Không bao lâu sau Ứng Vô Cữu quả nhiên đi đến, toàn thân vẫn mặc giáp trụ. Hắn tiến vào hành lễ: “Mẫu thân đại nhân.”
Ứng phu nhân mỉm cười: “Sao lại rảnh rỗi trở về vậy? Vừa lúc ta mới có được một bức họa, cho ngươi xem xem.”
Ứng Vô Cữu ở một bên nói: “Đột Quyết bị đánh lùi, Ô Tác Khả Hãn còn mất một đứa con trai, hiện giờ đang co đầu rút cổ muốn chấn chỉnh sĩ khí. Hài
nhi áp giải quân bị trở về, vừa lúc thăm mẫu thân luôn. Mẫu thân có bức
họa gì vậy? Hài nhi thực ra không hiểu tranh lắm, cũng không biết thưởng thức thế nào……” Lời còn chưa dứt thì hắn đã nhìn thấy Ứng phu nhân mở
ra một bức họa, trong hình lại chính là mình. Tuy rằng chỉ có vài nét ít ỏi nhưng bức họa đã thâu tóm được thần thái và đặc điểm của hắn khiến
hắn không khỏi đỏ mặt lên: “Đây là ai vẽ vậy? Chẳng lẽ là mẫu thân vẽ?”
Ứng phu nhân vui mừng nói: “Cũng không phải là ta, ta không giỏi vẽ chân
dung. Phụ tử các ngươi hàng năm ở bên ngoài, lưu lại bức họa cho ta cũng không tồi…… Đáng tiếc…… Lưu không được người vẽ bức họa này.” Trêи mặt
bà nổi lên sự tiếc nuối.
Ứng Vô Cữu nhìn bên trêи án thượng còn có một bức họa khác: “Đó là Tần Vương? Vẽ thật giống a.”
Ứng phu nhân cười nói: “Còn không phải, chỉ có kẻ ở chung sớm chiều mới có
thể vẽ ra được giống thế này…… Có thể thấy được người vẽ là dùng tình
sâu mà vẽ. Đáng tiếc cùng con ta không duyên phận.”
Ứng Vô Cữu
mặt đỏ lên: “Con nghe nói Triệu nữ quan bên người Tần Vương ở đây sao?
Việc đúc tiền giả lần trước cũng là nàng đi làm thuyết khách, sao hiện
giờ nàng lại tới thuyết phục mẫu thân rồi? Nữ oa oa này thật là lợi hại, cư nhiên có thể thuyết phục mẫu thân.”
Ứng phu nhân cười: “Hóa
ra lần trước cũng là nàng sao? Nàng tính tình hồn nhiên chất phác, lại
thông tuệ hiểu rõ, cũng không phải kẻ có tâm kế. Là ta thích nàng, yêu
ai yêu cả đường đi, đơn giản giúp Tần Vương một chút. Dù sao cha các
ngươi cũng không đành lòng thấy bá tánh chịu khổ, trước sau đều phải
xuất binh thì liền bán cho Tần Vương một chút mặt mũi cũng không sao.”
Ứng Vô Cữu thấy mẫu thân đối Triệu Phác Chân có ấn tượng rất tốt thì cũng
cười nói: “Lần đầu tiên gặp nữ oa oa kia con đã thấy nàng có khí độ
giống mẫu thân, khó trách có thể cùng mẫu thân hòa hợp như vậy.”
Ứng phu nhân thập phần vui sướиɠ: “Không biết Tần Vương là người như thế
nào, người trong hoàng thất phần lớn bạc tình bạc nghĩa, không biết xấu
hổ. Đứa nhỏ kia đi theo bên người hắn, lại khăng khăng một mực mà giúp
hắn như vậy, cũng không biết tương lai có thể có hại hay không…”
Ứng Vô Cữu nói: “Lần trước thấy hắn thì con đã nghĩ hắn tuyệt không phải
vật trong ao. Hiện giờ hắn nắm đại quân, quyền bính trong tay thì quả
nhiên một bước lên trời. Con nghe nói hắn làm gương cho binh sĩ, lại có
một tay bắn tên rất tốt, mưu lược lại thập phần chu đáo chặt chẽ, lúc
đánh nhau thì vô cùng dũng mãnh, rất nhanh đã thu phục không ít nhân
tâm. Kể cả những kẻ không dễ thu phục cũng bị hắn chỉnh cho đến phải tâm phục. Thủ đoạn của hắn cường ngạnh. Phụ thân mấy ngày trước có từng gặp hắn. Lúc ấy phụ thân nói với con hắn tuy trẻ tuổi nhưng vô cùng uy
nghi, lúc mang binh liền lộ ra một cỗ đanh đá chua ngoa nhưng dũng mãnh, thực sự bất phàm.”
Ứng phu nhân như suy tư gì, lại nghĩ trước đó vài ngày sai người làm giày tất quần áo cho Vô Cữu nên vội sai người
mang tới, lại cùng hắn nói trong chốc lát về chiến cuộc, mới thả nghĩa
tử đi.
Ứng Vô Cữu quân vụ bận rộn, vốn chỉ đi qua Phạm Dương thì
tranh thủ thăm mẫu thân rồi lại phải vội vàng dời đi làm việc. Cách mấy
ngày hắn lại đột nhiên trở về, vẫn theo lẽ thường đi thăm mẫu thân, lại
nhìn đến Ứng phu nhân đang vô cùng cao hứng, mở ra một bức vẽ cho hắn
xem: “Vô Cữu, ngươi xem!”
Trong tranh là một mảnh bụi cây rậm
rạp, nơi xa một mảnh sương mù, hai bên điểm xuyết hoa trắng, cánh hoa
trắng tinh, lá cây đều là màu xanh lá cây đậm, chính giữa bức họa là một nữ tử đang đứng bên bụi hoa, búi tóc cao, tay áo rộng, áo xanh váy
trắng thành từng tầng, trang phục Thanh Hoa cao quý tựa tiên tử. Trong
tay nữ tử đang cầm một đóa hoa sơn trà màu xanh. Đóa hoa kia vẽ đến như
thật, nụ hoa vươn cao, cánh hoa màu xanh no đủ giãn ra, đến cả giọt
sương trêи đó cũng có thể nhìn thấy. Cả bức vẽ tràn đầy một mày xanh chỗ đậm chỗ nhạt, điểm xuyết là hoa trắng, cùng với sương mù lượn lờ, giống như sơn quỷ dưới ngùi bút của thi nhân. Nhưng trong sắc lạnh, quỷ khí
dày đặc đó lại có một chút màu đỏ, nhìn kỹ lại là nữ tử trong bức họa.
Một nửa bên mặt nàng có vẽ một con phượng hoàng vỗ cánh sắp bay. Trêи
cánh phượng hoàng có một ngọn lửa thiêu đốt, chiếu sáng khuôn mặt vốn dĩ thanh lãnh, khiến mặt nàng bỗng nhiên càng thêm nghiêm nghị cao ngạo,
mà không khí lạnh lẽo âm u của bức họa cũng bị con phượng hoàng ngạo
nghễ này phá tan.
Ứng Vô Cữu ngây người ngẩn ngơ. Hắn tuy rằng
không hiểu lắm về tranh nhưng vẫn nhìn ra trong bức tranh này vẽ nghĩa
mẫu, mà vết sẹo trêи mặt bà đã bị con phượng hoàng kia che mất. Mà kỳ
diệu hơn là con phượng hoàng kia rất hợp với tính cách trong sáng tự
nhiên bất phàm của nghĩa mẫu. Mọi thứ dung hòa đến thập phần phù hợp,
hòa vào nhau như nước và sữa, cũng khó trách nghĩa mẫu vui vẻ ra mặt,
cầm bức tranh nói: “Ngươi xem bức vẽ này có đẹp không?”
Ứng Vô Cữu trong lòng dâng lên một trận cảm động, khen ngợi nói: “Đẹp, là Triệu nương tử vẽ sao?”
Ứng phu nhân cười gật gật đầu, lại sờ sờ vết sẹo gập ghềnh trêи mặt mình,
thấp giọng nói: “Nàng cũng không phải vẽ loạn. Hôm nay nhận được bức vẽ
này, ta soi gương mới thấy nhìn kỹ thì vết sẹo này trông khá giống đuôi
dài của một con phượng hoàng. Cũng mệt nàng nghĩ đến vẽ phượng hoàng.
Phượng hoàng tự thiêu mà tái sinh, tái sinh rồi vẫn là phượng hoàng. Đứa nhỏ này, cũng không bị ta dọa sợ mà còn dám nhìn kỹ để vẽ, ta cũng đã
bảo nàng không cần vẽ rồi…… Nàng làm sao biết ta thích hoa trà chứ……”
Nói tới đây, vành mắt bà cư nhiên hơi hơi có chút đỏ lên, cả người đều
có chút kϊƈɦ động.
Ứng Vô Cữu bật cười nói: “Mẫu thân thêu khăn
tay, trêи quần áo đều chính là hoa trà, có ai không đoán được chứ. Bức
vẽ này mẫu thân cất cẩn thận, chờ phụ thân trở về để cho phụ thân xem,
ngài ấy nhất định rất cao hứng.”
Ứng phu nhân giống như được nhắc nhở mà thật cẩn thận thu hồi bức họa: “Cũng phải, chờ cha ngươi trở về cho hắn nhìn xem.”
Triệu Phác Chân không nghĩ tới Ứng phu nhân cao hứng như thế. Ngay cả Ứng Vô
Cữu cũng đặc biệt lén tới cảm tạ Triệu Phác Chân. Đám tiểu nha đầu hầu
hạ trong việc đều đỏ mặt rối rắm mà thỉnh Triệu Phác Chân ra, rồi lại
rối ren châm trà. Ứng Vô Cữu thì hiển nhiên muốn tránh tị hiềm nên cũng
không vào nhà, chỉ đứng ở trong viện. Ánh nắng rực rỡ chiếu lên thân ảnh cao lớn của hắn. Hắn đứng ở trong viện, dưới tàng cây, giống như một
ngọn núi nhỏ, trầm mặc mà đáng tin cậy. Hắn đại khái bận việc quân vụ
nên không có thời gian cạo râu, trêи mặt có râu ria lún phún. Lúc Triệu
Phác Chân tới gần hắn thì ngửi được mùi vị quen thuộc, là mùi rỉ sắt
cùng máu, mùi mồi hôi và áo giáp quyền vào với nhau – mùi của chiến
trường.
Cái này làm cho nàng nhớ tới Tần Vương.
Cuộc sống
trong phủ tiết độ sứ nhàn nhã mà yên lặng, mỗi ngày nàng chỉ nghe nhạc,
xem cánh hoa trôi theo dòng nước, thỉnh người tới hát tuồng, hoặc là đọc những cuốn sách quý đã nghe từ lâu nhưng chưa được đọc, đôi khi nàng sẽ luyện chữ, may vài món xiêm y, vẽ một hai bức tranh. Nếu hứng thú nổi
lên, Ứng phu nhân sẽ cùng nàng xuống bếp, nếm thử những món ăn có đọc
qua trong sách nhưng chưa được ăn, hoặc làm một hai món điểm tâm nhỏ. Lá sen tươi mát ngày hè mà gói điểm tâm là được hoan nghênh nhất.
Những thứ vụn vặt trong khuê phòng khiến người ta cơ hồ đã quên bên ngoài kia non sông đang tan nát, máu nhiễm đỏ cờ, dân chúng lầm than, cửa nát nhà tan, có người đang chống đỡ sài lang, có người đang bảo vệ giang sơn,
có người…… Chém mở bụi gái, đạp lên núi thây biển máu, mạo hiểm trong
rừng thương mưa kiếm mà tạo con đường đi lên nơi cao nhất.
Vì
nước, vì dân, vì danh, vì lợi, bên ngoài hồng trần quấn lấy, thế sự cuồn cuộn như nước khiến người ta không thể nào yên tĩnh mà thủ trong khuê
phòng.
Triệu Phác Chân trầm mặc giương mắt nhìn nam nhân cao lớn. Hắn bị nàng nhìn thì tai hơi đỏ, lại vẫn miễn cưỡng nói chuyện: “Đa tạ
ngươi đã vẽ tranh cho mẫu thân…… Mấy ngày nay, cũng phiền ngươi nhọc
lòng ở bên cạnh mẫu thân làm bạn, huynh đệ chúng ta đều vô cùng cảm
kϊƈɦ. Bất quá……”
Vị tướng quân mặt mày như thổ phỉ kia vẫn hạ
giọng uy hϊế͙p͙: “Nhưng nếu Tần Vương muốn đánh chủ ý nào trêи người mẫu thân thì thỉnh thu tay lại. Nếu có ai gây bất lợi cho mẫu thân thì Ứng
gia chúng ta nhất định sẽ không chết không ngừng.”
Triệu Phác
Chân ngơ ngẩn ngẩng đầu. Ứng Vô Cữu nhìn đến đôi mắt thanh thấu của
thiếu nữ, vô tội mà thiên chân thì không khỏi vì phỏng đoán của mình mà
hơi hơi cảm thấy áy náy. Nhưng vì mẫu thân, hắn vẫn cường ngạnh nói ra
lời uy hϊế͙p͙. Thiếu nữ trước mặt hắn thế nhưng lúc này lại lên tiếng:
“Ngươi có thể thay ta nghĩ cách để ta trở lại bên người Tần Vương
không?”
Tuy rằng thất tín với người, xấu hổ mở miệng, nhưng Triệu Phác Chân vẫn mở miệng. Nàng ngây người ở đây đã ba tháng, mấy ngày nay nàng cảm thấy Ứng phu nhân không phải thực sự cần người làm bạn, cũng
nghe nói năm đó bà theo Ứng tiết độ sứ chinh chiến tứ phương, giỏi mưu
lược, không phải là hạng phụ nhân bình thường thủ khuê phòng.
Nhưng nàng vừa nói ra thì đã thấy hai mắt Ứng Vô Cữu co chặt, dưới ánh mặt
trời Triệu Phác Chân xem được rõ từng biến hóa nhỏ trêи mặt hắn. Nàng
học vẽ chân dung nên đối với biểu cảm trêи mặt một người là rất mẫn cảm. Hắn đang khẩn trương, khẩn trương cái gì chứ?
Ứng Vô Cữu lúc này đã buột miệng thốt ra: “Ngươi đã biết?”
Triệu Phác Chân ngạc nhiên: “Biết cái gì?”
Ánh mắt Ứng Vô Cữu đảo qua mặt nàng, lại không dám nhìn mắt nàng nói: “Không có gì.”
Triệu Phác Chân lại bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Vương gia của chúng ta gia đã xảy ra chuyện phải không?”
Ánh mắt Ứng Vô Cữu xoay quanh nhưng nhất quyết không nhìn nàng khiến tâm
nàng trầm xuống, cất giọng bình tĩnh hỏi: “Là chuyện gì?”
Ứng Vô
Cữu nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của nàng, trong lòng khe khẽ thở dài,
thấp giọng nói: “Mấy ngày trước đây có chiến báo đến nói Tần Vương điện
hạ bị vây ở Đàn Thành đã bảy ngày. Tòa thành kia bình thường không có
nhiều quân, dân cư cũng ít, bởi vậy lương thảo thập phần thiếu thốn, sợ
là thủ không được bao lâu.”
Lòng Triệu Phác Chân gắt gao thắt
lại: “Tướng lãnh sao không đi cứu? Đàn Thành không phải là một tòa thành nhỏ sao? Vương gia vì sao lại ở đó?”
Ứng Vô Cữu cười khổ: “Cứu
không được, quá xa, địa hình lại bất lợi. Đàn Thành ở gần sông, cách
sông cứu viện hoặc vượt sông đều sẽ bất lợi, sẽ bị quân Đột Quyết bao
như sủi cảo. Ô Tác Khả Hãn điên rồi, lần trước Phạm Dương xuất binh, bọn chúng liền mất hai thành. Mọi người cho rằng hắn sẽ nghỉ ngơi lấy sức
một thời gian. Ai ngờ hắn lại lặng lẽ tập kết mười vạn đại quân, con
mình còn đang bị bắt nên hắn một hai phải bắt sống hoàng tử của triều
ta. Hắn ước chừng hy sinh một vạn người, bỏ qua Phượng Thành, lại tấn
công Đàn Thành dưới sự ngỡ ngàng của mọi người, cứ thế cắt đứt đại quân
triều đình, vây quanh Tần Vương. Tần Vương cũng đã quên mất mình không
phải tướng lãnh bình thường mà là thân vương của một quốc gia, vinh nhục của cả quốc gia ở trêи người hắn. Tướng lãnh có thể dấn thân vào nơi
hiểm địa, có thể làm gương cho binh sĩ, phượng tử long tôn lại không
được. Có người nói Ô Tác Khả Hãn thích nhất đứa con trai thứ ba này, sợ
là lần này…… Đàn thành muốn giữ cũng không được.”
Triệu Phác Chân chỉ cảm thấy biểu tình trêи mặt như ngưng trọng lại. Ứng Vô Cữu trầm
giọng nói: “Trước đó vài ngày phụ thân cũng nói, Tần Vương là kiêu hùng
khó có được. Có điều hắn quá trẻ, nóng nảy lại vội vã không cần thiết,
muốn kiến công lập nghiệp. Nhưng nếu Ô Tác Khả Hãn còn muốn trao đổi Tam hoàng tử thì hẳn sẽ không giết Tần Vương. Chỉ hy vọng Tần Vương không
cần quá cương liệt, giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt……”
Triệu Phác Chân lại bỗng nhiên nói: “Hắn không phải người tham công liều lĩnh, việc này nhất định có nội tình.”
Ứng Vô Cữu ngẩn ra, cười khổ nói: “Cũng có khả năng là bị phản bội hoặc có
nội gián linh tinh. Lúc trước hắn tuy rằng đánh đến vội vã nhưng cũng
thận trọng từng bước, lúc này đây…… Chúng ta đánh giặc sợ nhất chính là
bị người một nhà đâm sau lưng, khó lòng phòng bị. Hắn còn trẻ như vậy,
lại mới lập công lớn, có người sốt ruột đi……”
Triệu Phác Chân cực nhanh làm ra quyết định: “Ứng đại nhân, có thể mang ta ra khỏi phủ không?”
Ứng Vô Cữu nhìn nàng với ánh mắt đồng tình: “Ngươi có thể đi nơi nào? Đàn
Thành bị vây, ngươi là một nữ tử nhu nhược, có đi ra ngoài cũng không
thay đổi được gì. Ở chỗ này không tốt sao? Nơi này thực an toàn, người
Đột Quyết đánh không tới chỗ này được. Tần Vương sẽ không có việc gì,
nhiều lắm chính là trao đổi người thôi.”
Hoàng hôn đã buông,
Triệu Phác Chân mờ mịt nhìn chung quanh, chỉ cảm thấy khắp nơi mênh
ʍôиɠ. Không thiếu niên ngạo nghễ kia sẽ không làm tù binh, không có ai
hiểu sự kiêu ngạo của hắn hơn nàng. Giống như kiêu long một khi bơi ra,
lại bị nước cạn vây với bờ cát thì sẽ không bao giờ chịu thiệt chỉ vì
mạng sống.