Lúc Triệu Phác Chân tỉnh lại thì vẫn nằm trêи giường, cả người bị Lý Tri Mân ôm đến kín mít theo một tư thế rất chi là bá đạo.

Nàng giật giật, cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng, đến một ngón tay cũng không muốn động. Nhớ tới một màn thẹn thùng phía trước, nàng lại thẹn đầy mặt đỏ bừng. Nàng quay mặt lại nhìn thì thấy Lý Tri Mân vẫn cứ rũ mắt nhìn mình thì không khỏi có chút tức giận: “Vương gia, thân mình ngài không tốt, vì sao lại phải dùng thuốc trợ hứng kia? Thật…… Càn rỡ……”

Lý Tri Mân nắm thật chặt lấy tay nàng nói: “Là ta không tốt, về sau sẽ không như thế nữa.”

Triệu Phác Chân cũng mềm lòng, Lý Tri Mân lại nhẹ nhàng hôn hôn nàng: “Có chỗ nào không thoải mái không? Ta để người đưa lên chút chè nhé.”

Triệu Phác Chân quả nhiên cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, nhưng thân mình nàng mệt vô cùng, vừa động đậy đã cảm giác mọi tế bào đều kêu gào phản nghịch, đau đớn. Lý Tri Mân ấn nàng nằm xuống, gọi người mang đến một chén chè tổ yến đường phèn, sau đó ở trêи giường đút cho nàng. Hắn thấy mí mắt nàng nặng nề, hẳn là dược hiệu chưa hết thì trong lòng âm thầm hối hận. Tuy Cao Linh Quân đã nói mãi rằng dược này không có hại gì, nhưng rốt cuộc vẫn là thứ tiêu hao thể lực…… Hắn nhẹ tay nhẹ chân che chăn lại cho nàng, xem nàng ngủ say, kêu đại phu đến xem mạch thấy không có việc gì thì mới yên tâm đi ra ngoài phân phó bà иɦũ ɦσα chiếu cố tốt cho Thất Cân, không có việc gì không được tới quấy nhiễu phu nhân.

Triệu Phác Chân ngủ một giấc này đến tận ngày thứ hai mới rời giường, lúc này Vương gia đã đi ra ngoài. Hoàn nhi thay nàng chải đầu, lúc này nàng mới nhớ đến một việc, cho người gọi Văn Đồng đến hỏi, nhưng Hoàn nhi lại cười nói: “Văn Đồng công công sáng sớm đã đi ra ngoài, có vài sọt cá cùng trái cây muốn gửi thuyền về Lạc Dương.”

Triệu Phác Chân thấy trêи bàn có một đĩa lê thủy tinh vô cùng trong sáng, không hề có một lỗ sâu đục thì kinh ngạc nói: “Chính là lê thủy tinh này sao?”

Hoàn nhi nói: “Lê thủy tinh này là do Lạc Dương bên kia đưa đến đây, nói là do trong cung ban xuống. Vương gia nếm qua thấy không tồi, lại nói mấy ngày nay phu nhân mệt mỏi nên sáng sớm đã cho người mang đến đây.”

Triệu Phác Chân lại bị việc này hấp dẫn: “Lạc Dương bên kia có người tới sao? Vương phi phái tới hả?”

Hoàn nhi hàm hồ nói: “Nghe nói là Vương mụ mụ tới, không biết vì sao hôm qua bà ta lại chọc giận Vương gia bị quất một roi, nửa bên mặt đều sưng lên, sáng sớm hôm nay đã chạy về Lạc Dương.”

Trong lòng Triệu Phác Chân vừa động, nhớ tới thái độ và cử chỉ càn rỡ của Vương gia ngày hôm qua, lại thấy Hoàn nhi hiển nhiên không dám nói rõ ràng thì lại hỏi lại: “Hôm qua ta ở Thiên Tâm Như Thủy Các ngủ lại, Vương gia gặp Vương mụ mụ ở chỗ đó đi.”

Hoàn nhi cười nói: “Hình như là vậy, Vương gia lúc ấy cũng không để bọn nô tỳ theo hầu hạ, sau đó không biết sao Vương mụ mụ lại tới, nghe nói một hai phải đi vào bái kiến Vương gia, kết quả lại bị mất mặt lớn. Nghe các tỷ muội khác nói thì mặt bà ta sưng lên, còn đưa tiền cho Văn Đồng công công để được vào gặp ngài nhưng bị công công từ chối khéo đuổi về.”

Triệu Phác Chân trầm mặc trong chốc lát, cũng mơ hồ đoán được Vương mụ mụ đại khái đã gặp phải cảnh tượng gì, sau đó bị Vương gia mượn cơ hội phát tác. Hình tượng thô bạo mắt mù của hắn không thay đổi, lại có thể nhẹ nhàng đuổi đi Vương mụ mụ có khả năng nhận ra nàng.

Nàng nhẹ nhàng chải tóc, lại hỏi: “Bên kia chỉ có Vương mụ mụ tới thôi sao? Có nghe nói Vương phi hiện giờ ở Lạc Dương làm cái gì không?”

Hoàn nhi nói: “Nghe nói nàng ở Đông Đô bên kia thay Hoàng Hậu nương nương chủ trì soạn sách, là sách cho nữ tử đọc gì đó, cái gì mà 《 nữ tứ thư 》, nghe nói về sau nữ tử tham gia khoa cử cũng sẽ thi những cái đó, nữ học cũng sẽ dạy những cái đó.”

Nửa năm này nàng giống như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, bị Lý Tri Mân dưỡng trong lồng, chỉ những thứ hắn muốn nàng nhìn thấy thì nàng mới biết. Không chỉ nàng, có ai không phải một quân cờ trong ván cờ của vị Vương gia này đâu? Mỗi người đều là quân cờ của hắn, mỗi người đều bị hắn tỉ mỉ dắt mũi. Hoàng Thượng kiêng kị hắn, hắn liền giả bộ mù, làm loạn thanh danh của bản thân, lui về giữ Trường An khiến Hoàng Thượng vui mừng coi hắn là đứa con hiếu thuận trung thành. Thượng Quan Quân thích quyền lực và thanh danh thì hắn để nàng ta soạn sách, một cuốn có thể lưu danh muôn đời. Còn Triệu Phác Chân thì sao? Nàng thích hắn … Cho nên hắn liền nuôi nàng trong lồng, để nàng sinh dưỡng hài tử, mỗi ngày được mưa móc sủng ái.

Nàng cũng không biết bản thân mình có tâm tình gì, chỉ miễn cưỡng dùng cơm sáng, đứng dậy đi thăm Thất Cân trong chốc lát, cũng không có hứng thú gì, chỉ trêu đùa hài tử một chút, thấy hắn ngủ thì nàng cũng mang Hoàn nhi đi dạo bên hồ.

Thời tiết mới đầu hạ, bên hồ gió lại lớn, thổi lá sen tung bay, có vẻ như trời sắp mưa. Triệu Phác Chân nghỉ chân nhìn trong chốc lát, đang chán nản hết sức thì bỗng nhiên nhìn thấy Cao Linh Quân đang cầm một hộp đồ ăn từ ven hồ vội vàng đi qua, nhìn phương hướng là muốn đi đến tiểu viện của hắn và La Khỉ. Nàng nhớ tới Cao Linh Quân là người tâm phúc bên người Vương gia, từ trước đã thay hắn làm không ít chuyện mật không thể cho người khác biết. Trợ hứng dược ngày hôm qua tất nhiên cũng là hắn thay Vương gia lấy đến rồi. Nàng vì thế muốn dọa hắn một trận, mới xụ mặt gọi Cao Linh Quân: “Cao đại nhân!”

Cao Linh Quân quay đầu thấy sắc mặt nàng không tốt thì trong lòng hơi hơi nhút nhát, vội hành lễ nói: “Phu nhân!”

Triệu Phác Chân hỏi hắn: “Đại nhân sao không ở bên người Vương gia hầu hạ?”

Cao Linh Quân thấy nàng bày ra một bộ hưng sư vấn tội thì trong lòng thấp thỏm, giải thích nói: “Bẩm phu nhân, hôm qua La Khỉ thai nghén đến lợi hại, ăn cái gì phun cái đó, một đêm cũng không ngủ được. Đến sáng sớm nay nàng lại đột nhiên nói muốn ăn canh chua, còn phải là canh của cửa hàng ở phố nam mới chịu. Vì thế hôm nay thuộc hạ xin nghỉ một buổi để đi mua cho nàng, buổi chiều mới lại đi làm việc.”

Triệu Phác Chân lại trầm mặt giả bộ tức giận: “Ngài còn tưởng qua loa lấy lệ sao! Ngài làm chuyện tốt gì ta biết hết rồi! Cái dược kia……” Cao Linh Quân vốn vừa lúc mang canh chua về, cùng với chén canh có bỏ độc ngày trước của Triệu Phác Chân giống hệt nhau nên trong lòng hoảng hốt, lại nghe thấy một từ “Dược” thì sắc mặt xanh trắng, trong lòng nghĩ đại thế đã mất mới lập tức quỳ gối xuống, dập đầu nói: “Phu nhân! Đó là mật lệnh của Vương gia, thuộc hạ tuyệt không dám tự chủ trương. Hiện giờ Vương gia đối đãi với ngài như thế, hẳn cũng không còn ý nghĩ như trước, ngài nể mặt tiểu vương gia mà nhìn về tương lai mới tốt!”

Trêи lưng hắn đã ướt đẫm một mảnh, chỉ thùng thùng dập đầu, đến hộp đồ ăn hắn cẩn thận che chở cũng bị đổ nghiêng ở một bên, canh bên trong đổ ra, khiến không khí tràn ngập vị chua ngọt.

Nhưng Triệu Phác Chân lại bỗng nhiên vèo cười một cái: “Xem ngài sợ tới mức này, còn đánh đổ canh chua mua cho La Khỉ tỷ tỷ. Thôi thôi, ta cũng không trêu ngài nữa, nhưng mà canh chua làm sao bây giờ? Tỷ tỷ còn đang chờ ăn, Hoàn nhi, ngươi mau gọi người lập tức đi thành nam bên kia mua thêm một phần về đây, chớ có chậm trễ, tất cả đều là do ta.”

Cao Linh Quân cứng đờ mà ngẩng đầu, tinh tường nghe được cổ mình phát ra tiếng khanh khách: “Phu nhân?”

Triệu Phác Chân nghiêm mặt nói: “Tuy nói là vui đùa, nhưng hôm nay ta thật sự muốn nói chút với ngài, thân thể Vương gia không tốt, những cái trợ hứng dược kia ngài đừng cấp Vương gia dùng mới tốt.”

“Trợ —— trợ hứng dược?”

Triệu Phác Chân đỏ mặt nhưng vẫn miễn cưỡng nói: “Ngài cũng đừng nói là dược hôm qua không phải ngài tìm về. Bên người Vương gia cũng chỉ có ngài mới biết mấy thứ bàng môn tà đạo này. Ngài cũng có tức phụ rồi, lại sắp có hài tử, ngày thường nên ổn trọng một chút, đừng lại vào hùa cùng Vương gia càn rỡ như thế.”

Nói xong nàng làm như thập phần ngượng ngùng, phất tay nói: “Là ta không phải, ngài rốt cuộc đi theo Vương gia lâu như vậy, ta vừa rồi cũng chỉ muốn dọa dọa ngài, không nghĩ tới ngài lại bị dọa nhiều như vậy. Thôi, đúng là có lỗi với La Khỉ tỷ tỷ, tối nay ta sẽ tự mình đưa đồ ăn đến nhận lỗi với nàng. Ngài đi trước về bồi nàng đi, trong chốc lát bọn họ sẽ mang canh đến.”

Cao Linh Quân phảng phất giống như mới tìm được đường sống, mờ mịt nói: “Vâng, cảm ơn phu nhân săn sóc.”

Chờ Triệu Phác Chân đi xa, hắn mới sờ sờ trán mình, lau mồ hôi sau đó chật vật thu thập hộp đựng thức ăn kia, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Triệu Phác Chân rồi lặng lẽ lặp lại những lời mình vừa nói —— chắc là hắn không nói lỡ miệng đâu nhỉ? Hóa ra là nói đến đám thuốc trợ hứng ngày hôm qua sao? Chắc là phu nhân bực, lại không dám nói Vương gia, tự nhiên muốn đổ lên người mình, ai bảo mình chột dạ, sợ hãi chứ.

Hắn lau mồ hôi, thấp thỏm bất an mà đem hộp thức ăn kia đi về tiểu viện của mình, cũng sớm đã quên La Khỉ còn đang chờ hắn mang canh chua về.

Trời u ám, mây đen bao phủ lại, có cả tiếng sấm ẩn ẩn. Triệu Phác Chân trầm khuôn mặt, bước nhanh về phía trước, Hoàn nhi bước nhỏ chạy theo sau, cơ hồ sắp đuổi không kịp nàng: “Phu nhân, cẩn thận chút, đừng đi nhanh quá, mưa hẳn là không rơi ngay được đâu.”

Triệu Phác Chân lại giống như không nghe thấy, càng đi càng nhanh, giống như chỉ có như vậy thì những suy nghĩ trong lòng mới càng rõ ràng. Vì sao Cao Linh Quân lại chột dạ kinh hách như thế? Một đống thuốc trợ hứng sao có thể khiến hắn có phản ứng lớn như vậy chứ? Hắn và mình là người quen cũ, nhưng từ sau khi đến Trường An, hắn luôn cố tránh mặt mình.

Cái gì gọi là mật lệnh của Vương gia? Tự nhiên không phải việc nhỏ không đáng nhắc đến như mua thuốc trợ hứng rồi! Cái gì gọi là nể mặt tiểu vương gia chứ? Cái gì gọi là sẽ không bao giờ như vậy? Cái gì gọi là chỉ nhìn về tương lai!

Bí mật nằm ở bát canh chua bị đổ nghiêng kia!

Bát canh chua sủi cảo mà một năm trước Triệu Linh Chân đánh đổ kia có độc, khiến con chim kia bị chết!

Vương gia lúc trước để tâm phúc là Cao Linh Quân hộ tống nàng về Liên Sơn, cũng không phải vì an toàn của nàng, mà là chờ nàng tới Liên Sơn sẽ độc sát nàng!

Hiện giờ hắn sửa lại chủ ý, chỉ là bởi vì có thêm một tiểu vương gia, có lẽ hắn cũng có chút tình với nàng, nếu nàng ngoan ngoãn thì có lẽ chờ hài tử lớn chút, không cần mẹ đẻ nữa…… Sẽ bỏ mẹ lấy con.

Những vấn vương ngọt ngào mấy ngày nay hiện lên khiến bàn tay nắm chặt trong tay áo của nàng hơi run lên. Nàng có thể hy vọng xa vời hẳn là trong đó có vài phần nhiệt tình, nhưng Vương gia là cao thủ diễn kịch.

Nàng cơ hồ không thể tin được chính mình cư nhiên không khóc, cũng không nghĩ mình có thể trấn định mà đuổi Cao Linh Quân đi.

Nàng không có nhiều thời gian, cho dù Cao Linh Quân không hoài nghi thì cũng sẽ nói việc này cho Vương gia. Mà Vương gia thì không dễ dàng lừa gạt như Cao Linh Quân.

Lúc vừa vào đến sân thì chân trời bỗng có tia sét rạch qua, tiếng sấm ầm vang, mưa to như trút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play