Thượng Tuyết cùng Đặng Tuyển từ quán ăn Hàn Quốc đi ra thì cũng đã 1:30 chiều.

Thượng Tuyết vỗ vỗ cái bụng căng phồng của nàng, chau mày đứng ngoài cửa quán vừa đợi Đặng Tuyển vừa bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ bản thân nàng có nên đi giảm béo không đây?

"Đang nghĩ gì thế?" Đặng Tuyển đi ra cửa liền dợm bước tới bên người Thượng Tuyết, cô nắm lấy tay nàng, đan tay hai người lại với nhau bỏ vào trong túi áo khoác, nói.

Thượng Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Đặng Tuyển, nghiêm túc nói:

"Em có phải ngày càng mập lên không?"

Đặng Tuyển suy tư một lúc, nhớ tới cảm giác ở trên giường vào hai ngày trước, gật đầu:

"Có chỗ không mập lắm."

"..." Thượng Tuyết tuyệt nhiên không thể cảm được sự hài hước hiếm có của Đặng Tuyển, nàng giận dỗi bĩu môi, không thèm lên tiếng.

Đặng Tuyển thấy thê tử như vậy, nhất thời cất tiếng cười rộ lên, trong lòng nửa quyết định nửa xác định ba phần. Cô siết chặt tay mình, nói với tiểu nữ nhân kia:

"Thật ra mập thêm một tí cũng được."

Thượng Tuyết nhìn cô.

Đặng Tuyển nhanh chóng bổ sung:

"Chị còn ôm nổi mà."

"Ý chị là nếu em mập tới mức ôm không nổi nữa thì mới nên giảm béo hở?" Thượng Tuyết rõ là rất thích thú với câu nói của cô, nhưng cố tình không chịu thừa nhận.

Đặng Tuyển liếc sơ qua liền nhìn thấu chút tâm tư nho nhỏ của thê tử mình, cô cười:

"Không giảm cũng được."

"...Không đứng đắn." Thượng Tuyết gắt giọng.

Đặng Tuyển cười càng vui vẻ hơn, Thượng Tuyết mặt cũng càng ngày càng đỏ, qua một hồi lâu, Đặng Tuyển mới mở miệng nói, giọng điệu hớn hở vô cùng:

"Mới ăn no xong, đi dạo nhé?"

"Dạ..." Thượng Tuyết gật đầu nói.

Dứt lời, hai người liền tay nắm tay dạo bước trên đường cái, trên đường đi, hai người nói với nhau những chuyện thường ngày của gia đình khá là hạnh phúc.

Thượng Tuyết rất thích cảm giác như thế này, nàng kết hôn được bốn năm và đều 26 tuổi, ở độ tuổi của nàng, tình yêu đã không còn sự nhiệt tình cùng sôi nổi của tuổi trẻ.

Cuộc sống bình yên không có gì là không tốt.

Bất luận là đồng tính luyến ái hay dị tính luyến ái, tất cả cũng chỉ mong muốn có một cái gia đình.

Mà vừa vặn, vận khí của Thượng Tuyết không tệ, Đặng Tuyển mang đến cho nàng một gia đình.

Một gia đình khiến nàng an lòng.

Cho dù Đặng Tuyển không hề yêu nàng.

Thượng Tuyết nhìn bàn tay bị nắm của mình, rồi ngước nhìn Đặng Tuyển đi bên cạnh nàng, nàng thở một hơi dài và sâu:

Nàng đột nhiên cảm thấy rất vui vì chính mình vào cơn mưa đầu mùa thu bốn năm trước đã ôm chầm lấy Đặng Tuyển.

Trong bốn năm ấy, Đặng Tuyển vẫn đối xử thật tốt với nàng như ngày nào. Không có phản bội, không có bất an, không có những lời nói dối.

Như vậy rất tốt, dù Đặng Tuyển chưa từng yêu nàng, nhưng thế thì có sao đâu nhỉ?

Bất kỳ mối tình thắm thiết nào, trải qua hôn nhân, trải qua quãng thời gian dài, ký ức dần dần bị lãng quên, có bao nhiêu đôi cuối cùng không trở mặt thành kẻ thù đây?

Đồng tính luyến ái thì sao? Thượng Tuyết sẽ không thể nào tìm được một nữ nhân ưu tú như Đặng Tuyển để mà chung sống với nhau tới cuối đời. Hồi tưởng lại vào đêm ra quỹ(1) bốn năm trước, Đặng Tuyển nắm tay nàng rồi đối mặt nói với mẹ nàng:

"Thưa dì, con sẽ đối xử thật tốt với Tuyết Nhi. Con sẽ chăm sóc em ấy, sẽ luôn luôn ở bên cạnh em ấy. Nếu Tuyết Nhi đồng ý, chúng con còn có thể sinh em bé. Con biết ngài lo lắng Tuyết Nhi sống với một người phụ nữ sẽ rất khổ cực, và cũng sợ em ấy sau cùng sẽ là người bị tổn thương. Nhưng dì à, con cũng là nữ nhân, nên con biết em ấy muốn gì. Nếu thứ con có thể cho, con đều cho Tuyết Nhi hết."

Dứt lời, liền đem tập hồ sơ mà Thượng Tuyết không hề hay biết có liên quan với di chúc cùng giấy tờ phân chia tài sản của Đặng Tuyển đưa cho mẹ của Thượng Tuyết, và nói với bà:

"Con không phải là muốn dùng tiền để giữ lấy Tuyết Nhi hoặc làm cho ngài chấp nhận chúng con, con chỉ muốn cho ngài hiểu được con có bao nhiêu mong muốn kết hôn với em ấy. Cùng với lời hứa hẹn đầy tin cậy của con."

Không còn chút nghi ngờ, mẹ của Thượng Tuyết chấp nhận các nàng.

Không phải là do di chúc phân chia tài của Đặng Tuyển mới có 80% chiếm được Thượng Tuyết , cũng không phải là vì Thượng Mẹ cạn tình tham tiền bán con. Rất đơn giản, kỳ thực làm cha làm mẹ, bất luận con của mình lựa chọn con đường nào, họ đều mong con mình chọn con đường dễ đi hơn một chút.

Cách làm của Đặng Tuyển chẳng những khiến Thượng Mẹ hiểu rõ Đặng Tuyển không chỉ nói suông, mà còn làm cho Thượng Tuyết có cảm giác an toàn.

Bất kể là đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ em, trong số đó có thể có đồng tính luyến ái, dị tính luyến ái, tình yêu tuổi xế chiều, hay tỷ đệ luyến, nếu muốn có được sự chấp thuận của cha mẹ và bên nhau đến cuối đời, thì trước hết phải mang tới cho người bạn đời một cảm giác đầy đủ và an toàn.

Đây là chuyện cả đời, nếu cảm giác an toàn không đủ, thì sao ta có đủ năng lực để đi tiếp?

Khi đó, Thượng Tuyết rốt cuộc đã hiểu được tại sao có nhiều cặp đồng tính không thể sống bên nhau trọn đời:

Nói ra lời hứa hẹn quá dễ dàng, mà không suy nghĩ đến thực tế.

Nữ nhân, thật sự chỉ muốn một cái thái độ. Không liên quan tới tiền tài, quyền thế, lợi ích, địa vị.

Mà Đặng Tuyển, người sẽ chẳng bao giờ yêu nàng, lại vừa vặn mang đến cái thái độ này cho Thượng Tuyết.

Lấy quyết tâm phải cùng cô sống tới già, muốn xứng đáng với thái độ của cô.

Cho nên Thượng Tuyết mới không chút ngần ngại mà gả cho Đặng Tuyển.

Thật tốt, nếu như Đặng Tuyển có thể yêu nàng.

Khi Đặng Tuyển nghe thấy tiếng thở dài thật sâu kia của thê tử, cô liền nghiêng đầu, cười nói với Thượng Tuyết:

"Lại nghĩ gì nữa hả?"

Thượng Tuyết bĩu môi nói:

"Cái gì mà 'lại' chứ!?"

Đặng Tuyển nhẹ nhàng cười, vừa vươn tay vuốt những lọn tóc bị gió thổi loạn hết lên, vừa giải thích:

"Em cả ngày hôm nay đều đang suy nghĩ gì gì đó đúng không."

Thượng Tuyết bất mãn mà lườm Đặng Tuyển, nghĩ thầm nếu tỷ tỷ của chị không hung hăng mà chị có thể yêu em thì em cũng không cần phải nghĩ nhiều tới vậy.

Đặng Tuyển tiến lên ôm Thượng Tuyết, còn phả hơi thở bên tai Thượng Tuyết, nói:

"Lại mất hứng hả?"

Thượng Tuyết mặt liền đỏ bừng, nàng khó chịu đẩy Đặng Tuyển ra, sẵng giọng:

"Người gì mà càng ngày càng không đứng đắn?"

Lạ thật, rõ ràng ở văn phòng là một người có bộ dáng rất nghiêm cẩn(2), vừa nhìn thấy nàng liền cư xử như một đứa trẻ?

Đặng Tuyển cười thích chí, hôm nay Đặng Tuyển buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo hoodie màu xanh lam và chiếc quần jean đen, đứng dưới ánh chiều tà, nở nụ cười tươi sáng trong giản dị trông thật giống một cô sinh viên mới học đại học.

Đặng Tuyển bất ngờ hôn Thượng Tuyết một cái, sau đó nhảy một bước bỏ chạy, chọc cho người phía sau mặt đỏ hơn chút xíu.

Thượng Tuyết trừng mắt đẹp nhìn Đặng Tuyển thỉnh thoảng thể hiện hành vi ấu trĩ, trong lòng thở dài:

Bộ dáng CEO của chị ấy chạy đâu rồi ta?

+Chúthích:

(1)Raquỹ:Come-out.

(2)Nghiêmcẩn:Trangnghiêmvàkínhtrọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play