Ứng Vô Cữu nhìn tuyết sơn ở phía xa, cùng với danh trướng của quân Đột
Quyết vây quanh Đan Thanh dày đặc, trong lòng vẫn thập phần không yên mà hỏi: “Ngươi xác định thật sự không cần tiến lên cứu viện chứ?”
Triệu Phác Chân nói: “Hiện tại là giữa hè, vốn nên là thời điểm có lũ nhưng
nước suối lại ít như vậy, chuyện này không phải quá rõ ràng rồi sao? Nếu ta không đoán sai thì hẳn là sắp xảy ra chuyện lớn rồi, thỉnh đại nhân
bố trí quân đội sẵn sàng chuẩn bị mới tốt.”
Ứng Vô Cữu nhìn Triệu Phác Chân, nhớ tới lần cướp tiền kia, cùng với một lần gặp Lý Tri Mân,
liền thấp giọng nói: “Cũng không đảm bảo, nếu thành trì không bảo vệ
tốt, lương thảo lại không đủ thì Tần Vương thật là……” Hắn nghĩ nghĩ, đem mấy chữ đáng sợ kia nuốt xuống. Điên cuồng đem chính mình ra làm mồi
như vậy đúng là mạo hiểm, một kẻ có thể tàn nhẫn với bản thân như thế……
Hắn hơi hơi rùng mình một cái.
Lúc hồng thủy lao xuống đúng là
vào canh ba. Chân trời vừa mới có một ánh hồng ló rạng, tuy rằng ba bên
đang giằng co, bọn lính không dám ngủ say nhưng đối với quân Đột Quyết
thì giống như bọn chúng là sói, đang vây một con sơn dương yếu ớt vậy,
vì vậy cũng tương đối thả lỏng. Thế nên lúc lũ tới thì không ít kẻ đang
say giấc nồng liền bị lũ cuốn trôi, mà bọn chúng đại đa số sẽ không biết bơi.
Trong bóng đêm hắc ám, hồng thủy phảng phất giống như một
con dã thú hung mãnh, mãnh liệt quét qua, nháy mắt đem doanh trại của
đại quân Đột Quyết nuốt hết. Tiếng kêu than dậy trời đất, Ứng Vô Cữu
cùng Triệu Phác Chân bị tiếng ồn ào náo động làm tỉnh. Bọn họ đã cố tình đóng quân ở nơi cao nhưng vẫn thấy lo lắng khi hồng thủy tới. Có chút
phủ binh bị liên lụy, doanh trướng bị cuốn đi. Cũng may trước đó có
tướng soái cảnh cáo nên bọn họ thập phần cảnh giác, vừa phát hiện không
đúng liền bỏ trướng mà chạy.
Nước lạnh như băng chảy xuống từ núi tuyết. Giữa mùa hè, dù tuyết trêи đỉnh vẫn còn nhưng có không ít tuyết ở giữa đỉnh núi tan ra, hóa thành dòng nước chảy xuống sơn cốc, rồi
chuyển hướng đông, hướng ra biển lớn. Ngày thường nông dân Đan Thành dựa vào nước này để tưới đồng ruộng vì thế bên ngoài Đan Thành có không ít
ruộng tốt nhưng có một bộ phận lại là ruộng bậc thang. Triệu Phác Chân
lúc trước xem sách phong cảnh thì vô cùng hứng thú với chuyện đào ruộng
bậc thang ở trêи núi.
Hiện giờ tuy đã qua giữa hè, nhưng nắng
nóng chưa hết, nước suối này lại chỉ chảy róc rách, quá là bất thường.
Nếu không phải quân Đột Quyết vây thành thì nhóm nông phu ngày thường
canh tác hẳn đã nhận ra có việc không ổn. Nhưng chiến tranh đến, nhóm
nông phu sớm đã bỏ trốn mất dạng, quân Đột Quyết thì từ xa đến, làm sao
biết không ổn chứ. Vây quanh Đan Thành đều là đất trũng, ngày thường vốn là sau khi băng tan, bị nước sông cọ rửa mà thành, hiện tại lại trở
thành nơi đóng quân của Đột Quyết, mà thượng du đã bị một nhóm quân của
Tần Vương phái đi lén lút đổ đất vào đắp thành đê, đem nước ngăn lại.
Cũng không biết nước này tích cóp bao nhiêu ngày mà một khi vỡ đê lại
cuồn cuộn chảy xuống cuốn theo bao nhiêu mạng người như thế!
Ứng
Vô Cữu mang theo kỵ binh tiên phong, được huấn luyện quy củ, lúc hồng
thủy mới tới thì đã toàn bộ lên ngựa đến tập kết. Nhưng dù thế thì bọn
họ cũng không thể làm gì trong tình huống nước ngập mênh ʍôиɠ này. Đam
ngựa đều hí vang, mà quân lính chỉ có thể cẩn thận đứng bên dòng lũ,
nhìn hồng thủy đem doanh địa của Đột Quyết nuốt hết…… Trong lòng tất cả
đều không khỏi sợ hãi. Nếu không phải đại soái của bọn họ để bọn họ hạ
trại xa một chút thì đúng là cứu viện không thành ngược lại còn bị hồng
thủy quét sạch.
Trời dần sáng, đỉnh lũ đã đi qua, nước sông tuy
rằng đã trở nên bằng phẳng nhưng vẫn cứ mênh ʍôиɠ cuồn cuộn, bên trong
trôi nổi thi thể của người và ngựa, bên mép nước, một số binh lính Đột
Quyết may mắn còn sống sót thì cũng mất ý chí chiến đấu. Những kẻ liều
chết ngoan cố chống lại thì bị phủ quân Ứng Vô Cữu mang đến tiêu diệt
hết, đám còn lại thì giơ tay xin hàng. Ô Tác Khả Hãn rốt cuộc lại thoát
trong gang tấc. Doanh trướng của hắn ở chỗ cao, lại được thân vệ liều
chết che chở nên hắn vẫn ,có thể thổi kèn tập kết một bộ phận binh lính
không bị hồng thủy quét qua. Tự nhiên không thể cho bọn hắn cơ hội ổn
định tàn cục, Ứng Vô Cữu mang theo đội ngũ xung phong liều chết đi qua,
mà Đan Thành cũng mở cửa, một đội kỵ binh lao ra cùng với quân đội của
Ứng Vô Cữu nội ứng ngoại hợp.
Dòng nước cuồn cuộn, tiếng giết
rung trời. Ở hai bên bờ sông chiến sự lại nổi lên, nhưng một lát là tình thế đã nghịch chuyển. Bầy sói bây giờ trở thành chó rơi xuống nước, mất đi ý chí chiến đấu, mà sơn dương lúc trước nương theo hồng thủy mà càng lên tinh thần, ý chí chiến đấu lên cao. Trong đó hăng nhất là đám phủ
binh bị người thường khinh bỉ vì nghèo túng, lần này cũng ngao ngao đòi
giết một hai tên mong giành được quân công cho nhiều thế hệ.
Triệu Phác Chân đạp lên bùn nhiễm máu đi vào trong thành. Một tiểu đội thân
binh che chở nàng, Ứng Vô Cữu đã sớm cố ý an bài một tiểu đội người bất
cứ lúc nào cũng đều phải che chở nàng. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn
thấy chiến trường, nhìn thấy giết người, nhưng mấy ngày qua thân thể mệt mỏi cùng với thống khổ và vướng bận trong lòng đã khiến nàng không còn
quá sợ hãi với cảnh chiến trường như Tu La này nữa.
Vị Tần Vương
an bài ra cái bẫy khổng lồ này còn sống không? Thành bị vây trước sau
gần một tháng, người ngoài đều cảm thấy trong thành sớm đã cạn kiệt
lương thảo rồi, thế nhưng bọn họ vẫn chống đỡ được.
Lý Tri Mân
đương nhiên còn sống, lúc Triệu Phác Chân đi tới thì hắn vẫn đang đứng
trêи tường thành, mặc huyền giáp, phía trêи cũng đã bám đầy máu huyết
đến đen đặc. Hắn ấn kiếm, dựa vào tường thành xem mặt trời vừa mới dâng
lên. Trêи tường thành đã trải qua ác chiến, mấy ngày này không biết bọn
họ đã đánh đuổi bao nhiêu lần quân Đột Quyết trèo thành mà lên. Thi thể
binh lính chết trận thậm chí không kịp thu dọn, cờ xí rách nát, những
đoạn trường mâu lóe sáng, cùng với mũi tên cắm ngang dọc tứ tung. Hện
tại thời tiết nóng, người mới chết mà ruồi bọ đã bâu lấy, quạn đen cũng
vây xung quanh. Vì phòng ngừa ôn dịch mà thi thể trêи chiến trường phải
được nhanh chóng dọn sạch. Nhóm binh lính vội vàng dọn dẹp, tìm người
còn sống trong đó, hoặc đưa tù binh đi nhốt, rồi lại đưa thương binh đi
chữa trị.
Đám lính gác bận rộn cũng đi lại trêи tường thành, thu
thập vũ khí và chiến lợi phẩm, vùi lấp thi thể, cứu trợ thương binh. Chỉ có Lý Tri Mân đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích mà nhìn phía dưới, cả người hắn thản nhiên như núi, trầm mặc mà nghiêm túc. Nhóm thân binh
căn bản không dám bước về phía trước, chỉ đứng trang nghiêm ở phía sau.
Cao thống lĩnh cũng đứng ở đó, lúc nhìn thấy nàng thì nhếch lông mày,
hướng bóng dáng Lý Tri Mân mà chu chu môi.
Triệu Phác Chân đi
qua, Lý Tri Mân quay đầu nhìn đến nàng, lông mày vẫn không nhúc nhích,
phảng phất như đã biết nàng sẽ tới. Nhưng câu đầu tiên hắn mở miệng nói
với nàng lại là: “Tới đỡ ta một chút, ta không có sức lực.”
Trong ngực Triệu Phác Chân có một dòng khí nóng bốc lên, cái mũi vừa chua vừa mềm. Nàng vội tiến lên đỡ hắn, trong cổ họng lại nghẹn ngào. Toàn bộ
trọng lượng của Lý Tri Mân đều dựa lên người nàng, một bàn tay để trêи
vai nàng hơi hơi run, một bàn tay khác lấy kiếm làm gậy chống. Khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh nhưng ngực lại thở hổn hển. Hai người chậm rãi đi
xuống tường thành. Văn Đồng đã truyền kiệu tới, đỡ hắn đi xuống trở về
phòng, cởi áo giáp, đại phu cũng phi như bay tới mà xem mạch cho hắn……
Cũng không có thương tổn gì, chỉ là đói và mệt. Mọi người cũng không dám cho hắn ăn nhiều, chỉ cho uống chút nước cơm đặc rồi sau đó để hắn nằm
xuống nghỉ tạm.
Đan thành bị vây khốn hơn mười ngày, hắn cũng chỉ ăn một bữa một ngày giống binh lính rồi gối giáo chờ trời sáng, tùy
thời chống đỡ những đợt tấn công thành. Hắn đại khái đã sớm kiệt lực,
lại vẫn phải thủ vững ở đầu tường. Bởi vì hắn không thể ngã, không thể
trốn, mọi tướng sĩ, mọi bá tánh đều đang nhìn hắn.
Sau trận Đan
thành, quân của Ô Tác Khả Hãn cơ hồ toàn bộ bị tiêu diệt, nhưng mặc dù
vậy thì lúc hồng thủy đến hắn vẫn được đám thân binh bảo vệ mà giãy dụa
đào tẩu. Có điều đại quân bị tổn thương to lớn, hắn tuy trốn thoát nhưng khó tránh khỏi suy tàn, hiển nhiên cũng không còn lực mà xoay chuyển
càn khôn. Các đạo nhân mã của triều đình bao gồm U Châu Tiết Nhuận, Phạm Dương Ứng Khâm sau khi thu được tin tức liền sôi nổi mà điều binh khiển tướng, phái binh bao vây, như hổ rình mồi muốn tranh đoạt miếng thịt
này.
Đúng lúc này thì Đột Quyết lại phái sứ thần hướng triều đình dâng thư hòa đàm. Mà triều đình lại cư nhiên đáp ứng, hiện tại đã bắt
đầu hòa đàm, hơn nữa còn có lệnh để đại quân chinh phạt tạm thời án binh bất động, chờ ý chỉ của triều đình.
Tướng sĩ nơi tiền tuyến cơ
hồ không thể tin được quyết định này. Một lão tướng thập phần phẫn nộ mà vỗ bàn: “Phụ nhân đúng là hại quốc! Hiện giờ là tình thế rất tốt, chỉ
cần chúng ta tiến quân thần tốc thì ít ngày nữa là có thể phá tan quân
địch, giết chết Ô Tác Khả Hãn. Đột Quyết bên kia như rắn mất đầu, cũng
chỉ là một đám ô hợp, lại gặp đại bại này, trở về tất sẽ sinh nội loạn,
triều ta cũng có thể bảo đảm bình an trong mười năm, không có binh đao!”
Một vị lão tướng khác thọc thọc hắn, ý bảo bên cạnh còn có nhi tử của Đông
Dương công chúa đang đứng kia kìa. Lão tướng kia lúc này mới nhìn Vương
Mộ Nham đang trầm mặc đứng một chỗ không chớp mắt, không khỏi hơi hơi có chút hối hận. Không phải vì hắn sợ Đông Dương công chúa, mà là mấy ngày nay tiếp xúc với Vương Mộ Nham thì thấy hắn không ỷ mình là nhi tử của
Đông Dương công chúa mà can thiệp vào việc chỉ huy, lấn áp đồng liêu.
Hắn ngược lại lãnh binh đánh giặc, việc khổ, việc nặng gì cũng không
chê. Lần này đánh thắng Đan Thành chính là hắn mang theo một đội binh
lính, phụng lệnh Tần Vương bí mật đắp bờ trữ nước lũ, lại đập vỡ đê xả
nước. Hắn cũng coi như đã lập được công lớn, tương lai luận công ban
thưởng, lấy Đông Dương công chúa quyền thế khuynh thiên thì việc đem
công lao toàn bộ quy cho con trai mình cũng là điều có khả năng. Tuy
rằng Tần Vương lấy thân làm mồi nhử, lập ra mưu kế nhưng cũng không có
được một mẫu thân có quyền thế ngập trời, có thể chỉ hươu bảo là ngựa
kia a. Vương Mộ Nham chính là Bình Tây Quận Vương con vợ cả, dựa vào
chiến công lần này, tước lộc chắc không lên nhiều nhưng quân quyền thì
hẳn có thể nắm giữ càng nhiều hơn. Đông Dương công chúa tuyệt đối sẽ
không bỏ qua cơ hội tốt này.
Tuy rằng mọi người đều có chút khó
hiểu vì sao Tần Vương lại đem nhiệm vụ quan trọng như thế giao cho Vương Mộ Nham, đem an nguy của mình giao cho hắn, đồng thời cũng giống như
chắp tay dâng công lao lại cho người khác. Tuy nhiên bọn họ nghĩ tới
hiện tại hoàng đế xấu hổ thấp kém, nên cảm thấy đây cũng là việc bất đắc dĩ. Tóm lại lần này thật vất vả đánh được chiến tích như vậy, mắt thấy
có thể lưu danh sách sử, đoạt được chiến công dễ như trở bàn tay thì
đúng lúc này lại bở qua thời cơ tốt nhất!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT