Sau khi tân nhân bái đường, trời cũng tối, Lý Tri Mân đứng dậy muốn đi
về, lúc này có tiểu nội thị lặng lẽ tới bẩm báo cho các nàng: “Thỉnh an
Đức phi nương nương, trưởng công chúa điện hạ, Hoàng Thượng muốn khởi
giá hồi cung nên để tiểu nhân đến hỏi nương nương cùng trưởng công chúa
có về cùng bệ hạ và Thái Tử điện hạ không?”
Lý Nhược Toàn vội
cười nói: “Tự nhiên là phải đi về.” Vừa nói nàng ta vừa đẩy Triệu Phác
Chân nói: “Cùng Hoàng Thượng đi an toàn hơn.” Nàng ta đứng dậy nói:
“Ngươi mau truyền xe ngựa của ta đến, ta cũng đi về.”
Long giá tự nhiên là thoải mái rộng rãi. Thất Cân thấy Triệu Phác Chân thì lập tức
nhào đến, mặt mũi vui sướиɠ: “A nương, tục lệ hôn lễ ở chỗ Bạch ông
ngoại cùng Ứng ông ngoại bên kia thật không giống nhau. A cha nói đó là
vì Bạch ông ngoại là người phía nam, còn ứng ông ngoại là người phía
bắc, hai bên đều khác với phong tục ở kinh thành, có phải không?”
Triệu Phác Chân bị mấy lời Bạch ông ngoại và Ứng ông ngoại của hắn khiến cho
có chút quẫn bách. Nàng lặng lẽ nhìn Lý Tri Mân, thấy hắn đang cầm sách
tự mình nhìn thì chỉ nhẹ nhàng nói: “Ừ.” Nàng vừa cầm khăn giúp hắn thấm mồ hôi, vừa hỏi: “Đêm nay đã ăn gì chưa? Ăn cái gì nào?”
Thất
Cân nói: “Ăn một vài thứ chưa ăn bao giờ, còn cầm một túi quà nhỏ.” Hắn
thật cẩn thận đào từ trong túi ra một cái túi thêu tinh xảo, bên trong
có đựng một viên trân châu sáng ánh vàng, oánh nhuận, rồi nói: “Bạch ông ngoại nói thứ này đặc biệt khó tìm, vì thế con cầm về cho Quan Âm nô,
để nàng làm châu thoa cài, hay làm khuyên tai nhỉ?” Hắn thảo luận với
Triệu Phác Chân trong chốc lát vẫn chưa đã thèm nói: “A nương, con có
chút nhớ ông bà ngoại, còn nhớ các cữu cữu.” Triệu Phác Chân kiên nhẫn
giải thích: “Bọn họ phải trấn thủ biên quan, không dễ dàng vào kinh.”
Lý Tri Mân ở một bên mở miệng nói: “Qua thời gian nữa là sinh nhật trẫm,
tiết độ sứ khắp nơi sẽ tự mình thượng kinh mừng thọ, nếu không cũng sẽ
phái sứ thần, đến lúc đó Ứng Khâm vào kinh cũng thuận tiện.”
Thất Cân vui vẻ nói: “A cha cũng ăn sinh nhật sao? A nương sẽ làm mì trường
thọ cho ngài ư? Mỗi năm a nương đều làm mì trường thọ ngon nhất cho con, dùng thịt cá trộn với mỳ, thơm cực kỳ.”
Lý Tri Mân nói: “Tiểu
hài tử mới thích ăn mì.” Thất Cân hừ hừ hai tiếng: “Con mới không muốn
làm người lớn đâu, giống như a cha mỗi ngày đều phê sổ con, chẳng có
thời gian đi chơi, đến đâu cũng có người muốn bái kiến bàn chuyện……” Hắn rúc trong lòng Triệu Phác Chân, lẩm bẩm chuyện hiếm lạ thấy được mấy
ngày nay, một lát sau âm thanh nhỏ dần, sau đó hắn lăn ra ngủ.
Trong xe nháy mắt an tĩnh xuống, không khí đình trệ khiến người ta xấu hổ.
Triệu Phác Chân chỉ có thể cúi đầu nhìn khuôn mặt khi ngủ của hài tử. Lý Tri Mân bình tĩnh nói: “Hắn thực thông minh, nhận được rất nhiều chữ,
tứ thư ngũ kinh tuy chưa thuộc, nhưng lại hiểu rất nhiều kiến thức thông thường, toán học cũng có thiên phú, đám thái phó trong ngự thư phòng
rất là tán thưởng, nói tuổi hắn con nhỏ đã hiểu việc đồng ánh cày cấy,
hiểu tục lệ dân gian, thậm chí binh mã bày trận hắn cũng hiểu được một
ít. Sách có thể chậm rãi đọc, nhưng những kiến thức này rất khó học
được.”
Triệu Phác Chân nói: “Hắn còn nhỏ, cho nên ta cũng chỉ dạy hắn một chút từ thường dùng và một ít phép tính cơ bản.”
Lý Tri Mân nói: “Ngươi dạy rất tốt.”
Triệu Phác Chân trầm mặc trong chốc lát mới nhẹ giọng nói: “Cảm ơn Hoàng Thượng đêm nay chống lưng cho Bạch gia.”
Lý Tri Mân nói: “Bọn họ trung thành và tận tâm, đây là hồi báo nê có được.”
Triệu Phác Chân nhẹ giọng nói: “Những người lúc trước đi theo bệ hạ chưa chắc đã mong được báo đáp phong phú, bọn họ có khi chỉ bị sự quyết đoán của
ngài đả động thôi.”
Lý Tri Mân nhìn nàng một cái nói: “Ta từ nhỏ
không được cha mẹ công nhận, bởi vậy đời này phàm là người tiếp cận ta
thì ta đều cho rằng họ muốn trao đổi lợi ích gì đó. Ta cũng không quá
tin tưởng bọn họ chỉ vì con người ta mới đi theo ta.”
Triệu Phác
Chân không nói lời nào, Lý Tri Mân lại nói: “Lần trước đa tạ nàng nhắc
nhở, ta cùng Tam Lang, Nhược Toàn đã nói thẳng thắn với nhau, hiện giờ
tình cảm huynh muội tốt hơn trước nhiều.”
Triệu Phác Chân chậm
rãi nói: “Là thân nhân, không thể nào xa lạ được. Hoàng Thượng chỉ cần
lưu tâm thì ai cũng không thể ly gián.”
Lý Tri Mân nhìn nàng chăm chú: “Nàng nói đúng, trẫm bất quá chỉ là phàm nhân, luôn cần một người
tri kỷ, lúc nào cũng nhắc nhở mới tốt.”
Lời này nàng không biết
phải đáp lại thế nào. Triệu Phác Chân nghi ngờ đây có phải chân tình hay không, nhưng lại nhớ tới Hoàng Thượng mấy năm nay thâm tàng bất lộ,
Thượng Quan Quân có phải cũng từng được nghe lời hứa hẹn này? Ghen ghét
như con rắn độc ngoi lên khiến nàng quyết định im lặng.
Bánh xe
rào rạt, lát sau đã đến trong cung, đám người hầu liên tiếp theo hai
người xuống xe, có người đi đến tiếp nhận Thái Tử trong tay Triệu Phác
Chân, Lý Tri Mân thì xoay người, xem các cung nhân tiến lên vây quanh
Triệu Phác Chân. Lúc này, hắn chỉ cần nói một câu muốn nàng ở lại thì
nàng chỉ có thể thị tẩm, nhưng nàng có nghĩ mình lấy ân tình với Bạch
gia ra để áp chế nàng không? Nhưng nếu không lưu nàng lại thì ngày mai
trong cung sẽ nổi lên đủ loại phỏng đoán nàng không được sủng ái. Môn
đạo trong cung hắn đã quá hiểu. Có điều hai người học sao lại đi đến
bước này cơ chứ?
Hắn rốt cuộc mở miệng: “Đức phi tối nay ngủ lại đi.”
Trong bóng đêm, dưới ánh đèn cung đình nặng nề, hắn nhìn không thấy thần sắc
trêи mặt Triệu Phác Chân, chỉ nghe được nàng ngừng một chút, cúi đầu
nói: “Thần thϊế͙p͙ tuân chỉ.”
Ngày thứ hai, Thượng Quan Quân lập
tức nhận được tin Đức phi thị tẩm, lại tìm hiểu xuống mới biết Hoàng
Thượng hôm qua cư nhiên ra ngoài đi ăn tiệc gả con gái của Thừa Ân Hầu.
Đến lúc biết Thượng Quan Khiêm cũng đi dự hỉ yến, thì nàng ta khó có thể giữ thái bộ trầm ổn nữa rồi: “Cha cùng huynh trưởng cũng đi uống rượu
của tên nhà giàu mới nổi kia sao? Thượng qua gia từ khi nào lại hạ giá
như thế chứ?”
Vương mụ mụ cười nói: “Tống thừa tướng, Công Tôn
quốc sư đều đi, lão gia ngày thường cũng tính là qua lại thân thiết với
bọn họ, cũng không thể không đi, lại nhân lúc được rảnh nên mới tới.”
Thượng Quan Quân ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: “Nếu ông ấy chỉ là trọng thần
bình thường thì không sao, nhưng ông ấy là cha ta! Hoàng Thượng giấu
diếm chuyện Đức phi, trộm sinh hoàng tử, lại đè nặng Hậu vị của ta,
phong thứ hoàng tử là Thái Tử! Hiện giờ xem ra, mỗi một bước này đều là
trăm phương ngàn kế. Cha đại biểu cho Thượng Quan gia! Ông ấy cư nhiên
cũng đi, ca ca cũng thế! Cái này nghĩa là gì? Nghĩa là Thượng Quan gia
cũng duy trì Thái Tử? Đây là vứt mặt ta xuống đất mà giẫm!” Nàng ta hổn
hển, sắc mặt đỏ bừng.
Vương mụ mụ cười nói: “A nha Quý Phi nương
nương đừng tức giận, lão gia và thiếu gia tự nhiên phải nhìn xa hơn đám
phụ nhân chúng ta, nghe nói đám sứ thần đi nghênh đón Thái Thượng Hoàng
cùng Sở Vương, Tấn Vương đã sắp trở lại Lạc Dương, hiện tại ai làm Hoàng Hậu sợ là cũng sẽ bị Thái Thượng Hoàng cùng Thôi thị nhắm đến, hà tất
phải đứng nơi đầu sóng ngọn gió chứ? Lão phu nhân nói ngài phải kiên
nhẫn, tốt nhất có thể sinh một đứa con, có con vợ cả rồi thì Thượng Quan gia mới nhân đó mở đường cho ngài. Lão phu nhân nói, tiểu thế tử của Sở Vương điện hạ chết non trong chiến loạn, Tấn Vương điện hạ sinh một nữ
nhi, Tề Vương hiện giờ chưa nạp phi, vì thế đứa nhỏ Đức phi sinh ra
chính là nam đinh duy nhất cùng lứa, hiện giờ thời thế loạn, Hoàng
Thượng lại là người cường thế, đánh được thiên hạ, làm sao sẽ để đám văn thần tham dự vào việc chọn Thái Tử. Nếu bức quá, Hoàng Thượng trực tiếp mặc kệ thân phận nguyên phi của ngài, trực tiếp phong Đức phi làm hậu
thì đến lúc đó kế hoạch của chúng ta sẽ hỏng hết. Ngài có trưởng bối duy trì, còn Đức phi không phải chỉ có một đứa con thôi sao, chỉ cần ngài
hoặc Bình Tài nhân cũng sinh một đứa con thì không phải rất tốt ư?”
Trong lòng Thượng Quan Quân nổi bão, nàng ta không thể sinh được, chuyện này
Thượng Quan gia đã sớm an bài tốt, hiện giờ lại từng bước ép sát, còn
không phải muốn lót đường cho Thượng Quan Bình sao? Chẳng lẽ việc nàng
ta chỉ được phong làm Quý Phi cũng là vì chủ ý này? Để Thượng Quan Bình
sinh hạ hài tử xong bọn họ sẽ nghĩ biện pháp để nàng ta bước lên hậu vị, mà mình che chắn ở phía trước, hứng hết mưa gió, thật đúng là khinh
người quá đáng!
Trong lòng nàng ta giận cực kỳ, trêи mặt thế
nhưng lại bình lặng: “Tổ mẫu nói có đạo lý, ta đây sẽ chuẩn bị mời Hoàng Thượng đến thưởng hà, an bài Bình Tài nhân thị tẩm. Nhưng Triệu thị kia ta nhớ rõ phía trước còn có người nhà ở Liên Sơn, nàng ta mạo danh thân phận nữ nhi Bạch gia mà chẳng nhẽ người trong nhà không thấy kỳ quái
sao? Thình mụ mụ lần sau nói với tổ mẫu, cho người đi điều tra nhà nàng ở Liên Sơn, tuổi của đứa nhỏ kia cũng không khớp, điểm đáng ngờ này chúng ta cũng phải tra. Huyết thống hoàng thất không thể chứa những kẻ lai
lịch bất minh, ngày sau nếu muốn lật thì có thể lấy xuất thân này làm cơ sở.”
Thượng Quan Quân cười nói: “Mụ mụ lần này ra cung vất vả, hôm nay trà cục bên
kia đưa tới mấy loại trà mới, ta thấy hương vị không tồi, để người bao
một ít xuống đưa đến trong phòng mụ mụ.”
Vương mụ mụ vội dập đầu cảm tạ đi xuống.
Qua mấy ngày, nàng ta chuẩn bị mở ngắm hoa yến, Hoàng Thượng thế nhưng vẫn
lấy lý do bận nên uyển chuyển từ chối, chỉ để các nàng tự tiện. Đức phi
bên kia tự nhiên cũng nói là thân mình không tốt, lại bận sửa sang sách
vở nên không tới, chuyện thị tẩm của Bình Tài nhân tự nhiên cũng chẳng
đi đến đâu.
Mà Vương mụ mụ vất vả chuẩn bị mở ngắm hoa yến không
biết vì sao cả người nổi đầy ban, ngứa không ngừng. Mấy tiểu cung nữ hầu hạ cũng đều bị nổi ban, các cung nhân không dám giấu diếm, vội báo với
Quý Phi. Quý Phi vô cùng quan tâm, vội sai người cho truyền thái ý đến,
nhưng cũng chẳng tra ra cái gì, chỉ nói tuổi lớn, lại mắc bệnh quái lạ
này nên không tiện ở lại trong cung, tránh lây bệnh cho quý nhân, sau đó đúng sự thật mà thông báo Thượng Cung Cục. Thượng Cung Cục bên kia cũng không dám xử lý người bên cạnh Quý Phi, chỉ đành bẩm báo. Quý Phi thở
vắn than dài một hồi, rồi vẫn theo quy củ đưa Vương mụ mụ về trong nhà,
thưởng không ít đồ vật, nói là để nàng vinh dưỡng. Ngoài ra cũng đều
tống cổ mấy tiểu cung nữ mắc bệnh sởi kia về nhà.
Lại qua mấy
ngày, Thượng Quan Quân lại lấy cớ yêu cầu Lam Tranh làm chút việc, đem
Chu Bích tống cổ đi thay Lam Tranh sửa sách, đem Lam Tranh lôi về. Chu
Bích không thể so với Vương mụ mụ, nàng ta chưa gả chồng, phẩm cấp cũng
thấp, không có Thượng Quan Quân cho phép thì không thể ra khỏi cung.
Trêи danh sách nàng ta vẫn là người của Tiên Cư Điện, nhưng vì tin tức
trong ngoài cung không thông nên Thượng Quan nhất tộc không hề phát giác ra chuyện này.
Thượng Quan Quân không tiếng động mà nhổ hai cây
gai mà Thượng Quan lão phu nhân xếp vào bên người mình, lúc này một ngụm khí nghẹn trong lòng mới tiêu tan. Sau đó nàng ta lấy cớ thiếu người
nên để Thượng Cung Cục điều đám nha hoàn bà tử còn ở trong Tần Vương phủ đến Tiên Cư Điện sai sử, trong đó có mấy mụ mụ làm kim chỉ, mà một
trong số họ bị câm điếc.
Đón được Liễu bà tử tiến cung, Thượng
Quan Quân đem bà ta an trí ở một góc sân không nổi bật, cũng không để bà ta làm gì, chỉ chuyên làm quần áo cho mình, lại chăm lo ăn ở. Thi
thoảng lại triệu bà ta tới làm áօ ɭót linh tinh, nhân cơ hội trao đổi
bằng cách viết chữ để bà ta hiểu. Nàng ta cứ thế nuôi dưỡng bà ta thật
tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT