“Tần Vương!” Thượng Quan Lân hoảng sợ, buột miệng thốt ra: “Vậy Tiểu Chân Nhi làm sao bây giờ?”
Thượng Quan Quân cơ hồ tức đến cười ra tiếng. Nàng luôn biết đại ca là Hỗn Thế Ma Vương, nhưng vừa rồi thấy hắn nói chuyện còn đạo lý rõ ràng, có tiến bộ, vừa nghe tới nữ nhân thì lập tức hiện nguyên hình: “Đại ca, ta là
muội muội ruột của huynh a! Huynh thế mà lại đi quan tâm một cung tì
sao? Nếu đã thế, ta gả qua làm Vương phi liền đem nô tỳ kia thưởng cho
ngươi, có được không?”
Thượng Quan Lân lại bị lời nàng nói dọa
đến run người: “Không không không! Không phải thế……” Hai mắt hắn mờ mịt, không biết làm sao, lung tung mà an ủi muội tử: “Ngươi đừng nghĩ quá
nhiều, ta cùng cha nói chuyện, ta phải cùng cha nói chuyện……”
Thượng Quan Quân vốn định nói phụ thân đang tĩnh tâm suy nghĩ nhưng nghĩ lại
thì đại ca rốt cuộc vẫn là đích trưởng tử, dù hỗn trướng thế nào thì
cũng có tình cảm với mình nên nghiêm túc nói: “Đại ca, chúng ta huynh
muội một thể, ta gả cho Tần Vương cũng không phải vì mình mà là vì
Thượng Quan gia. Ta không muốn gả cho Ứng gia, cầu đại ca thay ta thuyết phục phụ thân!”
Thượng Quan Quân rưng rưng khóc như hoa lê dính
hạt mưa, thập phần đáng thương. Nhưng tinh thần của Thượng Quan Lân lại
không tập trung, cả người phảng phất kinh ngạc đến ngây người. Hắn lung
tung mà đáp lời, hướng thư phòng đi tới.
Thượng Quan Lân cùng
Thượng Quan Khiêm nói chuyện không hòa hợp. Phụ tử ở thư phòng mật đàm
một canh giờ, người hầu hạ không ai dám đi vào. Lúc sau Thượng Quan Lân
liền đạp cửa mà ra, đêm đó liền trở về bắc doanh, không hề hồi phủ.
Người trong kinh thành đều quan tâm chuyện Ứng gia hướng về phía Thượng Quan
gia cầu hôn, nhưng cũng không đợi được đến cuối cùng.
Bởi vì Tây Bắc có biến.
Đột Quyết xâm phạm biên cương. Việc này vốn không có gì nhưng cố tình tướng thủ thành của đại môn Tây Bắc thuộc địa phận U Châu, không chiến đã
chạy, khiến cho binh lính như rắn mất đầu. Quân coi giữ vừa bị tấn công
đã loạn, thành thủ tự sát, cửa thành mở rộng, quân Đột Quyết chỉ dùng ba ngày, liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà thần tốc chiếm lấy năm thành. Trong đó có một tòa thành chống cự tương đối lâu mà Đột
Quyết dứt khoát lưu loát mà đồ sát toàn bộ con dân cả thành. Có màn giết gà dọa khỉ này, dân chúng khắp nơi đều sợ hãi. Chiến báo truyền đến
kinh thành thì Đột Quyết đã chiếm thêm một thành. Bọn chúng cướp bóc như chớp, dùng ngựa của đại Càn, lương thảo của đại Càn mà bổ sung cho quân đội của mình, lại dùng nô ɭệ đại Càn mà kiến tạo công sự, dùng tù binh
làm lá chắn thịt, dùng thủ đoạn lạnh lẽo huyết tinh mà mở một con đường
máu, ngang nhiên thẳng tiến vào kinh thành! Khoảng cách tới kinh thành
chũng chỉ còn cách ba tòa thành nữa thôi.
Ứng Vô Cữu cùng Ứng phu nhân suốt đêm chạy về Phạm Dương, những âm mưu và hôn sự ở kinh thành
cũng chẳng đáng nhắc tới nữa. Triều đình chấn động, hoàng đế tức giận,
hạ chỉ tam pháp tư nghị tội, trách tội thành chủ ban đầu không chiến mà
chạy, muốn vấn tội cả nhà, còn vấn tội cả kẻ đề bạt hắn.
Nhưng
đợi bắt được cả nhà tên thành chủ kia thì trêи dưới triều đình đều nghẹn họng rồi. Hóa ra vị thành chủ này vốn là một tên đồ tể a! Người trong
nhà hắn, từ già đến trẻ đều hoảng như gà mắc tóc, hỏi xuống thì mới biết bọn họ hóa ra là đồ tể họ Hà. Nhà hắn có nghề tổ truyền giết heo, có
sức lực dũng mãnh. Trong nhà giết heo kiếm được tiền lời liền muốn mưu
chút vinh quan nhưng cả nhà không đọc sách, đi theo khoa cử thì không
biết mấy đời nữa mới có người làm quan, võ cử thì thật ra lại có hy
vọng. Nhưng hắn nửa chữ không biết, thi binh pháp chắc chắn không qua,
thông qua tin tức phố phường, biết được có thể dùng tiền mua quan chức
liền gom toàn bộ tích cóp được ba mươi vạn tiền, đều đem đi nghĩ phương
pháp muốn mua chức quan. Nghe nói làm quan có thể kiếm tiền nên mới đi
đến chỗ Đông Dương công chúa tìm phương pháp.
Cố tình gặp đúng
dịp xử lý nghiêng phong quan năm trước khiến hắn bị bãi quan. Sau đó tuy rằng lần nữa được nhậm chức nhưng lần này khảo sát nghiêm khắc, một đồ
tể, hàng năm chỉ giết heo, không biết chữ lại không quen nhiều người nếu cũng giống những người khác ở lại trong kinh thì quá mức chú ý. Nhưng
mà có tiền không kiếm thì lại luyến tiếc nên những kẻ trong phủ công
chúa mới hao tổn tâm huyết, cũng không muốn công chúa phiền lòng nên chỉ đơn giản đến Binh Bộ mưu cái chức. Bọn họ nghĩ kẻ này lớn lên cao lớn
hung hãn, an bài chức quân quản quân nhu, ngựa chiến thì nhiều ít cũng
có chút lợi lộc, nên cũng coi như an bài xong.
Thành trì nơi biên cảnh không có mấy lợi lộc, gió cát lại lớn. Tên đồ tể này lớn lên uy
vũ, lại có một cỗ chí khí dũng mãnh, nên lúc tới báo danh cũng coi như
thuận lợi. Hắn ngày thường gặp nhiều người cũng không luống cuống, thích khoe khoang, nói lời nào cũng đều tràn đầy hùng tâm tráng khí. Hắn đi
qua Quốc công phủ làm khách, mà hầu gia lại thích uống máu hươu nhưng
lại phải làm sao để con hươu không chết ngay. Mà cái này thì đúng sở
trường của tên đồ tể này rồi. Hắn còn quen thuộc chuyện bát quái của các hộ trong kinh thành, nói như thể hắn tận mắt thất hết. Mọi người ở đó
lại nghe nói hắn là do quý nhân an bài xuống, chỉ cho rằng hắn là đệ tử
nhà huân quý, đến biên cảnh vài năm rồi về. Thấy hắn tuổi trẻ phẩm cấp
lại cao nên người người nịnh hót, phàm là việc gì có cơ hội lập công đều ghi cho hắn. Không lâu sau hắn thế nhưng lập được không ít chiến công,
lại thật khéo đúng lúc tướng thủ thành đột nhiên chết bệnh. Người bên
kia suy nghĩ xong liền cho tên hắn vào danh sách tuyển, trình lên Binh
Bộ, mà người bên này không tra lý lịch, chỉ nhìn công lao thấy không tệ
lắm thì liền đề bạt hắn lên chức tướng quân thủ thành, lại phái một vị
tướng có nhiều kinh nghiệm tới phò tá. Người được phái tới không cao
hứng, công việc làm nhiều mà lợi lộc lại ít vì thế cọ tới cọ lui không
chịu đến nhậm chức, mà đúng lúc này thì người Đột Quyết tới.
Vốn
dĩ, Cao Cương thành có ba ngàn quân đóng trú, thành trì kiên cố, dễ thủ
khó công, kể cả không có chủ tướng thì phó tướng cũng có thể đối phó,
lại báo người báo với các thành lân cận, thủ thành Cao Nguyên gấp rút
viện trợ, sau mấy ngày triều đình phái đại quân là có thể tới kịp. Nhưng trong núi không người, con khỉ liền xưng vương. Người có quân hàm cao
nhất lại chính là cái tên đồ tể kia. Mà tên họ Hà này nhìn thấy quân Đột Quyết hung ác cực kỳ giết người không chớp mắt thì bị dọa vỡ mật. Hắn
chỉ một lòng muốn làm quan kiếm tiền chứ nào có biết cái gì là tận trung báo quốc? Tự nhiên chân mềm ra liền chạy mất dạng.
Vì thế Cao
Cương thành không hề chống cự, mà mấy thành liên tiếp cũng Cao Nguyên
thành cũng không hề phòng bị mà bị quân Đột Quyết tận diệt, cửa khẩu
Trung Nguyên mở rộng để quân địch tiến vào.
Vô cùng nhục nhã!
Quan lại trong triều biết việc này hết thảy chỉ bởi vì một tên đồ tể trả ba mươi vạn tiền mua một chức quan nhỏ mà ra thì không còn biết nói gì. Nghiêng phong quan vốn dĩ đã bị người ta lên án. lại lần nữa trở thành
đề tài bàn luận. Triều đình một mảnh loạn xị bát nháo, phụ nhân tham
chính, bán quan bán tước, bán nước hại dân, tấu chương hạch tội ào ào
trình lên, triều đình liên tiếp triệt hạ mấy quan viên của Binh Bộ, lại
giáng cấp vài kẻ khác, chờ lấy công chuộc tội. Cả nhà tên đồ tể xui xẻo
kia bị hạ ngục luận tội. Đông Dương công chúa cùng một đám quan viên phe cánh và đám nghiêng phong quan đều co đầu rút cổ không nói.
Hiện giờ chỉ có thể phái đại quân nghênh chiến, đem Đột Quyết đẩy lùi. Nhưng tiết độ sứ khắp nơi hiện tại đã phát triển lớn mạnh, trêи đường của
quân Đột Quyết có Phạm Dương, U Châu, cần một đại nguyên soái thống lĩnh binh mã, đại diện triều đình đi xuống, liên hợp với tiết độ sứ ở địa
phương mới có thể chống địch. Nhưng ai đủ tư cách nhậm chức binh mã đại
nguyên soái này chứ? Triều đình nghị sự mấy ngày nhưng không chọn được
ai thích hợp. Vài vị lão quốc công không phải cáo ốm thì chính là có
bệnh, kẻ khác thì không đủ lý lịch, khó chấn áp đám tiết độ sứ. Nếu tùy
tiện nhận lệnh, chỉ sợ chưa diệt được Đột Quyết thì đã bị tiết độ sứ làm phản quật lại. Nguy cơ trùng trùng a.
Hiện giờ chiến cuộc rất là bất lợi, tiết độ sứ các nơi đều không phải dễ khi dễ, nếu không thể
giành chiến thắng thì trách nhiệm càng nặng! Nếu làm không tốt thì chính là tội chu di, còn nếu thắng thì cũng không có quả ngon mà ăn. Trong
lòng mọi người biết rõ việc này do Đông Dương công chúa dựng lên, hiện
giờ Đông Dương công chúa đuối lý co đầu rút cổ, đám người Nghiêm Tôn
cũng bởi vì trước đó thoái nhượng với Đông Dương mà mặt xám mày tro,
trong lúc vô hình hoàng đế đã thắng một ván. Đông Dương công chúa cùng
Nghiêm Tôn bị hung hăng mà đánh vào mặt. Nhưng hoàng đế rốt cuộc xưa nay không nói một lời, giống như lấy Đông Dương công chúa làm đầu, một năm
gần đây lại bỗng lộ mũi nhọn nhiều lần đoạt nổi bật hiển nhiên chí không nhỏ. Đây là hắn muốn nắm quân quyền rồi. Lúc này ai đứng ra nhận chức
binh mã đại nguyên soái này thì đều đại biểu cho hoàng đế. Hiện tại đại
địch đang đến thì không sao nhưng địch lui rồi thì vị trí binh mã đại
nguyên soái kia có thể ngồi yên sao? Ắt sẽ bị thanh toán a!.
Mọi
người trong triều không ít người đã trả qua cuộc thanh trừng lớn dưới
triều Thánh Hậu. Lúc đó trêи dưới lọc một lần, đem xương sống của nhiều
văn nhẫn gõ cho cong xuống, đem gan của võ nhận dọa cho nhỏ lại. Nhóm võ tướng huân quý lúc trước có không ít người chọn phe không đúng đã bị
giết sạch, những kẻ còn sót lại thì hoặc không có lý tưởng hoặc trong
lòng rõ ràng hệ quả, chẳng ai chịu đứng ra gánh vác cái vị trí tốn công
vô ích này.
Lại nghị luận hai ngày, quyết định chưa ra mà tin từ
tiền tuyến cứ liên tiếp truyền đến. Tần Vương Lý Tri Mân rốt cuộc đứng
dậy, xin lãnh binh đi đánh Đột Quyết.
Mọi người trêи triều trăm
triệu không nghĩ tới Tần Vương sẽ đứng ra. Hắn rốt cuộc mới bao tuổi,
lại chưa từng nghe nói có luyện cung mã, học binh thư, từ trước đến nay
chỉ bình thường. Lần trước hắn tra xét chuyện đúc tiền thì có chút nổi
bật, lại xây thư viện, trong lòng bá tánh cũng có chút danh tiếng. Nhưng đa số mọi người đều cho rằng hoàng đế đang lót đường cho nhi tử, ở sau
lưng chỉ vẽ.
Có điều bây giờ nghĩ lại thì mới phát hiện Tần Vương cư nhiên lại là người thích hợp nhất. Quốc gia đang nguy nan hết sức,
triều đình tất là muốn xuất binh, không thể vì tranh giành nội bộ mà
dâng thiên hạ lên được. Tần Vương vốn chính là hoàng đế đích trưởng tử,
tự có cái lý, không thuộc phe phái nào, lại có thân phận thân vương đủ
quý giá để ép trụ kẻ khác. Tốt xấu gì hắn cũng là phượng tử long tôn,
sai sử mấy tiết độ sứ cũng không tệ lắm. Đất phong của hắn ở U Châu, về
lý cũng có thể nói. Tuổi hắn tuy còn nhỏ nhưng có ai thực sự trông cậy
vào hắn thực sự ra trận đâu? Chỉ cần chọn lựa mấy lão tướng thay hắn ra
trận là được. Mà hoàng thượng đẩy đích trưởng tử của mình ra thì tự
nhiên là có tính toán. Hơn nữa lúc này còn chần chờ gì nữa, cứu quốc
quan trọng a.
Tần Vương dâng tấu không bao lâu thì đích trưởng tử của Thượng Quan Khiêm là Thượng Quan Lân, cùng với đích trưởng tử của
Đông Dương công chúa Vương Mộ Nham cũng dâng tấu muốn xuất chinh cứu
quốc.
Hoàng Thượng vô cùng vui mừng, nói triều đình có một lớp
lang quân trẻ tuổi, anh dũng xông pha, nguyện đền đáp nước nhà thì chính là phúc khí lớn thế nên đều chuẩn tấu, để mọi người tới Binh Bộ nhận
chức, rồi theo đại quân xuất chinh.
Trong lòng mọi người đều biết khắp nơi bây giờ đều phải phái một thế hệ trẻ tuổi tiến quân. Đông
Dương công chúa lần này gây ra đại họa, chỉ có thể để thân nhi tử tòng
quân để bù về mà Thượng Quan Khiêm thì chắc là vì mấy ngày trước nữ nhi
thất bại trong việc tuyển Thái Tử Phi nên muốn tìm lối tắt. Chỉ là
Thượng Quan Khiêm chỉ có một nhi tử thế nhưng cũng chịu đau bỏ được đưa
ra tiền tuyến thì xem ra đã quyết tâm. Các đại thần đâu biết Thượng Quan Lân dâng tấu là tự ý làm. Thượng Quan Khiêm lại không có biện pháp với
đứa con này, cũng không thể con trai vừa dâng tấu thì cha già đã ngăn
đón không để cho hắn đi cứu quốc a.
Khắp nơi đều đạt thành nhất
trí, Tần Vương một vòng điều binh khiển tướng, sắp xếp lương thảo, chọn
dân phu rồi không bao lâu sau liền lãnh quân xuất chinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT