bảo không
cần, nhưng kỳ thật đáy lòng lại rất quyến luyến, bề ngoài tuyệt tình như thế, nhưng bên trong lại không phải.
Đối với Liễu Hạ Niên, tuy
miệng nói không cần chị ấy, nhưng kỳ thật lại rất muốn, chị ấy tốt như
thế thì chỉ có kẻ ngốc mới không cần, mà Trần Mặc Nhiễm lại không phải
là ngốc tử.
Trần Mặc Nhiễm thử hồi tưởng lại câu nói kia của Liễu Hạ Niên, chị ấy nói nếu chúng ta có một bắt đầu khác: quen biết nhau
thật bình thường, một người là Trần Mặc Nhiễm, một nữ sinh viên đến từ
phía Nam, sau đó gặp một nữ nhân gốc Bắc Kinh có tiền, có công việc, có
xe, và rất tuấn tú, một T như Liễu Hạ Niên. Liễu Hạ Niên sẽ chứng kiến
Trần Mặc Nhiễm trưởng thành, trong sáng như nước, khôn lanh khờ khạo …
【còn tùm lum những thứ khác không kể hết nổi 】Kết thúc tốt đẹp là sẽ yêu một người vừa có ngực vừa có đầu óc như Trần Mặc Nhiễm. Sau đó bắt đầu
theo đuổi nàng.
Trần Mặc Nhiễm cũng đã dần dần phát hiện ra, khi
nàng rời xa Liễu Hạ Niên, khi không còn có người nấu ăn, nấu cơm cho
nàng ăn, vì nàng mà can tâm giặt đồ lót … Càng nghĩ Trần Mặc Nhiễm càng
muốn khóc, những giọt nước mắt nóng hổi tràn ra hốc mắt, chảy ra tiếp
xúc với khí lạnh bên ngoài mà cũng dần dần trở nên lạnh lẽo như băng.
Di động đột nhiên rung lên, dãy số xa lạ hiện trêи màn hình một lúc thật
lâu nhưng Trần Mặc Nhiễm vẫn không nghe. Qua thật lâu sau nàng mới bắt
máy, đầu dây bên kia truyền đến tiếng của Liễu Hạ Niên: "Giữa trưa bận
nhiều việc lắm sao? Sao lại không nghe máy?"
Trần Mặc Nhiễm đáp: "Không phải cố ý không nghe, tôi không biết là chị."
Nói xong cảm thấy mình thật đúng là nhu nhược, hảo ngôn hảo ngữ, ầm ĩ nãy giờ vẫn không rõ mình đang muốn gì.
"Tối tôi tới đón em."
"Sau đó thì sao?"
"Em cứ nói đi?"
"Liễu Hạ Niên, tôi không muốn." Ngón tay Trần Mặc bắt đầu vẽ vòng vòng lên
lưng ghế dựa, nàng kẹp điện thoại giữa tai và vai, giọng nói thấp xuống
khiến người khác nghe không rõ.
Liễu Hạ Niên thản nhiên nói: "Tôi chờ em, em tới tôi sẽ đón em, em không đến thì tôi chờ em đến ngày mai."
"Vì sao lại đối xử với tôi tốt như vậy?" Trần Mặc Nhiễm hỏi.
Liễu Hạ Niên im lặng không đáp.
Trần Mặc Nhiễm thúc giục hỏi: "Liễu Hạ Niên, chị vì sao lại đối xử với tôi tốt như vậy?"
"Em cứ nhất định khẳng định nguyên nhân không phải là yêu sao?" Liễu Hạ
Niên nhẹ nhàng đáp, cảm thấy bất lực với Trần Mặc Nhiễm. Đợi một người
mà cần phải có lý do, vậy sẽ thành cái đạo lý gì đây. Nếu nói là vì yêu
thì sẽ minh bạch tất cả. Muốn đợi một người, đơn giản chỉ là cảm thấy
được đợi nàng là cả một niềm hạnh phúc, cho dù trả giá thế nào cũng xứng đáng cả.
Trần Mặc Nhiễm cọ cọ hai chân, đầu dây bên này tạp âm
rất lớn, Liễu Hạ Niên ở đầu dây bên kia phải áp sát di động vào lỗ tai,
ráng sức để nghe, nhưng Trần Mặc Nhiễm vẫn trầm mặc, Liễu Hạ Niên cứ
phải căng sức lắng nghe tiếng của nàng giữa muôn vàn thanh âm ầm ầm bên
đó, sợ bỏ lỡ gì đó.
Trần Mặc Nhiễm đáp: "Chị đi đi, tôi sẽ không tới đâu."
"Cô nhóc sao luôn cố chấp như thế chứ?" Giọng Liễu Hạ Niên trầm xuống, khi
lỗ tai bên kia bị tạp âm làm ảnh hưởng, thì lỗ tai bên này sẽ không nghe thấy được, nhưng có vẻ như câu nói kia đang rất buồn bã.
Trần
Mặc Nhiễm đáp: "Liễu Hạ Niên, tôi không phải con nít, chị cho tôi một
cây kẹo, tôi sẽ ngốc nghếch đi theo chị sao? Tôi không muốn thay đổi, vì sau này phải đối mặt với rất nhiều áp lực, tôi mệt lắm."
"Tôi biết. Nhưng vì sao không giao những áp lực đó cho tôi?"
… Trần Mặc Nhiễm không trả lời.
"Vì không tin tôi? Không tín nhiệm tôi đúng không?" Liễu Hạ Niên cười khổ thốt ra những lời này.
Trần Mặc Nhiễm nhẹ nhàng ừ một tiếng.
"Cô nhóc bướng bỉnh, tối tôi vẫn chờ em, nếu em tới thì đi theo tôi, em
không đến thì tôi tự mình đi, sau này tôi sẽ không đến nữa. Vì thế Nhiễm ngoan nhé, tôi chờ em."
"Đừng…" Trần Mặc Nhiễm vội vàng nói,
nhưng Liễu Hạ Niên đã cúp điện thoại, đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng tút tút. Trần Mặc Nhiễm cắn môi dưới, hung hăng nhét điện thoại vào túi xách, nói: "Đáng ghét, làm vậy thì nghĩ có thể khiến tôi áy náy sao? Cứ chơi một mình đi, không quan tâm."
"Bạn kia, bạn có ý kiến gì
với phương thức hoạt động của trường ở học kỳ mới sao?" Trêи giảng đài,
vị hoả nhãn kim tinh đang phẫn nộ kia chỉ vào nàng, khiến tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Trần Mặc Nhiễm.
Trần Mặc Nhiễm nhìn toàn trường, ngây ngẩn cả người.
Liễu Hạ Niên lẩm nhẩm gác tay lên trán, khi cô đang tập trung tinh thần cao
độ thì một ly cà phê nhẹ nhàng đặt bên cạnh tay cô. Liễu Hạ Niên ngẩng
đầu lên nhìn thấy bí thư Hàn Phượng đang mỉm cười, Liễu Hạ Niên thích
thấy chị ấy mỉm cười, rất ấm áp. Hàn Phượng tuy không đẹp, nhưng lại là
dạng người lý tưởng để kết hôn, đàn ôngn rất thích cảm giác yên ổn và
mẫu tính trêи người chị ấy. Đó là thiên tính mà con người luôn muốn theo đuổi.
Liễu Hạ Niên đã từng rất mê luyến chị ấy, nhưng về sau mới cảm thấy chẳng qua tình cảm mình dành cho chị ấy chỉ giống như tình
thương mình dành cho mẹ thôi.
Liễu Hạ Niên nói: "Cám ơn."
Hàn Phượng ngồi xuống cạnh Liễu Hạ Niên, kéo ghế lại gần, nắm lấy tay Liễu
Hạ Niên. Thật ấm, vừa chạm vào Liễu Hạ Niên đã cảm thấy bàn tay đang
lạnh như băng của mình bắt đầu bị hòa tan dưới ánh mặt trời ấm áp của
đôi tay kia, huyết mạch lưu thông, bắt đầu có cảm giác trở lại.
Hàn Phượng xoa xoa tay cô ấy nói: "Sao lại không quan tâm đến bản thân thế
chứ, để tay lạnh đến như vậy. Nữ cường nhân mà không quan tâm đến thân
thể, đưa tay còn lại cho chị."
Liễu Hạ Niên ngoan ngoãn đưa tay cho chị ấy, cho chị ấy chà xát nó thật ấm áp.
"Không phải chị Phượng đã bảo rồi sao, em lớn như vậy rồi mà không chịu kiếm
người yêu đi. Sau này chết già thì làm sao bây giờ?" Hàn Phượng cũng là
đệ nhất thiên hạ khoảng lải nhải khuyên can.
"Anh ấy dám. Chị cho anh ấy đi, cho anh ấy táng gia bại sản."
Liễu Hạ Niên cúi đầu cười nhạo. Dọn hồ sơ lại, để lên kệ, trở về chỗ ngồi, cầm tách cà phê lên làm ấm tay.
Hàn Phượng chỉnh điều hòa lên cao mấy độ, trong phòng ấm áp hơn hẳn, Liễu
Hạ Niên lại chỉnh nó xuống, cô bảo ấm quá đầu óc sẽ không tỉnh táo.
"Tuỳ ý em." Hàn Phượng thất vọng nói.
"Cơ thể của em khỏe lắm." Liễu Hạ Niên cười khẽ, "Không dễ cảm thế đâu."
"Đứa ngốc, bị bệnh thật thì đừng hối hận, tới giờ tan tầm rồi, chị còn phải
đi mua khoai tây. Em cũng nhanh lên đi, đừng cố làm việc quá sẽ rất nguy hiểm biết không?"
"Đã biết chị Phượng." Liễu Hạ Niên hôn gò má bên trái của Hàn Phượng.
Hàn Phượng cười vỗ vỗ mặt của cô, nói: "Mỗi lần em hôn chị, chị lại cảm thấy mình trẻ thêm năm tuổi."
Liễu Hạ Niên cười đáp: "Vậy em lại hôn mấy cái nữa."
"Đừng, chị không muốn làm chuyện mờ ám như thế, người khác nhìn vào sẽ nói
chúng ta đang làm chuyện mờ ám gì đó. Tiểu Niên à, chị đây không chịu
nổi lời đồn đãi đâu."
"Đã biết." Liễu Hạ Niên cảm thấy hơi mất
mát, đưa tay ôm lấy bả vai Hàn Phượng, ngả đầu tựa vào vai chị ấy, Hàn
Phượng nhẹ nhàng vỗ lưng Liễu Hạ Niên nói: "Tiểu Niên, lại tự làm khó
mình đúng không?"
"Không." Liễu Hạ Niên đáp.
"Em giống như chồng chị vậy, quan hệ lăng nhăng bên ngoài đến tối lại ngủ không được, quay qua quay lại, chị hỏi anh ấy làm sao vậy, anh ấy lại bảo không sao hết. Nếu anh ấy sớm nói ra, có lẽ sẽ biết, kỳ thật chị không thèm để ý
chút nào đâu. Cho nên làm gì cứ phải đem mình nhét vào trong chai, làm
khổ chính mình như thế chứ."
"Em chỉ hơi lạnh thôi. Em muốn biết cảm giác được ôm mẹ là thế nào." Liễu Hạ Niên đáp.
"Tử Tiểu Niên, lại còn nói chị già rồi à." Hàn Phượng giả vờ tức giận.
Hàn Phượng đi về xong, Liễu Hạ Niên vẫn ngồi im trêи ghế, nghịch chìa khóa
trong tay, kim loại va vào nhau tạo nên những âm thanh leng keng thật
thanh thúy. Nhìn đồng hồ trêи bàn, mới hơn 4h. Ở trong phòng làm việc
đợi không nổi nữa, đột nhiên muốn đi ra ngoài một chút.
Liễu Hạ
Niên lái xe dọc theo dòng xe cộ chật chội, nhích từng chút một. Khi đầu
óc Liễu Hạ Niên nặng nề lại thích như vậy, chen chúc nhau trong dòng xe
chật chội, nhìn một đám người vẻ mặt lo lắng, bực bội thì tâm lại có thể tỉnh táo lại.
Đang đợi đèn đỏ thì cô gọi một cú điện thoại cho
Trần Mặc Nhiễm, Trần Mặc Nhiễm khi đó hẳn là đang dùng cơm, khi trả lời
thì tiếng cứ như nghẹn lại, có vẻ trong miệng đang đầy thức ăn đây, nghĩ đến cảnh Trần Mặc Nhiễm nhét thức ăn vào miệng nhiều đến mức hai má
phồng lên, Liễu Hạ Niên cảm thấy thật buồn cười.
"Tôi đang tới cửa trường của em."
"A." Trần Mặc Nhiễm nói.
"Gặp nhau ở cổng chính."
"Có lẽ tôi không ra đâu."
"Không liên quan gì tôi cả." Liễu Hạ Niên thản nhiên đáp.
Xe chậm rãi chạy đến cổng trường đại học, khi đó đột nhiên trời bắt đầu đổ tuyết, bông tuyết chậm rãi buông xuống như một bức màn màu bạc, đáp
xuống tấm kiếng chắn gió thủy tinh trêи xe.
Liễu Hạ Niên ngồi
trêи ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Cô không cần biết Trần Mặc Nhiễm có
tới hay không, cũng không cần biết sự chờ đợi này có kết quả không, cô
chỉ để ý tới Trần Mặc Nhiễm có bận tâm suy nghĩ hay không thôi.
Trong lúc đó, Liễu Hạ Niên nhận được điện thoại của anh chàng bạn trai cũ của Trần Mặc Nhiễm, hội trưởng hội nghệ thuật sinh viên: Phương Tiểu Minh.
Phương Tiểu Minh nói: "Chị Liễu, tôi thấy xe của chị nha."
"Ừm."
"Đón Nhiễm Nhiễm sao? Quan hệ hai người cứ như vôi gặp nước vậy, phải gặp
nhiệt độ thật nóng đốt lên mới chắc chắn có tiến triển."
"Ừm."
Liễu Hạ Niên không muốn nghĩ nhiều như vậy, bèn chấp nhận, đưa tay lau
đi hơi nước phủ trêи tấm kính, lớp thủy tinh bên ngoài đã bị phủ một
tầng tuyết mỏng manh.
"Chị Liễu, chị phải cố lên, cũng không được để lộ chuyện tôi sắp đặt mọi chuyện này ra à, biết không? Tôi không
muốn làm một người đàn ông bị nhân vật chính bị đá đâu." Phương Tiểu
Minh nói.
"Tôi có quyền giữ im lặng. Hơn nữa, tôi là đồng phạm của cậu, cũng có trách nhiệm liên đới."
"Chị Liễu, tôi thích chị ở điểm này đó. Ha ha, Nhiễm Nhiễm rất khờ đó, giờ
này chắc em ấy đang mất phương hướng rồi, chị ra đòn quyết định thì sẽ
kéo em ấy lại gần được thôi."
"Tôi biết." Liễu Hạ Niên đáp. Trong đầu cũng không biết đang suy nghĩ gì, nhiều khe rãnh như thế, một đường sao có thể đi đến đích, lại liên lụy nhiều người như vậy.
"Chị
Liễu, chị cũng không được bạc đãi Nhiễm Nhiễm của tôi à, em ấy là bảo
bối cưng của tôi, tôi yêu em ấy như thế. Oa oa, thế gian này thật tréo
ngoe, đáng tiếc chúng tôi hữu duyên vô phận, tôi chỉ có thể nhịn đau,
cho em ấy đi tìm hạnh phúc thôi." Phương Tiểu Minh cường hóa ngữ điệu
than vãn.
Liễu Hạ Niên không nghe nữa, liền cúp điện thoại, không nên lãng phí thời gian với cái tên trời ơi đó làm gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT