Sau khi thu thập đơn giản xon01g, Triệu Phác Chân liền đi Hoa Chương Lâu gặp Lý Tri Mân. Lý Tri Mân cũng hơi có chút hứng thú hỏi nàng: “Nghe
nói Nhị đệ cả ngày tới xun xoe với Vương gia đích nữ kia hả?”
Từ
ngày tiến cung trở về, Triệu Phác Chân đối với Lý Tri Mân liền có một
chút đồng tình. Nàng nghĩ đến Đậu Hoàng Hậu rõ ràng chướng mắt Vương
Đồng nhưng lại buộc Lý Tri Mân cũng đi xun xoe thì liền cảm thấy hắn còn không bằng kẻ không cha không mẹ như nàng. Vì điều này mà nàng không
khỏi thả lỏng đề phòng so với trước đây. Lần này tuy nói Tấn Vương là tự tìm, nhưng Vương Đồng đích xác cũng đem Tần Vương trở thành con mồi mục tiêu. Nếu Lý Tri Mân thật sự có chí lớn —— thì đúng là không nên vì Đậu Hoàng Hậu áp lực mà thật sự đi lấy lòng Vương Đồng. Như thế chỉ chuốc
phiền toái.
Vì thế nàng cũng không che lấp, chỉ đem những hiểu
biết về Vương Đồng cùng lời của nha hoàn đều nói hết. Lý Tri Mân nhướng
mày lên: “Tới để câu rồng hả?”
“Lá gan cũng lớn nhỉ. Tầm mắt cũng không tầm thường. Nhị đệ có lẽ đúng là đấu không lại nàng ta.” Lý Tri
Mân nhếch khóe miệng mỉm cười, làm như cảm thấy thập phần có ý tứ:
“Vương Hoàng Hậu chết trong tay Thánh Hậu, Vương thị đệ tử bởi vậy không vào triều, lần này lại đưa đích nữ vào kinh tuyển tý…… Vậy thì chưa
chắc đã tính toán đơn giản như thế. Kể cả Vương Đồng có tính toán của
chính mình nhưng Vương thì chưa chắc cũng có tính toán như thế.”
Triệu Phác Chân tựa hồ bị Lý Tri Mân làm cho lá gan lớn chút, liền đánh bạo
hỏi: “Vậy điện hạ cảm thấy đích nữ của Vương thị như thế nào?” Hắn cũng
sẽ vì dòng dõi của Vương thị mà đi lấy lòng Vương Đồng sao? Không biết
vì sao, tuy rằng nàng cảm thấy Vương Đồng đối với Tấn Vương như vậy thì
rất hả giận, nhưng nếu đối tượng biến thành Tần Vương thì nàng liền có
chút không thoải mái.
Lý Tri Mân vẫn ngậm ý cười nói: “Nữ tử bi
ai chỗ ở chỗ vô luận có tài năng đến đâu thì cũng chỉ có thể mượn tay
nam nhân mà thực hiện. Cái gọi là trăm năm khổ nhạc từ người khác (vui
buồn cả đời đều do người khác) chính là như thế, kể cả Thánh Hậu cũng
không thể ngoại lệ. Bởi vậy gả cho trượng phu như thế nào là điều vô
cùng trọng yếu. Ý tưởng của Vương thị đích nữ kỳ thật không sai, hoặc là bị người khống chế, hoặc là chính mình khống chế. Ý tưởng này hay ở chỗ trước khi nàng ta bị kẹp giữa nhà chồng và nhà mẹ đẻ thì liền dùng thế
lực của nhà mẹ đẻ để bắt ép nhà chồng, sau đó quay lại mượn lực nhà
chồng khiến cho nhà mẹ đẻ phải duy trì nàng. Đây đúng là người thông
minh, không hổ là Vương thị nữ. Đáng tiếc thế nhân phần nhiều quan tâm
tới bề ngoài khiến nàng bị chậm trễ.”
Triệu Phác Chân như suy tư gì đó mà hỏi: “Vậy ý Vương gia là ngài muốn cưới Vương Đồng sao?”
Lý Tri Mân lắc lắc đầu: “Nếu hôn nhân của một người chỉ dùng để khống chế
đối phương thì còn ý nghĩ gì? Phu thê…… vốn nên hài hòa……” Hắn như suy
tư gì đó sau đó lắc lắc đầu cười nói: “Cái này yêu cầu nữ tử có trí tuệ
và nam tử phải có sự tôn trọng……”
Triệu Phác Chân ngơ ngẩn nhìn
Lý Tri Mân, giống như lần đều tiên mới hiểu hắn. Hắn tuổi nhỏ đã thấy
phụ thân ruột cùng hoàng tẩu thông ɖâʍ, trước sau vẫn bị mẫu thân ruột
coi khinh, nhục mạ mà lớn lên. Thế nhưng đối với quan hệ phu thê, hắn
lại vẫn có hy vọng xa vời như thế.
Lý Tri Mân nhìn tiểu nha đầu trừng lớn mắt thì nhịn không được cũng cười: “Được rồi, mấy ngày nay có đọc sách viết chữ không?”
Triệu Phác Chân phục hồi tinh thần, trả lời có lệ vài câu rồi lại thay Lý Tri Mân tìm một ít công báo, giúp hắn ghi mấy bản ghi nhớ rồi mới chần chờ
hỏi: “Vương gia, triều đình đang phải dùng binh sao?”
Lý Tri Mân nhàn nhạt nhìn nàng vài lần: “Sao lại hỏi cái này chứ?”
Triệu Phác Chân nói: “Ngài gần đây xem công báo thì đều là những cái liên
quan đến việc điều binh…… Còn có một ít công văn có liên quan của Lại
Bộ…… Còn có Tống tiên sinh đi ra ngoài……”
Lý Tri Mân mặt không chút biểu tình, bộ dáng như đang cổ vũ hỏi: “Sao nữa?”
Triệu Phác Chân nói: “Đinh Hương tỷ tỷ nói gần đây giày vớ của ngài đặc biệt
hao phí, rất nhanh đã phải đổi. Trước đây mỗi ngày ngài kéo cung ba mươi lần vào buổi sáng sớm nhưng mấy ngày hôm trước nô tỳ hồi phủ nhìn thấy
ngài kéo cung một trăm lần, nâng tạ đá hai mươi lần, còn đeo bao cát
trèo núi giả, sư phó dạy cưỡi ngựa bắn cung cũng chưa được về nhà…… Nghe nói Vương gia thường xuyên thỉnh giáo ngài ấy……”
Lý Tri Mân đánh giá Triệu Phác Chân vài lần, ngón tay gõ gõ bản ghi nhớ kia: “Bảo ngươi làm gì thì cứ làm cho tốt, hỏi nhiều thế làm gì.”
Triệu Phác Chân bị ăn cái bẹp thì không dám hỏi lại nữa mà trong lòng lại âm thầm lưu ý công báo của triều đình.
Ngày càng lúc càng lạnh, tuyết cứ rơi xuống từng đợt to nhỏ. Lúc này gần đến lễ trừ tịch cuối năm, triều đình cũng sắp nghỉ, lúc này lại bỗng nhiên
có một truyện huyên náo nổ ra.
Hầu ngự sử Trịnh Tĩnh ở trêи triều buộc tội Đông Dương công chúa lạm quyền, chuyên chế, phân công thân tín chèn ép quan viên, lại thỉnh bãi miễn nghiêng phong quan, lệnh Đông
Dương công chúa phải dời tới Đông Đô Lạc Dương, không được tham gia vào
chính sự.
Tấu chương này vừa lên thì giống như hòn đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, khiến gợn song nổi lên, bốn phương chú mục.
“Nghiêng phong quan chính là bỏ tiền ra mua lấy chức quan, không phải người nhận được sắc phong thực sự. Bọn họ có người là thân thích của Đông Dương
công chúa, có vài người lại là đồ tể, tiểu thương dùng tiền mua quan
chức. Bọn họ không có bổng lộc cùng điền địa như quan lại chính thống
nhưng số lượng vẫn rất nhiều, ngay ở trong kinh thành cũng có đến mấy
ngàn. Bọn họ thông qua nhiều cách mà lạm quyền vơ vét, nhưng mọi người
đều khϊế͙p͙ sợ thế lực của Đông Dương công chúa nên từ trước đến nay
không ai dám lớn mật tố cáo……” Thiệu Khang cầm công báo giải thích cho
Triệu Phác Chân rồi lại liếc mắt nhìn Lý Tri Mân.
Triệu Phác Chân là người hầu của Hoa Chương Lâu, là thị tỳ của vương phủ, đám môn khách đã quen thấy nàng, đều gọi nàng một tiếng Triệu thượng cung, hay Triệu
nữ quan. Bởi vì Lý Tri Mân xưa nay nghị sự đều không tránh nàng lại ngẫu nhiên chỉ bảo nàng hai ba câu nên các vị tiên sinh cũng rất vui vẻ mà
chỉ điểm nàng một chút, thuận tiện khoe học thức của mình.
Lý Tri Mân chậm rì rì uống trà, cũng không nói chuyện.
Triệu Phác Chân nói: “Vậy Trịnh Tĩnh kia không sợ sao?”
“Trịnh Tĩnh là con cháu Huỳnh Dương Trịnh thị, lại cưới tiểu nữ nhi của Bình
Dương Hầu.” Thiệu Khang tiếp tục nói: “Bình Dương Hầu Tiết Linh có tổ
tiên là khai quốc công thần. Hiện giờ đích trưởng tử của hắn là Tiết
Nhuận làm Tiết độ sứ của U Châu, Đô đốc U Châu, Tả Võ Vệ Đại tướng quân
là con thứ Tiết lưu, con nhỏ nhất Tiết Thống cầm đầu Ngự lâm quân, giữ
chức Lang trung ở Binh Bộ.”
“Cho nên này kỳ thật việc này là do Bình Dương hầu sai sử?” Triệu Phác Chân hỏi.
“Đông Dương công chúa làm việc tương đối khó coi. Mấy năm gần đây nàng ta cầm giữ triều chính, Nghiêm Tôn mở một con mắt nhắm một con mắt không quan
tâm. Ông ta chỉ lo quản lý đám quan văn và khoa cử thôi là được. Đông
Dương công chúa không động tới khoa cử, chỉ dựa vào mua quan bán chức.
Những nghiêng phong quan này khó giữ chức vụ quan trọng, về cơ bản chỉ
để cho đẹp mặt thôi nhưng cũng khiến những nhà huân quý thấy không thoải mái. Vốn dĩ đệ tử nhà huân quý cũng phần lớn đều dựa vào thừa kế hoặc
ân điển mà nhận chức quan nhàn tản. Hiện giờ người buôn bán nhỏ hoặc nhà giàu mới nổi đều có thể dùng tiền mà vào được, còn đem giá cả đẩy lên
cao, có không ít đệ tử huân quý do gia môn xuống dốc mà không lo đủ
tiền, không quen đường lối nên thậm chí còn không bằng những người buôn
bán nhỏ đó. Tước vị công hầu vốn là qua mỗi đời lại bị giáng xuống, thế
nên đời sau của khai quốc nguyên lão có khi chưa chắc đã có được một
chức quan nhỏ. Mấy năm nay tiếng oán than dậy đất, nhưng Bình Dương Hầu
dám đứng ra thì ta cũng ngoài ý muốn. Rốt cuộc Bình Dương Hầu dòng dõi
cao quý, nếu hắn không trêu chọc Đông Dương công chúa thì Đông Dương
công chúa kỳ thật cũng sẽ không đi chọc hắn.” Thiệu Khang thập phần nghi hoặc: “Còn có Trịnh thị, đang êm đẹp sao lại tới tranh vũng nước đục
này chứ.”
Lý Tri Mân buông chén trà, nhàn nhạt nói: “Có tiếng gió nói Thái Tử hiện giờ đã tiến thượng thư phòng nghị sự, làm việc triều
chính cũng tốt. Đông Dương công chúa chắc muốn chờ sau đại hôn của Thái
Tử thì liền để hắn giám quốc.”
“Thái Tử giám quốc?” Thiệu Khang
sắc mặt đột biến: “Đương kim bệ hạ còn tráng niên, Đông Dương công chúa
thế mà đã không chờ được nữa sao?”
Khóe miệng Lý Tri Mân hàm chứa ý cười châm chọc, khóe mắt phát ra ánh nhìn lạnh đến thấu xương: “Phụ
hoàng những năm gần đây đối với Đông Dương công chúa cơ hồ là ngoan
ngoãn phục tùng, kể cả có làm Thái Thượng Hoàng thì cũng không chút nào
để ý.”
“Ấu trĩ!” Thiệu Khang cũng cười lạnh, “Trong ngực kim
thượng đều có non sông, mấy năm nay không nói gì để tại cục diện chân
vạc giữa Đông Dương công chúa, Nghiêm Tôn, và quân đội kiềm chế lẫn
nhau. Chỉ nguyên việc này đã cho thấy ngài sẽ không dễ dàng mà thoái
vị.”
“Lại nói Đông Dương công chúa này có thù tất báo, tính tình
cay nghiệt, nếu làm Thái Thượng Hoàng thì cũng sợ là không sống lâu
được.” Lý Tri Mân lạnh giọng mà nói, tròng mắt đen kịt, tựa hồ Thái
Thượng Hoàng đang nghị luận kia không phải thân sinh phụ thân của mình
vậy.
Thiệu Khang nói: “Nhưng đây cũng không phải lý do Trịnh thị
gấp không chờ nổi. Hiện giờ trong triều mọi người cơ hồ đều giống Nghiêm Tôn. đều tọa sơn quan hổ đấu. Đông Dương công chúa cùng kim thượng, sớm hay muộn tất có một bên phải sụp đổ, vì sao Bình Dương Hầu lại ngồi
không yên?”
“Hắn nếu không đánh trả thì sẽ đợi không được phải
quyết chiến.” Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Vũ Lâm Quân hiện giờ là do thế
tử của Vĩnh Bình quận vương, Vương Mộ Nham chưởng quản, nghe nói sắp tới còn nhập Ngự lâm quân vào. Ngài đã quên năm trước triều đình nghị sự đã muốn tăng thêm Tiết độ sứ sao?”
Thiệu Khang lấy làm lạ hỏi:
“Phiên trấn không chịu lệnh của triều đình, không cống nộp, nếu gia tăng Tiết độ sứ thì chính là phân chia lợi ích của triều đình ra, không có
chỗ tốt nào với triều đình hết, tấu chương này không phải Binh Bộ đã bác bỏ sao?”
Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Mười trấn vùng biên cương
thì có đến năm cái là do Bình Dương Hầu cùng con của hắn chưởng quản.
Phía bắc mấy năm nay, giặc Khuyển Nhung, Thổ Hồn đều có dị động, sợ là
sắp có chiến sự. Hiện giờ tấu chương này tuy bị bác bỏ nhưng một khi có
chiến sự thì sợ là cũng không thể bỏ qua nó. Đến lúc đó triều đình tất
nhiên phải một lần nữa phân chia phiên trấn, phong tướng lãnh binh. Bình Dương Hầu đã lãnh binh nhiều năm, tự nhiên là biết rõ ngoắt nghéo trong đó. Đông Dương công chúa bên kia tự nhiên cũng có cao nhân chỉ điểm.
Tấu chương năm ngoái chỉ là hòn đá dò đường, để các đại thần có cái ấn
tượng thôi, một khi chiến sự bùng nổ thì mỗi người sẽ nhớ tới tấu chương này. Đến lúc đó thuận nước đẩy thuyền, Đông Dương công chúa chưởng binh quyền thì phiên trấn bên kia sẽ bị giảm vai trò. Bình Dương Hầu hiện
giờ là không thể không đứng ở phía đối diện với Đông Dương công chúa.”
Thiệu Khang hơi hơi ngẩng đầu, nhìn Lý Tri Mân một cái, trong mắt tràn ngập
ngoài ý muốn, thấp giọng nói: “Thấy một mà hiểu mười, điện hạ có tính
toán gì không?”
Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Cứ chờ xem đi.” Thiệu Khang cười nói: “Vương gia hùng tài đại lược, quả nhiên bất phàm.”
Lý Tri Mân không nói lời nào, khóe miệng lại hàm chứa một tia châm chọc
như có như không, ánh mắt lại đảo qua Triệu Phác Chân. Triệu Phác Chân
vẫn luồn đứng nghiêm túc nghe bọn hắn nói chuyện, lúc này bị hắn nhìn
thì lạnh cả người, trong lòng âm thầm đoán: “Quái lạ! Đang yên lành sao
lại ra bộ dạng giết người đó nữa rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT