Âu Hân khi tỉnh lại đã là buổi chiều tối của ngày hôm đó. Cô đi xuống nhà
thì ngửi thấy một mùi hương thơm phức. Cô cứ nghĩ là Dì Lý nấu lên định
xuống phụ một tay thì đã thấy thức ăn bày kín bàn ăn và người nấu chỗ
thịnh soạn này lại là Mẹ Chồng.
- Mẹ! Mẹ làm gì vậy? Chỗ này....
- Tiểu Hân, tỉnh rồi sao. Mẹ thấy con mệt nên không đánh thức, định
chút nữa nấu xong sẽ nói Tiểu Hạo nên gọi con xuống. Ai da, xuống rồi
thì ngồi đi, đỡi mẹ nấu nốt món này. Cái thằng này thật là, nhà to như
vậy mà có một ông quản gia và một bà giúp việc già. Con xem, có phải là
nó cố ý như vậy để đưa con về đây ép con làm việc nhà không. Nó mà có
làm vậy còn cứ nói mẹ, mẹ sẽ xử nó cho con.
Mẹ chồng cô vừa nói vừa ấn cô ngồi xuống ghế rồi lại chạy vào bếp xào cái gì đó. Cũng chẳng biết từ lúc nào nước mắt cô lại chảy dài xuống
hai gò má. Cảm giác ấm lòng lan tỏa khiến cô không thể nào ngăn nước mắt lại được.
Lúc lên 5 tuổi, cô đã chẳng còn mẹ. Ở Hạ gia sống còn khổ cực hơn cả
người ở. Chưa có người phụ nữ nào đối với cô tốt như mẹ chồng. Cô thấy
người ta hay có câu " Mẹ chồng nàng dâu ", sống với mẹ chồng rất là khắc nhiệt, nhưng mẹ chồng cô rất tốt, lúc nào cũng bênh cô, còn dẫn cô đi
dạo phố mua sắm cho cô bớt buồn chán, khi cô bệnh thì nấu cháo cho.
Âu Hân đẩy ghế đứng dậy mà chạy lại ôm bà, cái đầu nhỏ của cô còn cọ
cọ vào lưng bà, thút thít. Vương phu nhân thấy vậy thì tắt bếp, quay
người lại vỗ nhẹ lưng cô. Bà đang nghĩ chắc cô nhớ lại chuyện hôm qua bị tên khủng bố ₫ánh nên vẫn còn sợ. Bà lấy tay lau nhẹ nước mắt trên
gương mặt vẫn còn sưng đỏ của cô, mắng yêu một câu:
- Khóc cái gì? Con khóc nữa mẹ mang thằng chồng con ra đánh cho nó
một trận đấy. Thằng tiểu tử này có vợ rồi mà không chăm lo cho vợ lại để vợ đến nơi nguy hiểm như vậy, suýt nữa làm mẹ mất đi đứa con dâu tốt
rồi. Được rồi, ngoan, mọi chuyện ổn rồi.
- Không, thấy mẹ quan tâm con như vậy làm con nhớ tới mẹ của con thôi. Con từ nhỏ đã là đứa không có mẹ...
Âu Hân ôm bà khóc nức nở.
Vương phu nhân cười dịu dàng xoa nhẹ đầu cô.
- Hai người sao vậy? Sao lại khóc?
Vương Kì Hạo cùng Vương Lục Nhất - Vương Đại soái đi từ trên nhà xuống thì thấy mẹ con ôm nhau khóc thì khó hiểu.
Hai mẹ con đang ôm nhau xúc động thì nghe có tiếng người hỏi thì cùng buông nhau ra mà quay mặt đi lau nước mắt.
- Bà sao vậy? Sao lại khóc? Bị làm sao à?
- Khóc cái gì. Ông chưa già mà mắt đã kém ₫ến nhìn gà hóa cuốc rồi sao?
- Nhìn hai con mắt đỏ của bà kìa. Còn chối là không khóc. Tôi với bà
có với nhau đến ba mặt con rồi bà như nào tôi còn không rõ sao?
- Ông cũng biết là có với tôi bà đứa con à? Không có cái vụ này thì ông cũng chẳng ở nhà ăn cơm với mẹ con tôi được một bữa.
Nhìn cha mẹ chồng đối qua đối lại mà Âu Hân bật cười. Nhìn vào cũng
biết là cha mẹ chồng cô yêu thương nhau ghê lắm. Trách nhau vậy thôi chứ toàn là trách yêu cả.
Đột nhiên Vương Kì Hạo đưa tay chạm nhẹ vào vết thương ở miệng cô làm cô giật mình. Âu Hân quay lại lườm một cái. Không biết cô đang đau sao
mà còn đụng vào.
- Bị thương mà cứ cong môi lên mà cười được. Lại còn khóc nữa chứ. Tính để mặt sưng thêm hay gì?
Âu Hân bỏ đi ra bàn ăn khôn thèm trả lời. Còn không phải tất cả là
lỗi của anh, còn trách cô nữa. Đi đến đâu cũng gây thù để cuối cùng họ
cứ tìm đến cô mà trả. Kẻ thù của cô cũng chưa ai tìm đến anh đâu đấy.
- Chị dâu, chị sao rồi, có bị thương nặng lắm không? Đứng dậy xoay một vòng em xem nào.
Vương Sa Nhi từ cửa chạy vào, đặt nhanh mấy túi hoa quả gì đó xuống
bàn rồi chạy lại kéo Âu Hân đứng dậy kéo cô xoay vài vòng. Bàn tay trắng mịn mềm mại của Sa Nhi vuốt nhẹ mặt cô rồi suýt xoa.
- Ông ta ra tay mạnh thế, sắp phá hủy dung nhan xinh đẹp của chị dâu em rồi. Anh Ba nhìn xem, mặt chị dâu sưng hết lên rồi.
Nghe Vương Sa Nhi nhắc tới hai chữ " anh ba " thì Âu Hân cũng mới để ý đến Vương Thiên Nguyên đang đứng cạnh bàn ăn phía bên kia nhìn chằm
chằm cô.
Cái ánh mắt kia của anh ta là ý gì? À đấy, nhìn mặt cậu ta làm cô nhớ tới cái vụ đăng kí cuộc thi thanh lịch gì đấy. Cứ nghĩ tới là máu cô
lại không bình yên mà chảy được.
Âu Hân đang nhìn Vương Thiên Nguyên đến sắp chảy cả mặt cậu ta thì
bóng người cao lớn đứng chắn trước mặt cô. Âu Hân nhíu mày ngẩng mặt
lên, thay đổi sắc mặt một cách nhanh chóng khi mà Âu Hân bắt gặp gương
mặt hằm hằm sát khí của Vương Kì Hạo. Đang yên lành không bão giông anh
lại tức giận cái gì? Dù vậy, cô vẫn mỉm cười nhẹ nhàng đẩy anh qua một
bên rồi kéo ghế ra ngồi xuống.
Vương Thiên Nguyên thấy cô ngồi xuống thì cũng định rút ghế ra ngồi
xuống đối diện cô thì cái ghế đột nhiên được một bàn tay khác rút ra rồi một thân hình to lớn mang hàn khí lạnh ngồi xuống.
Vương Kì Hạo mặt mang vẻ " hiền từ " tặng cho em trai một nụ cười khó đỡ rồi rồi nói:
- Em làm gì vậy, ngồi xuống đi chứ, không tính ăn à?