“Phụ hoàng đối với ngươi có kỳ vọng rất cao. Thái Tử hiện giờ đã tham
nghị quốc sự, lại lung lạc không ít triều thần, phụ hoàng ngươi đành
phải trước tiên để ngươi bắt đầu từ việc quản lý đất phong. Ngươi không
thể cô phụ kỳ vọng của hắn, không được đi du sơn ngoạn thủy, nghe nhạc,
mà cần làm chút việc thật sự mới được, cũng mang mấy môn khác có năng
lực đi theo tham mưu giúp một vài…… Đúng rồi, biểu ca ngươi hiện giờ
cũng đang rèn luyện ở Công Bộ, nghe cữu cữu ngươi nói là hắn cũng có
chút kiến thức, cũng nên mang hắn theo.”
Đậu Hoàng Hậu lải nhải
vừa nói vừa đánh giá trưởng tử đang khoang tay đứng nghe giáo huấn bên
dưới. Đã lâu không thấy hắn, hiện giờ nhìn thì đúng là cũng ra khuông ra dạng, bề ngoài nhìn cũng không tệ lắm. Tuy hắn có chút bình thường
nhưng có người khôn khéo hỗ trợ nên cũng không tồi. Lần trước tẩu tử
tiến cung chuyển lời ca ca nói cũng có lý, để người trong nhà giúp một
tay thì vẫn có thể cứu vớt hắn phần nào.
“Ta nghe nói Thôi thị
bên kia cũng đưa một đích nữ tới. Thôi Hoàng Hậu ở đạo quan bên kia, sợ
là cố ý đẩy ra một Thái Tử Phi nữa rồi. Thôi Hoàng Hậu là mẫu thân ruột
của Thái Tử nên hắn sẽ không dám từ chối. Thượng Quan gia đích nữ cũng
chắc chắn không đi làm thϊế͙p͙ cho Thái Tử, chúng ta thế nhưng thật sự
có thể đi tranh thủ một phen……”
Lý Tri Mân nhìn mẫu thân ruột vẫn đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, hơi hơi có chút thở dài,
nhưng vẫn là mở miệng nói: “Mẫu hậu vẫn không cần ôm kỳ vọng quá lớn.
Thế gia đại tộc vốn là tâm cao khí ngạo, Thượng Quan Khiêm đối với nữ
nhi thì lại là yêu quý như chí bảo. Nếu Thái Tử Phi đã định là Thôi thị, thì Thượng Quan gia nhất định sẽ định cho đích nữ một mối hôn sự khác
với thế gia, lại chọn người trẻ tuổi tài hoa làm con rể chứ không tiếp
tục dính vào hoàng gia.”
Đậu Hoàng Hậu nhíu mày nhấp môi, thập
phần không đồng ý mà kháng cự: “Hôn nhân đại sự do cha mẹ làm chủ, ngươi chỉ cần chờ là được, đừng nghĩ quá nhiều. Ta sẽ thay ngươi trù tính,
ngươi chỉ lo làm tốt việc lần này. Lát nữa ta sẽ thưởng cho cữu cữu
ngươi vài thứ, ngươi trở về thì đem qua đó, sau đó để biểu ca ngươi đi
theo giúp trong lần này. Tốt xấu gì thì ngươi cũng phải làm được vài
việc, để các triều thần nhìn Hoàng trưởng tử là ngươi cũng là có vài
phần năng lực, làm phụ hoàng ngươi cũng cao hứng.”
Lý Tri Mân
không nói chuyện nữa, nghe nàng lại thao thao bất tuyệt quở trách hắn.
Đúng lúc này có nữ quan từ bên ngoài chạy vào thông báo: “Nương nương,
Liễu Thường Hầu tới đây truyền khẩu dụ của bệ hạ, nói là biết Tần Vương
điện hạ đang thỉnh an nương nương nên thỉnh Vương gia đi qua có lời muốn công đạo. Công công đang đợi ở bên ngoài, thỉnh Vương gia tức khắc đi
qua.”
Đậu Hoàng Hậu vừa mừng vừa sợ: “Chắc phụ hoàng ngươi hiện
tại có thời gian, ngươi mau mau đi qua, chớ có trì hoãn, mặc kệ phụ
hoàng giáo huấn, công đạo chuyện gì, chỉ cần đồng ý là được, chớ có
tranh luận.”
Lý Tri Mân khoanh tay đáp ứng, đi ra ngoài thì quả
nhiên thấy nội thị Liễu Nhất Thường bên người hoàng thượng đứng ở phía
dưới hành lễ với hắn, bên cạnh còn bốn tiểu nội thị nâng kiệu. Liễu Nhất Thường cũng là đi theo Lý Cung Hòa từ khi hắn còn là vương gia, đối với vài vị tiểu hoàng tử đều cực thân thiết. Lý Tri Mân khi còn bé còn cưỡi trêи bả vai hắn hái trái cây. Hắn gật đầu nói: “Sao làm phiền Liễu gia
gia lại đây truyền lời, hôm nay còn có chút lạnh, kêu người dưới đến là
được rồi.”
Liễu Thường Hầu cười đến nếp nhăn trêи mặt đều nổi
lên: “Hoàng Thượng tự mình công đạo, lại là tới thỉnh Vương gia nên tiểu nhân không thể để người khác tới được, lỡ xảy ra sai lầm thì cái mặt
già này của tiểu nhân cũng không dám thấy hoàng thượng nữa.”
Lý
Tri Mân mỉm cười: “Liễu gia gia thật là quá mức cẩn thận, ngài là người
đắc lực nhất trước mặt phụ hoàng, ai dám khó xử ngài chứ? Phụ hoàng hiện giờ ở nơi nào vậy?”
Liễu Thường Hầu một bên đỡ Lý Tri Mân lên
kiệu, một bên cười nói: “Ở nam thư phòng bên kia, đang cùng Tôn đại nhân phẩm trà, nghe nói ngài tiến cung thỉnh an nương nương nên nhớ tới
chuyện ngài đi đất phong tuần tra, cũng có vài câu muốn dặn dò ngài nên
để tiểu nhân qua đây thỉnh ngài tới đó.”
Có cả Tôn Ất Quân thì
chắc việc cần công đạo này rất bí mật. Lý Tri Mân biết Liễu Thường Hầu
đây là đang hàm súc mà chỉ điểm cho hắn nên cười nói: “Đa tạ Liễu gia
gia chỉ điểm, ngài hiện giờ chân còn đau không? Hôm kia ta có được một
bao muối biển, nghe nói xào nóng lên rồi đắp lên chân rất có ích, một
chút nữa ta sẽ cho người mang đến chỗ ngài.”
Liễu Thường Hầu cười đến càng cao hứng: “Đa tạ Vương gia quan tâm, hôm kia Hoàng Thượng cũng hỏi vấn đề này. Chân của tiểu nhân đỡ nhiều rồi, vẫn là nhờ phương
thuốc của Vương gia mới được thế này. Hoàng Thượng cười nói ngài hiện
giờ mở ra Xuân Minh Lâu, nói không chừng là có mấy cuốn y thư cổ truyền
hữu hiệu đâu.”
Nội thị không thể cùng ngoại quan, hoàng tử có
quan hệ cá nhân. Liễu Thường Hầu ý là Hoàng Thượng cũng biết chuyện này, đây là việc quang minh chứ không phải lén giao tiếp. Lý Tri Mân biết vị Liễu gia gia này ở trước mặt phụ hoàng hầu hạ nhiều năm, được lòng vua
cũng vì cái tính cẩn thận này. Ngày thường mình và hắn lui tới cũng đều
là chính đại quang minh, cũng không có lén lút nên chỉ hơi hơi mỉm cười, lại cùng hắn nói nói mấy câu. Mắt thấy đã tới nam thư phòng rồi, hắn
xuống kiệu, chờ Liễu Thường Hầu đi vào thông truyền sau mới tiến vào.
Lý Cung Hòa mặc một chiếc lam bào nửa mới nửa cũ, nửa nằm trêи giường, Tôn Ất Quân thì đang ngồi gần bên pha trà, thấy hắn tiến vào thì cũng cung
kính mà đứng lên. Lý Cung Hòa nhìn thấy hắn thì cũng cười, phất tay miễn lễ rồi để hắn tiến đến ngồi bên cạnh giường nói: “Từ bên nương ngươi
qua đây sao? Nàng nói như thế nào?”
Lý Tri Mân rũ mắt nói: “Mẫu
hậu chỉ dặn dò ta mang theo nhiều người để trêи đường dễ dàng chiếu ứng, còn có không được phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng.”
Lúc này Tôn Ất
Quân cũng rót một chén trà đưa qua cho Lý Tri Mân. Lý Tri Mân đứng lên
cung kính tiếp nhận, Lý Cung Hòa thấy hắn biết lễ, vừa lòng mà cười nói: “Mẫu thân ngươi là quan tâm ngươi, chỉ là lần này lệnh cho ngươi đi
tuần tra đất phong, mặt ngoài là để ngươi xem dân tình biết dân sinh, kỳ thật là có một nhiệm vụ khác.”
Lý Tri Mân hơi hơi kinh ngạc, Lý Cung Hòa cười phân phó Tôn Ất Quân: “Thứ Khanh ngươi tới nói đi.”
Tôn Ất Quân hơi hơi khom lưng, liền mở ra một quyển bản đồ trêи bán: “Vương gia thỉnh xem, đây bản đồ Ký Châu, đất phong của ngài, nơi này……” Hắn
chỉ vào một ngọn núi trêи bản đồ nói: “Đây là Thanh La Sơn, thôn trang
dưới danh nghĩa của ngài, bởi vì có suối nước nóng nên luôn ấm áp, trồng ra không ít rau dưa trái cây, mỗi năm đều cung cấp cho vương phủ, sau
đó vương phủ cũng sẽ lấy danh nghĩa Vương gia mà hiếu kính trong cung,
cấp Hoàng Thượng cùng nương nương một chút.”
Lý Tri Mân gật đầu:
“Đúng thế. Nhưng năm trước thôn trang bắt đầu nộp sổ con nói không biết
vì sao nước ôn tuyền tự nhiên cạn nhiều, mà cũng không nóng như trước
nữa, bởi vậy rau dưa trái cây giảm sản lượng, khó có thể tiến cống như
trước. Ta nghĩ phụ hoàng cũng là săn sóc cho dân, tích phúc, mà bốn mùa
là do trời định, không có cũng không cần cưỡng cầu, nếu đã không trồng
được nhiều thì cũng không cần phí xe ngựa đưa vào kinh thành. Thế nên ta chỉ để bọn họ giữ lại địa phương tự bán, lấy bạc nộp lên là được. Còn
phần hiếu kính phụ hoàng và mẫu hậu thì vẫn là lấy bổng lộc của vương
phủ để chọn mua đưa vào cung.”
Tôn Ất Quân hơi hơi mỉm cười, chỉ
chỉ nói: “Vương gia nhân hiếu, chỉ là, Vương gia có từng nghĩ đang êm
đẹp tại sao nước nóng của sơn trang lại cạn không?”
Lý Tri Mân
lắc đầu: “Cái này ta cũng không biết, chỉ nghĩ nếu là việc của tự nhiên
thì chúng ta phải tuân theo thôi. Nếu tiên sinh biết thì xin chỉ dạy.”
Tôn Ất Quân thong thả ung dung mà dịch dịch tay áo, vươn ngón tay chỉ trêи
bản đồ. Tay áo hắn có mụn vá, có vấy mỡ, chứng tỏ hắn không quá để ý
sinh hoạt ngày thường, ở trêи triều đình cũng rất ít lên tiếng. Tuy rằng hắn là hữu tướng, lại bị bọn quan viên quyền cao chức trọng, xuất thân
thế tộc đại gia khinh thường. Có điều hắn thản nhiên mà làm một vị Tể
tướng không có tiếng nói, cực kỳ kiên nhẫn mà thong thả ngủ đông, chỉ
ngẫu nhiên bày ra một hai chiêu nhàn cờ, bất động thanh sắc chờ đợi sấm
sét một tiếng.
Lý Tri Mân cúi đầu nhìn ngón tay Tôn Ất Quân trực
tiếp chỉ đến phía sau núi: “Phía sau núi này là La Thành huyện, không
thuộc đất phong của Vương gia, nhưng bởi vì gần đất phong của Vương gia, cũng ngay sát tòa thôn trang này nên cũng ngăn lại. Bọn họ nói là sợ có người tiến vào mạo phạm Vương gia, lúc sau huyện nha lại ở chỗ này xây
dựng một công trường đá, dùng phạm nhân làm lao dịch, chế tạo đồ sắt,
khai thác đá điêu khắc.”
Lý Tri Mân lẳng lặng nghe, Tôn Ất Quân
tiếp tục nói: “Sau đó thần thỉnh một vị thầy phong thủy có tiếng đến xem qua địa thế núi kia thì mới biết nước ôn tuyền vô cớ cạn khô thì chỉ có thể là do nước suối trêи thượng nguồn trong núi có biến động, có người
đào chặn ngang hoặc làm tắc ngẽn nguồn nước.”
Lý Tri Mân rốt cuộc mở miệng: “Ý Tôn tiên sinh là có người đào núi làm ảnh hưởng tới ôn tuyền sao?”
Tôn Ất Quân hơi hơi mỉm cười, lấy ngữ khí hướng dẫn mà nói chuyện: “Điện hạ có biết, La Thành huyện là nằm dưới sự quản lý của Dự Châu thứ sử Tôn
Thiệu Chương, cũng là đồng hương của Chử Thời Uyên. Hai người ngày
thường kết giao không nhiều lắm, nhưng thần lại biết, Tôn Thiệu Chương
cùng Chử Thời Uyên khi còn thiếu niên đã từng học cùng một chỗ. Chử Thời Uyên xuất thân thế tộc, Tôn Thiệu Chương lại xuất thân hàn tộc, có lần
mẫu thân của Tôn Thiệu Chương bị bệnh, Chử Thời Uyên từng thay hắn mời
thầy về trị bệnh, tuy rằng sau đó mẫu thân hắn vẫn bệnh nặng qua đời
nhưng Tôn Thiệu Chương người này phẩm tính cương trực, tất sẽ nhớ kỹ
phần nhân tình này.”
Lúc này Lý Cung Hòa mở miệng: “Đại Lang, trẫm hoài nghi Đông Dương đang tự chế tạo vũ khí.” Một lời nói ra lại long trời lở đất.
Lý Tri Mân khϊế͙p͙ sợ ngẩng đầu, Lý Cung Hòa lại duỗi tay vỗ nhẹ mu bàn
tay hắn, tỏ vẻ trấn an: “Thứ Khanh đã tra qua việc xuất nhập ở Dự Châu
bên kia. Bọn họ làm rất cẩn thận, muối sản xuất ra và sổ sách cũng không có gì không ổn, mỏ đá cũng đích xác là có vật phẩm bằng đá được trở ra, thậm chí còn điêu khắc đá cho phủ Đông Dương. Nghe nói là Đông Dương
thích sư tử điêu khắc từ đá xanh. Nhưng nguyên nhân chính là vì mọi thứ
quá ổn nên ngược lại cũng không ổn. Muối thiết vận chuyển phần lớn bị
thế tộc địa phương và tiết độ sứ nắm giữ, thuế nộp cho triều đình thường không đủ. Sau khi Tôn Thiệu Chương nhậm chức thì lại rất thanh liêm,
lại là vị quan giỏi, có điều sau lưng không có thế tộc duy trì, sao có
thể thu về việc vận chuyển muối chứ? Chuyện này trong triều, cơ hồ không ai làm được, trong chuyện này chắc chắn có điều không đúng. Trẫm không
phải tham quyền vị nhưng Đông Dương khí thế ương ngạnh, chỉ sợ có ngày
cháy nhà ra mặt chuột thì cả nhà chúng ta cũng không thể lui về cuộc
sống thanh bần. Quyền vị của hoàng gia, lui một bước là sống chết ngay
tức khắc. Ngươi là trưởng tử của trẫm, hiện giờ tuổi tác cũng đã lớn, đã đến lúc chia sẻ gánh nặng với vi phụ. Ngươi lần này đi đất phong, có
dám đi tra nội tình bên trong việc này không?”
Lý Tri Mân cúi đầu: “Phụ hoàng có lệnh, nhi thần tất nhiên là vâng theo, nhưng hài nhi ngô độn, sợ làm không tốt việc này.”
Lý Cung Hòa đặt tay lên lưng Lý Tri Mân, thở dài: “Đại Lang, trẫm với cái
triều đình này bất quả chỉ là một cái tượng đất, chẳng có người tâm phúc nào. Ngươi là cốt nhục của trẫm, nếu không tin ngươi thì còn có thể tin ai?”
Lý Tri Mân hơi đỏ vành mắt. Lý Cung Hòa làm như cũng động
tình: “Trẫm biết ngươi không phải kẻ tài trí bình thường. Vi phụ ngày
thường cũng nhiều cản trở, ủy khuất con ta.”
Lý Tri Mân rốt cuộc
nhịn không được rơi xuống một giọt nước mắt. Hắn lấy tay áo che mặt,
không muốn tỏ vẻ yếu ớt trước mặt người khác. Lý Cung Hòa thở dài một
tiếng, chỉ là yên lặng vuốt ve, không nói chuyện nữa.
Trước khi
ra khỏi cung, Lý Cung Hòa lệnh cho Tôn Ất Quân đem một thanh bảo kiếm
ban cho Lý Tri Mân: “Kiếm này là ta hàng ngày mang, ban cho con ta,
nguyện cho chúng ta phụ tử đồng lòng, trảm gian trừ ác, nắm lấy càn khôn của một mảnh thiên hạ này, sáng tỏ cùng nhật nguyệt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT