Ánh đèn trong Trường Nhạc điện sáng tỏ, ở xa xa là có thể nghe được
tiếng ồn ào náo động. Lý Tri Mân đi vào trong điện, trong đó có mùi Long Tiên Hương cùng mùi đồ ăn, trêи người vũ cơ cũng có hương khí hỗn tạp
theo gió ầm ầm nhào tới. Cả tẩm điện là mùi hương khói thế tục, vũ cơ
của giáo phường ăn mặc mát mẻ đang xõa tay áo rộng kịch liệt xoay tròn
theo điệu vũ ngay giữa điện. Mọi người trong sảnh đang tưng bừng trò
chuyện, nói cười, mà ở trêи long tọa chỗ cao nhất có một thân ảnh khoác
hoàng bào, đội mũ miện có chuỗi ngọc rủ xuống.
Nơi này tụ tập
những người cao quý bậc nhất cái đế quốc này, quyền lực tập trung trêи
người bọn họ, tất cả các vị quan lại quyền cao chức trọng đều tụ hợp tại đây. Lý Tri Mân nhíu nhíu mày, cố áp chế cảm giác chán ghét trong lòng, đi tới.
Nguyên Huy Đế Lý Cung Hòa ngồi trêи ngôi cao cười nói: “Đại Lang đi đâu vậy?”
Lý Tri Mân đứng lên khom người đáp lời: “Hài nhi vừa mới uống hơi nhiều
rượu nên đến phía sau ngồi. Nhi thần nhớ năm ngoái phụ hoàng có nói qua
phía nam tiến cống một quyển khúc phổ, chính là Nam Khúc khó có được nên đi Lang Hoàn Khố nhìn một chút.”
Lý Cung Hòa hơi hơi gật đầu,
quay đầu nhìn nội thị phía sau: “Nhớ kỹ, chờ tan yến thì gọi người đem
quyển khúc phổ đó đến Tần Vương phủ.”
Lý Tri Mân đứng dậy tạ ơn,
Lý Cung Hòa vẫy vẫy tay cười nói: “Không nói chuyện này nữa, chỉ là vừa
rồi Thái Tử cùng Nhị Lang, Tam Lang đều đã làm thơ, ngươi lại tránh được một kiếp. Thật là không công bằng, bây giờ ngươi đã về thì mau làm một
bài đi.”
Lý Tri Mân chắp tay thi lễ nói: “Phụ hoàng biết nhi thần rồi mà. Có Thái Tử ca ca châu ngọc ở trước, nhi thần vạn phần không dám bêu xấu, mong phụ hoàng để nhi thần giấu dốt.”
Lý Cung Hòa cười
ha ha, quay đầu đối với Hoàng thái tử Lý Tri Bích đang ngồi ngay ngắn
cười nói: “Ngươi nhìn đệ đệ của ngươi xem, vừa nghe thấy làm thơ thì
liền luống cuống tay chân, ngày thường ngươi phải dạy dỗ đệ đệ ngươi
nhiều hơn mới được.”
Lý Tri Bích vội đứng dậy cười nói: “Mân đệ
quá khiêm nhường thôi, chất nhi thật hổ thẹn.” Dung mạo của hắn cực tuấn mỹ, mắt phượng mày ngài, mặt hoa da phấn, sau khi uống chút rượu vào
lại càng hồng nhuận, có vẻ phá lệ ôn nhã thẹn thùng.
Tấn Vương Lý Tri Kha thả chén rượu xuống, cúi đầu cùng Tề Vương Lý Tri Phác nói cái
gì đó. Lý Tri Phác tuổi còn nhỏ, nghe xong chỉ cười, cái gì cũng không
nói, nhìn lên phía trêи thấy Nguyên Huy Đế cười nhìn về phía Lý Tri
Bích, biểu tình từ ái: “Trẫm nghe thái phó nói, Thái Tử hiện giờ học vấn càng thêm tiến bộ, qua năm liền có thể lưu ý triều chính, làm việc học
hỏi kinh nghiệm. Ngươi xem trong lục bộ có chỗ nào ngươi muốn làm việc
thì cứ nói với trẫm để trẫm an bài. Trẫm cũng mong ngươi có thể thay
trẫm phân ưu.”
Lời này vừa nói ra thì các đại thần trong bữa tiệc liền sôi nổi trao đổi ánh mắt, trêи mặt Lý Tri Bích cũng ngẩn ra, vội
chắp tay thi lễ nói: “Hoàng thúc phụ coi trọng, chất nhi cảm ơn trong
lòng…… Chỉ là chất nhi vẫn còn nhiều chỗ phải học tập, sợ không gánh nổi trách nhiệm to lớn.”
Lý Cung Hòa nói: “Ngươi là con cháu Lý gia, sao không thể gánh nổi thiên hạ của Lý gia chứ?” Trong thanh âm mang
theo một tia ngạo nghễ, lại nhìn trong mắt Lý Tri Bích càng thêm lo lắng thì ôn thanh an ủi nói: “Chậm rãi học là được.” Lời vừa nói xong thì
một nữ quan từ trong điện đi ra, thi lễ rồi cung kính nói: “Thần phụng
mệnh Hoàng Hậu nương nương đem thơ do các mệnh phụ và khuê tú làm trong
bữa tiệc trình lên để bệ hạ ngự lãm.”
Lý Cung Hòa rất có hứng thú tiếp nhận tập thơ kia nhưng không mở ra mà quay đầu hướng Thượng Quan
Khiêm cười nói: “Trẫm không cần xem cũng biết lệnh thiên kim thể nào
cũng nằm trong ba người đứng đầu.”
Thượng Quan Khiêm vội đứng dậy nói lời khiêm tốn: “Tiểu nữ ngốc nghếch, Hoàng Thượng cùng nương nương đã nâng đỡ rồi.”
Lý Cung Hòa lắc đầu cười nói: “Lệnh ái nếu ngốc nghếch thì công chúa của trẫm đúng là giống mắt cá rồi.”
Thượng Quan Khiêm thập phần bất an, vội vàng cáo tội, nói không dám. Lý Cung
Hòa lại mở tập thơ kia ra, nhìn trong chốc lát rồi cười nói: “Quả nhiên
không ngoài sở liệu, Thượng Quan Quân xếp thứ hai, đúng là thám hoa (Lý ra là Bảng Nhãn, chả hiểu sao lại là Thám Hoa). Người tới a, đem tập thơ này mang xuống cho Nhạc phủ sai người xướng
lên.” Vừa nói ông ta vừa tán thưởng: “Thơ hay, bất quá đứa nhỏ còn nhỏ
mà đã có thể viết đến phóng khoáng như vậy, chữ viết cũng thật đĩnh đạc, phong quang, thật không giống chữ của một đứa trẻ, quả là viên minh
châu trong kinh thành.”
Triều đại này trọng văn trị, trong thượng kinh mọi người đều rất phong nhã. Từ Thánh Hậu khởi xướng, khoa cử cũng thêm thi phú, lấy thơ lấy sĩ, tạo cơ hội để người hiền tài được trọng
dụng. Hoàng đế thích ra lệnh cho quần thần làm thơ phú, hay trọng thưởng những người làm thơ hay nên thế gia quý tộc đều thích tôn sùng văn nhã
chi sĩ. Trong khoảng thời gian ngắn, việc làm thơ có thể đem lại lợi ích thực tế không gì sánh kịp khiến người đọc sách khắp thiên hạ càng coi
trọng việc làm thơ.
Thượng Quan Khiêm xuất thân từ thế gia đại
tộc ở Hà Tây, văn chương nổi bật, văn viết ra thập phần thanh tú, uyển
chuyển. Hoàng thượng rất thưởng thức tài hoa của hắn, ban cho hắn chức
đại học sĩ, thường xuyên lệnh cho hắn soạn chiếu dụ, làm thơ phú trong
yến tiệc. Dưới gối hắn chỉ có một nữ nhi, năm nay gần cập kê. Vị nữ nhi
này thiên tư thông minh, khiến hắn hết sức yêu thương tự mình giáo
dưỡng. Danh tiếng của nữ nhi hắn sớm truyền xa, hiện tại lại được chính
hoàng thượng khen ngợi. Tuy rằng điều này cũng khiến nhiều người nghi
ngại, hơn nữa thơ văn của nàng cũng chưa hẳn là tuyệt tác nhưng việc
thánh thượng chiếu cố Thượng Quan gia là vô cùng rõ ràng.
Tiếng
nhạc vang lên, quần thần cùng hoan hỉ, hòa thuận vui vẻ trong bữa tiệc.
Chỉ là ca vũ lui xuống rồi nhưng người ta vẫn còn kϊƈɦ động. Đế vương
hôm nay chỉ một lời mà khiến toàn cục đều sôi sục lên. Vị đế vương này
tuy rằng luôn luôn mềm yếu, nhưng một đêm này không biết bao nhiêu người muốn nghiền ngẫm thánh tâm, từ việc để Thái Tử tham gia vào triều chính tới việc mọi người xu nịnh Thượng Quan gia. Nhóm quan lại mưu cầu lợi
ích cứ thế ngo ngoe rục rịch, vươn tay quấy loạn này triều cục.
Lý Tri Mân nhìn Thượng Quan Khiêm ngồi ngay ngắn ở kia, cố bảo trì trầm ổn nhưng lại không dấu nổi vui mừng thì rũ mắt. Hắn tiếc cho Thượng Quan
Quân, một thiếu nữ ngây thơ lại bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, từ đây nàng ta phải sống dưới cái danh tài nữ này, cũng không biết tương lai
sẽ ra sao.
Trong đầu hắn bỗng nhiên xẹt qua một bóng hình, hai
búi tóc tròn tròn, áo váy màu xanh lá cây dành cho cung nữ nửa mới nửa
cũ, lụa đỏ bên hông rủ xuống đất, một đôi mắt trong sáng, cùng với
Thượng Quan Quân tuổi tác không sai biệt lắm nhưng đúng là khác nhau một trời một vực. Hắn nhíu nhíu mày, cảm giác hơi say. Kỳ thật hôm nay hắn
luôn cảm thấy tiểu nha hoàn kia có chút quen mắt, lại nhất thời không
nhớ đã gặp nàng ở nơi nào. Có điều nàng thật an tĩnh, hắn ở trong cung
này lớn lên nên biết một cung nữ còn nhỏ tuổi mà đã có thể an tĩnh như
vậy thì đúng là không nhiều lắm.
Sau khi tan tiệc, Lý Tri Mân ngủ lại ở trong cung mà không có hồi phủ. Năm trước hắn ra khỏi cung khai
phủ riêng kết quả lại chọc vào rắc rối. Đậu Hoàng Hậu liền thập phần oán trách hắn khai phủ quá sớm, tuổi còn nhỏ không người quản thúc nên rất
không vui. Bà thường tìm cơ hội lưu hắn lại ngủ trong cung để mượn cơ
hội dạy dỗ.
Nhưng hắn không thích lưu tại trong cung, trong cung
chỉ làm hắn gặp ác mộng. Một đêm này tuy rằng uống rượu nhưng rượu cũng
không giúp hắn ngủ tốt hơn. Hắn vẫn mơ thất ác mộng. Dưới ánh trăng
trắng bệch, phụ hoàng cùng Thôi nương nương lăn ở trêи giường, phụ hoàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về hắn đang rình coi phía ngoài cửa sổ, lộ ra một nụ cười.
Hắn lại lần nữa từ trong ác mộng bừng tỉnh, yên
lặng xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ cũng không có
ánh trăng, đêm đông dài mà bình minh còn lâu mới tới, nhưng hắn không
thể ngủ tiếp. Cơn ác mộng kia cứ ban đêm lại trở về trong trí nhớ của
hắn. Mỗi lần hắn đều mong đó chỉ là ác mộng, đáng tiếc mỗi một phân mỗi
một giây của đêm hôm đó đều rõ ràng trước mắt hắn, khắc vào xương cốt
hắn. Mỗi một đêm hắn đều như trở lại đêm hôm đó, hoặc là hắn bị phụ
hoàng phát hiện, rút kiếm trêи tường chém về phía hắn, hoặc là bị Thôi
nương nương thấy, ngón tay bà ta gắt gao bấm lên cái lưng trơn bóng của
phụ hoàng, mặt hướng hắn lộ ra một nụ cười quỷ dị mang theo sát khí.
Có lúc lại là hắn cố sức muốn diệt khẩu nhưng lại bị tiểu nội thị kia gắt
gao bóp chặt lấy cổ, hít thở không thông cùng đau đớn…… Tiểu nội thị kia có một đôi mắt hắc bạch phân minh, giống như mắt một con nai mà hắn lần đầu tiên giết được đi khi săn, vừa trong sáng vừa thấu triệt…… Lý Tri
Mân bỗng nhiên ngồi dậy! Ánh mắt!
Ánh mắt kia!
Trong đầu hắn phảng phất có một tia chớp lóe qua, sáng chói như tuyết!
Tiểu cung nữ ở Lang Hoàn Khố hôm nay! Lúc nàng ta nhìn thấy hắn thì trong
mắt có hoảng sợ rõ ràng, tuy rằng nàng ta nhanh chóng cúi đầu nhưng hắn
vẫn nhìn thấy. Hắn lúc đó giật mình, nhưng cũng chỉ quy kết là vì mình
đột ngột xuất hiện nên dọa tới nô bộc nhưng giấc mộng vừa rồi khiến hắn
đột nhiên nhớ tới cặp mắt kia. Đôi mắt đó cùng với đôi mắt của tiểu nội
thị lúc hấp hối giống nhau như đúc!
Hóa ra là nữ nhi sao? Chính
hắn sau đêm kia đã âm thầm điều tra đám nội thị nhưng không tra được gì. Nàng ta và Thượng Quan Quân tuổi không sai biệt nhiều. Cung nữ Lang
Hoàn Khố, tuổi tầm mười mấy —— tên gọi là gì nhỉ? Hình như là họ Triệu.
Là nàng ta sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT