Trở lại trong cung, nàng suy nghĩ một chút liền gọi Hoàn Nhi tới. Lúc
trước rời đi nàng không mang theo Hoàn Nhi, nhưng sau khi trở về Lý Tri
Mân vẫn kêu Hoàn nhi tới hầu hạ nàng. Hiện giờ Hoàn nhi cũng duyên dáng
yêu kiều, là đại cô nương, so với lúc trước thì ổn trọng hơn nhiều, nói
chuyện cũng không tùy ý như trước, lanh lợi. Nàng nghe xong Triệu Phác
Chân hỏi thì nói: “Trong cung thời gian này đúng là đang nghiêm tra,
nhưng không phải bởi vì sắp tới thọ lễ sao? Ở trong cung của chúng ta
không có thay đổi lớn, bởi mọi người vốn là trải qua lựa chọn kỹ mới
được vào hầu hạ nương nương. Nô tỳ đang muốn hỏi ngài tính toán tặng thọ lễ gì cho vạn tuế gia, còn có Thái Tử điện hạ, công chúa điện hạ cũng
nên chuẩn bị lễ rồi?”
Triệu Phác Chân thấy bộ dáng nàng có vẻ
không biết thì cho rằng những việc này là bên ngoài lén truyền, cũng
không ai dám nói đến trước mặt nàng thì cũng gật gật đầu, suy nghĩ xong
liền nói: “Đồ hồi môn của ta có không ít, đợi chút nữa tìm cẩn thận xem
có thứ gì không. Thọ lễ của bệ hạ đương nhiên phải tiết kiệm, cũng không cần chuẩn bị quà quá mức xa hoa, không có trở ngại là được. Còn Thái Tử điện hạ thì để hắn viết chữ thọ, còn công chúa sẽ làm đào mừng thọ, thể hiện tâm ý cũng dễ thôi.”
Hoàn nhi chần chờ một lúc mới nói: “Nhưng nô tỳ nghe nói Quý Phi bên kia đang tỉ mỉ chuẩn bị đó.”
Triệu Phác Chân nói: “Cũng không cần tranh nhau việc này.” Nàng cho Hoàn nhi
lui, một mình xuất thần mà nghĩ hồi lâu. Qua hai ngày nàng cũng không đi nữ học nữa, chỉ phái ngừoi đi qua truyền lời, sau đó ở nhà chơi với
Quan Âm nô.
Đến buổi tối, Lý Tri Mân lại tới, trêи người khoác áo giáp mềm và hồ phục, lúc bước đi ẩn ẩn có tiếng kim loại phát ra, cũng
không để người gióng trống khua chiêng hành lễ mà chỉ như về nhà mình
nói: “Ta mới vừa đến tây giao thăm quân trở về, không cần đa lễ, hôm nay ta ở bên ngoài bắt được hai con thỏ màu đen, hơi có chút hiếm lạ, để
Quan Âm nô chơi một chút.” Nói xong quả nhiên có tiểu nội thị đưa lồng
sắt tới, bên trong là một đôi thỏ đen nhánh, hắn tự mình cầm đi chọc
Quan Âm nô trong chốc lát rồi mới như tùy ý hỏi Triệu Phác Chân: “Nghe
lão Cao nói, đã nhiều ngày nàng không tới nữ học, là không thoải mái
sao? Có cần thỉnh Công Tôn tiên sinh tiến vào bắt mạch không?”
Triệu Phác Chân còn tưởng hắn chỉ đến xem Quan Âm nô, hiện giờ mới biết được
hắn cư nhiên là đang quan tâm mình. Nàng ngẩng đầu mỉm cười nói: “Cũng
không có gì không thoải mái, chỉ là mấy ngày vừa rồi ta bận nữ học, sơ
sót Quan Âm nô. Mà nữ học hiện giờ đã vào quỹ đạo, cũng không cần ta
ngày ngày ở bên kia.”
Lý Tri Mân gật gật đầu, cúi đầu tiếp tục
xem Quan Âm nô nghịch cái lỗ tai dài của con thỏ, ngữ khí bình đạm nói:
“Lúc trước hoàng tộc nhiều, phụ hoàng cùng Thái Tử, vài vị hoàng tử ra
cửa thì cấm quân đều phải phụ trách công tác an toàn, bày trận địa như
đón địch, vài lão quận vương tôn thaát cũng đều được đối xử như thế.
Hiện giờ hoàng tộc điêu tàn, không mấy người muốn ra ngoài, cấm quân
cũng nhàn rỗi, nếu nàng muốn ra ngoài thì chỉ cần sai bảo, cũng không
cần để bọn họ rảnh rỗi tay chân. Những nơi khác chiến sự chưa bình ổn,
sợ Man tộc vẫn chưa từ bỏ ý định, bởi vậy bọn lão Cao vẫn hết sức cẩn
thận, chậm rãi chờ tình huống tốt hơn, thái bình ổn định thì nàng đi nữ
học sẽ không phải tầng lớp kiểm tra như thế.”
“Nàng bác học đa
tài, kỹ thuật vẽ tranh cũng sáng tạo khác người, nếu có thể dạy bảo chút học sinh có tư chất, ra được mấy đồ đệ tốt thì tương lai cũng có chỗ
dùng. Những việc lợi nước, lợi dân này mỗi người đều có thể làm một
chút.”
Hoàng Thượng đây là đang giải thích với mình sao? Hắn sợ
mình bởi vì sợ hưng sư động chúng, hao phí tài lực nên mới không muốn
đến nữ học sao? Triệu Phác Chân giật mình, giải thích nói: “Thần thϊế͙p͙ đã biết. Mắt thấy sắp tới thọ lễ, không biết ngài muốn quà gì, đã nhiều ngày nay ta rảnh rỗi, muốn cùng Thái Tử, công chúa làm chút quà tặng bệ hạ.”
Lý Tri Mân hơi hơi có chút mê võng mà ngẩng đầu: “A? Thọ lễ hả?” Làm một hoàng tử bị ngó lơ, từ nhỏ vào sinh nhật hắn, Ngự Thiện
Phòng đưa tới một chén mì thọ, sau đó phụ hoàng mẫu hậu theo lệ ban
thưởng chút nghiên bút là xong. Vì vậy đối với việc chúc thọ, hắn cũng
không có gì chờ mong. Năm nay Lễ Bộ thật ra đã sớm trình tấu chương về
việc tổ chức thọ lễ, dù sao cũng là tân đế đăng cơ, thiên hạ mới ổn
định, vì trấn an tứ hải và nhân tâm mới để tứ phương triều kiến, bát
phương tiến cống, để mừng thọ, nơi nơi đều vui mừng. Như thế mới khiến
triều đình trêи dưới cùng với lê dân bá tánh tin tưởng thiên hạ từ đây
bình phục, sau này sẽ không còn đánh giặc nữa, bởi thế hắn chỉ phê giản
lược, mà thọ lễ này cũng mang ý nghĩa chính trị nhiều hơn.
Triệu
Phác Chân trước kia là thị tỳ của hắn, tự nhiên không có tư cách chúc
thọ chủ tử, cho nên hắn vạn lần không nghĩ tới nàng và con bọn họ còn
muốn tặng quà cho hắn. Vui sướиɠ cùng thỏa mãn trước nay chưa từng có
đánh vào lòng hắn. Hắn phục hồi tinh thần, bỗng nhiên cảm thấy gương mặt mình đỏ lên, đem tay áo che lại, nhẹ giọng nói: “Không cần quá phiền
toái……” Nói xong hắn lại âm thầm hối hận, vạn nhất Triệu Phác Chân thật
sự không chuẩn bị thì sao, vì thế lại ho nhẹ: “Liền…… Tùy tiện chút là
được, bọn nhỏ còn nhỏ.”
Triệu Phác Chân lại không nghe được khúc
chiết trong lời nói của hắn, chỉ nói: “Cũng không biết Hoàng Thượng
thích cái gì?” Tần Vương Lý Tri Mân thì mọi người đều biết hắn thích nhã nhạc, nhưng kỹ năng đánh đàn cũng chỉ bình thường. Sau đó nhớ tới sau
khi hắn lộ mũi nhọn, mọi người mới biết những tầm thường, thích phong
nhã, thô bạo kia chỉ là để che giấu chí lớn mà thôi. Cho nên, hắn căn
bản cũng không thích thưởng nhạc, mà vì lòng dạ quá sâu nên thậm chí
người bên cạnh cũng không biết hắn thích cái gì. Triệu Phác Chân theo
hắn nhiều năm như thế, cũng hoàn toàn không biết hắn thích cái gì.
Lý Tri Mân kỳ thật cũng bởi vì bị kinh hỉ quá nên có chút tự biểu đạt:
“Cũng không có gì đặc biệt thích, chỉ cần là khanh chuẩn bị, trẫm đều
thích.”
Triệu Phác Chân lúc trước còn định tùy ý chọn một thứ gì
đó trong đám hồi môn Ứng phu nhân cho để tặng hắn, hiện giờ vì lời này
lại có chút cảm giác cưỡi lên lưng cọp khó xuống. Nàng không thể không
cẩn thận ngẫm lại, rồi chuẩn bị một phen. Nàng nhẹ giọng nói: “Vậy thần
thϊế͙p͙ sẽ cùng bọn nhỏ thương lượng.”
Tiễn Lý Tri Mân đi rồi,
Triệu Phác Chân mới thấy việc này khó khăn, lại cũng gọi Thất Cân cùng
Quan Âm nô tới thương lượng nên tặng quà gì cho phụ hoàng. Thất Cân vỗ
tay thiên chân nói: “Con biết phụ hoàng thích cái gì, phụ hoàng thích
xem tranh!”
Quan Âm nô giương mắt nhìn ca ca, vươn ngón tay tinh
tế cười hì hì nói: “Vẽ tranh, Quan Âm nô sẽ vẽ hoa hoa.” Lần trước nàng
cũng đã dùng cây bút lông lớn vẽ vẽ trêи giấy, đúng lúc đang cảm thấy
hứng thú.
Vẽ tranh? Triệu Phác Chân thập phần kinh ngạc, lúc
trước nàng học vẽ cũng đâu có thấy Lý Tri Mân thích cái đó đâu? Nàng hỏi Thất Cân: “Sao con biết phụ hoàng thích tranh?”
Thất Cân hì hì
một tiếng: “Trong noãn các của Trinh Quán điện có một kệ sách, trong đó
có cuốn《 Trinh Quán chính khách 》, phụ hoàng thường xuyên xem, bên trong có một đống giấy tiên, đôi khi đọc sách mệt mỏi phụ hoàng sẽ cầm đống
giấy tiên kia nhìn. Có lần con nhìn trộm, thấy chính là hình vẽ nhỏ của
phụ hoàng. A nương ngài vẽ chân dung là tốt nhất, Tống thừa tướng nói
ngài là môn sinh đắc ý của ông ấy, ngài vẽ một bức tranh cho phụ hoàng
làm thọ lễ đi!”
Giấy tiên có vẽ hình Lý Tri Mân sao? Triệu Phác
Chân oanh một chút, mặt hồng đến đỏ bừng. Lúc trước nàng tùy tay vẽ đống tranh đó khi sửa sang lại Hoa Chương Lâu, thế nhưng lại bị hắn phát
hiện ra ư?
Thất Cân cùng Quan Âm nô mở hai đôi mắt trong suốt
nhìn nàng, chờ mẫu thân quyết định mà nàng lại cảm thấy thẹn vô cùng.
Những tình cảm hoài xuân giẫy dụa của thiếu nữ năm đó cư nhiên đều bị
đương sự phát hiện ra. Nàng cơ hồ không dám nhìn vào mắt hai đứa nhỏ,
Thất Cân còn đang đắc ý vì phát hiện của mình: “Chỉ vẽ phụ hoàng thì quá bình thường, các họa sĩ trong cung đình đã làm nhiều, a nương vẽ một
nhà chúng ta đi, có phụ hoàng có a nương có Quan Âm nô còn có con!”
Quan Âm nô chẳng hiểu gì hết, nhưng vẫn thập phần vui sướиɠ mà duy trì ca ca: “Vẽ Quan Âm nô! Vẽ Quan Âm nô!”
Sự tình cũng cứ thế được định xuống, Thất Cân còn mãnh liệt yêu cầu Triệu
Phác Chân không được tiết lộ cho phụ hoàng, nhất định đến thọ lễ mới
được cho phụ hoàng xem, còn nhất định phải nói đây là chủ ý của hắn.
Triệu Phác Chân vẽ cực kỳ gian nan, lúc mới bắt đầu nàng đã vài lần thẹn đến
mức muốn từ bỏ. Chuyện cũ cứ không ngừng nảy lên trong lòng khiến nàng
cảm thấy quẫn bách cùng nam kham. Nhưng sau khi nghiêm túc vẽ thì nàng
lại như rơi vào cảnh đẹp —— Lý Tri Mân mặc hoàng bào nàng chưa vẽ qua
bao giờ, một khi tinh tế vẽ lên thì chỉ thấy mặt mày tinh xảo, khí chất
long phượng của hắn không dễ mà vẽ ra được. Nàng vẽ hỏng rất nhiều tờ,
mới miễn cưỡng được một tờ vừa lòng, sau đó dựa theo yêu cầu của Thất
Cân mà vẽ cả bốn người nhà bọn họ. Thất Cân cùng Quan Âm nô thì dễ vẽ,
rốt cuộc mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười của bọn họ nàng đều sớm khắc sâu
trong lòng, vẽ thế nào cũng dễ, chỉ có bản thân mình là nàng đành ôm
kính khư khư để tự nhìn tự vẽ.
Bởi vì phải vẽ tranh nên liên tiếp nửa tháng nàng cũng không đặt chân vào nữ học, chỉ chuyên tâm vào bức
vẽ này. Mỗi ngày đều có nữ quan vào cung tới bẩm báo công việc với nàng
nhưng ngày này lại là Vương Đồng tự mình tới, vừa vào liền cười: “Ngài ở chỗ này lười biếng thoải mái, ta thì vội đến chân không chạm đất. Mấy
ngày nay đã thu được rất nhiều nữ học sinh tư chất không tồi, ta để bọn
họ trình sổ con lên cho ngài xem rồi đó, ngài đã nhìn qua chưa?”
Triệu Phác Chân để người bưng lên chút đồ điểm tâm mới làm, nghe nàng ta nói
thế thì cũng cười: “Ngài quyết định là được rồi, ta không cần nhìn. Vất
vả cho ngài, chờ xong thọ lễ ta sẽ cảm tạ ngài đầy đủ.”
Vương
Đồng lại cười nói: “Cái này không quan trọng, chỉ có mấy việc muốn cùng
nương nương nói qua. Một là Quý Phi bên kia cũng có lời, nói là chờ rảnh rỗi có thể dạy đám nữ học sinh vài buổi, không cần quan tâm chủ đề gì,
chỉ tùy tiện nhặt từ Tứ thư ra một môn để nàng giảng là được, cũng xem
chúng ta thiếu lão sư môn nào.”
Triệu Phác Chân gật đầu nói:
“Nàng có thể tới giảng là tốt nhất. Tài học của nàng tinh thông, lại chủ trì biên soạn Tứ thư, ta thấy để nàng giảng《 Xuân Thu 》là được. Chúng
ta vẫn luôn không có giáo viên tốt giảng cái đó. Tuy nói Hàn Lâm Viện
bên kia mỗi tuần đều có quan viên tới giảng bài nhưng bọn họ cũng chỉ
nói sơ lược, không làm cái gì.”
Vương Đồng tinh tế xem hần sắc
của nàng, thấy nàng thế nhưng hoàn toàn không ngại. Phải biết rằng
Thượng Quan Quân là Quý Phi, tài học cũng có thanh danh lớn, để nàng ta
đi Lang Hoàn nữ học giảng bài, có thể dễ như trở bàn tay cướp đi nổi bật của Đức phi. Nhưng mà vị Đức phi xuất thân thị tỳ này lại không kiêu
ngạo không siểm nịnh, trong mắt chỉ nhìn đại cục, chỉ nghĩ đến Thượng
Quan Quân giảng bài có chỗ tốt với nữ học sinh, hoàn toàn không giống
một kẻ chỉ xuất thân thị tỳ thì nàng ta không khỏi bội phục: “Nếu như
vậy, ta sẽ an bài chút, một việc khác chính là có chút phụ nhân đã gả
chồng cũng tới báo danh muốn đi học, phần lớn là phu nhân quan viên
triều đình, ta nhìn qua thì thấy chủ yếu là giao tế mà thôi…… Đều là phu nhân của tiểu quan, ngày thường khó nhận thức được mấy nhà cao cửa
rộng, hẳn muốn mượn cơ hội này để kết giao, leo lên cao hơn.”
Triệu Phác Chân gật đầu nói: “Chúng ta lúc trước cũng đã nói qua, bất luận
học sinh đã kết hôn hay chưa thì đêù được vào học. Lúc trước không có
ai, đại khái vì bọn họ còn đang quan sát, phụ nhân nhà bình thường đại
khái không có thời gian, cũng không trả nổi học phí. Những người có thời gian đọc sách thì trong nhà thường có chút của cải, tuy nói là giao tế, chỉ cần có tâm học tập thì không có gì không tốt.” Vương Đồng gật gật
đầu: “Chúng ta hiện tại thiếu tài chính, những người có thể trả tiền thì cũng có thể mở riêng một lớp cho bọn họ cũng không sao. Ngày thường có
không ít phu nhân tới dự thính, chỉ là hôm kia có một vị tiểu quan phu
nhân mang theo phu nhân của thổ ty thế tử là Triệu thị tới nghe giảng,
tên nàng kia là Triệu Linh Chân.”
Triệu Phác Chân ngẩng đầu, đôi
mắt hơi hơi nhíu lại, Vương Đồng cười nói: “Ta đã cho người đi tra xét,
Liên Sơn thổ ty thế tử đọc sách ở Quốc Tử Giám, lần này nhân thọ lễ nên
thổ ty để lão phu nhân vào triều mừng thọ. Thế tử phu nhân đi theo lão
phu nhân vào kinh, bọn họ là man nhân, nhà cao cửa rộng trong kinh khinh thường kết giao. Vị phu nhân hàn lâm tiểu quan kia cũng chỉ là biết vị
thế tử phu nhân này ở một hội hoa, lại nói tới nữ học, khiến nàng kia
cực kỳ hâm mộ, liền muốn đi theo nghe giảng, nhìn nhìn chút. Vị tiểu
quan phu nhân kia tham lễ hậu của nàng ta nên cũng mang nàng ta theo,
thoạt nhìn tất cả đều chỉ là trùng hợp.”
Ngẫu nhiên trùng hợp
sao? Triệu Phác Chân nhìn về phía Vương Đồng, nàng là thế gia đích nữ,
từ nhỏ tai nghe mắt thấy quá nhiều việc “Ngẫu nhiên trùng hợp” rồi, cuối cùng khi đến thời cơ thì chuyện mới bộc phát, lửa bắn ra, châm thành
đám cháy lớn.
Một con rắn độc, phảng phất ẩn núp ở nơi tối tăm,
tự cho là có thể bắt lấy xuất thân thật của Triệu Phác Chân, một lần cắn trúng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT